KIẾP NÀY GẶP ĐƯỢC ANH

Toàn bộ chung cư bị chôn vùi trong vụn vữa, bên cạnh đống gạch ngói tạp loạn có dấu vết của máy xúc và máy ủi, nhìn qua có thể tưởng tượng chúng đã không ngừng giày xéo nơi này như thế nào.

Thời tiết tháng sáu ở thủ đô rất nóng, bên ngoài người tôi đổ mồ hôi ướt đẫm, thế nhưng chẳng ai biết được lòng tôi lạnh buốt như thế nào. Ngày hôm nay, mọi thứ tồi tệ đều thay nhau kéo đến mà không hề báo trước, tàn nhẫn phá hủy hết mọi thứ mà tôi đang cố gắng, tàn nhẫn đẩy tôi xuống đáy của đầm lầy không cho ngóc đầu lên.

Tôi đứng như người mất hồn nhìn máy móc thi nhau tàn phá đống gạch vỡ, nước mắt chẳng kiềm chế được mà từng giọt lăn dài trên má. Tôi không nháo loạn, vì tôi biết mình có nháo cũng chẳng giải quyết được gì, có khi còn rước họa vào thân. Xã hội này luôn khác nghiệt là như thế, một mình tứ cố vô thân, đơn phương độc mã giữa phồn hoa đô thị, bản thân tôi đã sớm biết mình sẽ không được sung sướng an nhàn. Chỉ là thật không nghĩ mọi thứ lại tệ đến mức như thế này mà thôi.

Xoay người, tôi đang định rời khỏi thì đột nhiên có một bác chạy lại, bác ấy níu tay tôi, nói với giọng nghẹn ngào.

- Sao về muộn thế, mọi thứ của cô đều bị vùi lấp hết cả rồi.

Tôi biết chứ. Tôi cũng muốn về nhanh, nhưng mà giữa đường có một vụ tai nạn liên hoàn nên đoạn đường lưu thông bị tắc, xe bus mất tận hơn một tiếng mới có thể di chuyển tiếp. Tôi xót đồ đạc của mình, nhưng giờ mất hết rồi, muốn lấy lại cũng chẳng được nên chỉ có thể cố gắng chịu đựng trong lòng mà thôi.

Khẽ cười một nụ cười buồn đầy vị đắng ngắt, sống mũi tôi cay cay.

- Công ty cháu có việc bận nên cháu không về ngay được.

Tôi là người sống khép kín, đối với việc giao tiếp cùng với những người này chỉ ở mức độ bình thường, không hề kể việc mình làm công việc gì nên họ vẫn không biết tôi bây giờ đã là người mất việc. Vì vậy sau khi nghe tôi nói xong, người đó liền thở dài nói.

- Thật là số khổ mà. Những người này đến đây đều không báo trước, chúng tôi chỉ kịp dọn dẹp đồ nhà mình. Nếu không cũng đã dọn giúp cô rồi.

Tôi cười, thật ra trong lòng không hề có một chút nào gọi là trách cứ đối với họ. Những người này đều giống như tôi, đối với nhau chỉ là những người xã giao xa lạ, chuyện xấu ập tới đều nghĩ đến mình trước tiên, còn hơi nào đâu nghĩ đến người khác.

- Không sao. Tôi không trách gì mọi người đâu.

Nói xong, tôi chẳng chờ đợi người đó trả lời nữa liền xoay người, lững thững bước từng bước rời khỏi. Có điều, tôi không biết mình nên đi đâu bây giờ, nên tìm chỗ nào không có người để ngồi khóc một trận thật lớn. Thành phố này tôi đã ở lại nửa năm, nhưng nửa năm trôi qua, nó đối với tôi vẫn quá là xa lạ. Nó giống như là một thiên đường ở trên cao, còn tôi, là kẻ bần hàn sống ở dưới đáy, dù cố với, cố bám vẫn không có tác dụng.

Vô hồn bước đi dưới cái nắng chang chang, mồ hôi trên trán tôi đổ đến ướt đẫm, nhiều lúc có giọt còn chảy dọc vào khóe mi đến chua xót. Tôi khẽ đưa tay lên quẹt chúng, lúc ngẩng đầu lên nhìn đã thấy mình đi đến Hồ Nguyệt từ lúc nào.

Hồ Nguyệt nằm giữa lòng thủ đô, là điểm đến lý tưởng của khách du lịch với những cặp đôi, phong cảnh rất đẹp. Mặc dù tôi đã qua cái tuổi mơ mộng yêu thương cuồng nhiệt, nhưng trước cái đẹp vẫn không thể không rung động, vì vậy sau một hồi tôi cũng quyết định ở lại.

Tôi ngồi ở một chiếc ghế đá, gọi cho mình mấy lon bia cùng với mấy cây xúc xích, thẫn thờ như người mất hồn ngồi ăn. Tôi buông thả bản thân của mình không nghĩ ngợi đến những chuyện buồn, buông thả bản thân mình để sống thật với cảm xúc vốn có. Không cố gắng gồng người chống chọi với những khắc nghiệt, không giả vờ tỏ ra mình mạnh mẽ.

Tôi bắt đầu nhớ về những chuyện cũ khi thần trí dần rơi vào cơn say mơ màng. Điều tôi đau đớn và hối hận nhất chính là tại sao năm đó tôi lại lấy Tuấn chỉ vì một đêm phát sinh chuyện kia với anh ta, tại sao tôi lại có tình cảm với Tuấn rồi cứ ngu ngốc chịu đựng khổ mọi thứ do gia đình nhà đó ban tặng. Nếu như năm ấy, tôi coi mọi thứ chỉ là phát sinh không nên có giống như với Dương Thành Vũ đợt nọ, có phải số phận tôi sẽ rẽ sang một hướng khác hay không.

Nhưng rồi nghĩ đến Tiểu Đa, đứa con gái bé bỏng của mình, tôi lại không ngừng lắc đầu. Tôi chợt nghĩ, chuyện cũ đã qua, tại sao không để nó qua đi, nhớ lại rồi trách cứ có được gì chứ. Con người ai mà chẳng thất bại, con người ai mà chẳng phải một lần làm chuyện sai trái. Tương lai ở phía trước dài như vậy, tôi phải gắng gượng mà bước, phải cứng rắn mà bước, như thế mới khiến cho Tuấn cùng gia đình nhà anh ta không có tư cách khinh thường mình.

Tôi muốn một lần nữa gia đình có một cuộc sống hạnh phúc ổn định, muốn đưa bọn họ lên thành phố sinh sống, tôi đã nung nấu ý định đó từ khi đặt chân lên đây, tôi không thể bỏ cuộc được. Đúng rồi, tôi được phép bỏ cuộc.

Cứ thế, tôi ngồi lẩm bẩm một mình rất lâu ở bên chiếc ghế đá rồi ngủ gục từ lúc nào không biết. Cho đến khi tỉnh lại, thành phố đã chìm trong những ánh đèn rực rỡ đầy lộng lẫy.

Tôi khẽ xoa mày, nhìn điện thoại thấy mọi thứ đã muộn liền vội cầm túi xách đi về. Thế nhưng vừa bước được hai bước, tôi liền đứng khựng lại vì nhận ra mình đâu còn chỗ nào để về cơ chứ. Khu chung cư đó đã bị phá hủy rồi.

Không biết nên đi đâu về đâu, tôi lại ngồi phịch xuống ghế đá đầy mệt mỏi. Đúng lúc này, bỗng dưng có một người đàn ông trung tuổi cách tôi một đoạn lên tiếng gọi lớn.

- Cô gái à. Cô ngủ ở đây cả chiều rồi đó, có thấy đói không thế.

Tôi ngẩn người nhìn sang, phát hiện bên cạnh người đàn ông đó là một chiếc xe đẩy với nhiều bánh tôm bên trong thì rốt cuộc cũng hiểu ra vấn đề. Họ tuy hỏi han nhưng kèm theo đó cũng là đang muốn chào hàng, mà tôi thì nhịn cả ngày cũng rất đói nên đành gật đầu.

- Có. Chú để cho cháu một phần nhé.

Bác chủ bán quán cười đến tít mắt, nụ cười thật thà chất phác đó làm tôi bỗng dưng nhớ đến bố của mình ở quê nhà. Bác ấy đã già, làn da đen sạm, những nếp nhăn đều hiện rõ, nhưng ánh mắt thì lại quật cường hơn hẳn so với tôi. Tôi đoán có lẽ bác ấy đã trụ ở đây rất nhiều năm rồi.

Lúc sau, bác Vương mang cho tôi một đĩa bánh tôm, nói.

- Cô gái à, cô đừng trách tôi nhiều chuyện nhé. Tôi bán hàng ở đây, không biết cô gặp phải chuyện gì nhưng thấy cô cả chiều ngồi thẫn thờ ngồi khóc rồi ngủ quên đi không biết trời đất là gì, tôi không dám bỏ đi chỗ khác. Thành phố này nhiều cạm bẫy khó lường, lần này cô gặp phải người tốt là tôi, lần sau thì đừng có như thế nữa.

Tôi sững sờ, mất một hồi lâu mới có thể lên tiếng.

- Cháu cảm ơn bác, tại cháu hôm nay gặp phải nhiều chuyện không vui, cho nên...

Bác Vương kéo ghế ngồi xuống đối diện tôi, ông thở dài.

- Dù có gặp phải chuyện gì cũng không được bỏ bê bản thân mình như thế. Tôi nói cho cô biết, muốn tồn tại ở một nơi phồn hoa như này, nếu cứ yếu ớt gặp phải chuyện gì là khóc lóc và khóc lóc thì mãi mãi không bao giờ có thể đứng trụ lại được đâu. Tôi ở đây mấy chục năm, khổ cực như nào đều đã nếm trải, nhiều lúc tôi muốn về lắm nhưng nhìn mấy đứa con tôi lại có thêm động lực.

Nói đến đây bác ấy đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn tôi đầy ái ngại. Tôi đoán có lẽ bác Vương nghĩ tôi coi bác ấy là người nhiều chuyện, nên đành gật đầu, tâm sự chuyện của mình.

- Cháu cũng chỉ là người ở nơi khác đến thủ đô kiếm ăn thôi. Cháu...

Bác Vương lắc đầu, ông lôi ra từ trong người bao thuốc lá cũ nhăn nhúm, lấy một điếu đưa lên miệng rồi hỏi tôi.

- Cô không ngại chứ.

Tôi lắc đầu:” Không đâu ạ. Thật ra người thân của cháu cũng hay hút, cháu ngửi nhiều cũng thành quen rồi.”

Nghe tôi nói vậy, bác Vương cũng không còn kiêng nể gì nữa, ông châm một điếu thuốc hút một hơi thật dài, ánh mắt già nua hiện lên nỗi buồn man mác.

- Những người ở tỉnh lẻ như chúng ta cứ nghĩ là thủ đô là nơi hái ra tiền cho nên bất chấp mọi thứ đều cố gắng muốn ở lại. Nhưng có ai biết được rằng, nơi phồn hoa đô thị này vốn dĩ không phải là nơi thuộc về tầng lớp nghèo hèn. Tôi không biết cô như thế nào, chứ như tôi quanh năm ngày tháng bán bánh tôm ở đây, lương thu nhập bình quân một tháng được bảy triệu thì phải trả 2 triệu tiền thuê chỗ, còn năm triệu chỉ đủ nuôi mấy cái miệng ăn trong nhà. Haizz, âu cũng là cái số cả rồi, nên mặc cho mọi chuyện ra sao cũng không được phép bỏ cuộc. Cô biết chưa.

Không được phép bỏ cuộc. Tôi biết chứ, tôi vẫn luôn dặn lòng mình là như vậy, nhưng nói thì dễ, thực hiện thì sao lại xa vời đến thế. Bây giờ tôi đến chỗ ở, đến công việc còn không có, thì sao có thể tiếp tục suy nghĩ mình sẽ trụ lại được.

Nghĩ đến điều ấy, tôi cười buồn, thế nhưng vẫn tỏ ra mình ổn đáp trả lại bác Vương chủ hàng rong.

- Cháu cảm ơn bác. Cháu hiểu rồi ạ.

Bác Vương gật đầu, lúc này mới lại nở nụ cười tươi rói như vừa mời chào hàng tôi.

- Hiểu được là tốt. Cô ăn đi, ăn xong rồi về nhà ngủ một giấc quên hết muộn phiền, ngày mai trời sáng bắt đầu làm lại. Đĩa bánh tôm này hôm nay tôi đãi cô. Coi như người cùng cảnh ngộ gặp nhau quan tâm nhau một chút.

- Cái này... Thật ra không cần đâu... Cháu...

- Tôi biết số tiền nhỏ này cô không thiếu, nhưng đây là tấm lòng của lão già này, cô cứ nhận lấy đi.

Biết mình có từ chối như thế nào thì bác Vương cũng không lấy tiền nên tôi cũng không nói gì thêm nữa mà cúi đầu chăm chú ăn hết đồ ăn ở trước mặt. Đến lúc đứng dậy rời đi, đồng hồ cũng đã điểm gần mười giờ đêm.

Tôi nhìn số tiền còn lại trong người, tìm một nhà nghỉ rẻ nhất để nghỉ lại, suốt một đêm chẳng dám ngủ mà ra sức mày mò tìm nơi tuyển việc làm trên các trang chợ việc. Có điều vẫn như những lần trước, muốn vào công ty họ đều đòi hỏi những người có tay nghề, mà tôi lại chẳng kinh nghiệm gì, nếu có xin vào được thì cũng chỉ là chân chạy vặt với mức lương ba đến ba triệu rưỡi, tôi thật sự không làm được.

Một đêm dài đằng đặc trôi qua, sáng ngày hôm sau tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc lần nữa tìm đến trung tâm môi giới giúp việc gia đình. Tôi nghĩ, trước mắt lại đi làm một vài tháng đã, trong khoảng thời gian ấy tích cực tìm một công ty, biết đâu ông trời thương xót cho tôi một vận may thì sao, mặc dù vận may ấy có lẽ sẽ không bao giờ tồn tại.

An ủi được bản thân, tôi thở hắt một hơi thật dài rồi sải từng bước đi vào tòa nhà rộng lớn. Có điều lúc tôi đang cùng với nhân viên của trung tâm nói chuyện, tôi bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ một dãy số lạ.

Ban đầu, tôi không có ý định muốn nghe. Nhưng giống như có điều gì đó thôi thúc, tôi ngẩn người nhìn dãy số đó rất lâu, cuối cùng bản thân cũng quyết định nhận nó. Đầu giây bên kia rất nhanh vang lên một giọng nói đầy nhẹ nhàng của một người phụ nữ.

- Xin hỏi cô có phải là cô Trần Thùy An không ạ?

Tôi ngập ngừng:” Đúng rồi, là tôi. Xin hỏi cô là...?”

Cô gái bên đầu giây kia cười nhẹ một cái, sau đấy rồi nói với giọng điệu khách sáo.

- Chào cô An, tôi từ phòng nhân sự của công ty AN DĨNH gọi điện đến cho cô. Bên công ty chúng tôi hiện tại đang thiếu một người làm ở bộ phận kế hoạch, không biết cô có muốn gia nhập công ty của tôi không.

Tôi nhất thời giật mình, không nghĩ rằng mọi chuyện lại đột nhiên thuận lợi đến như vậy. Mặc dù trong lòng bây giờ rất nhiều loại cảm xúc nhưng tôi không dám kích động bộc lộ biểu cảm của mình, mà bình tĩnh hỏi.

- Cô, cô thật sự là người của công ty AN DĨNH sao. Sao cô biết số của tôi. Còn nữa, tôi đâu có nộp hồ sơ đâu mà cô biết chúng tôi đang tìm việc. Với cả tôi trên người cũng không có bằng đại học. Tôi...

Cô gái kia cười nhẹ.

- Cô An. Thật không giấu gì cô. Việc cô được nhận vào làm việc tại công ty AN DĨNH là có người giúp cô xin vào. Còn người đó là ai thì tôi thật sự không thể nói được. Hôm nay chúng tôi gọi điện báo cho cô chỉ mong muốn nhận được câu trả lời của cô thôi, còn những chuyện khác phía công ty đã sắp xếp ổn thỏa hết cả rồi.

Nghe xong, lúc này tôi mới hoàn toàn yên tâm mọi thứ là sự thật, nhẹ nhàng đáp lại.

- Vậy khi nào thì tôi có thể đến nhận việc.

- Ngày mai tám giờ, cô đến phòng nhân sự của công ty AN DĨNH báo danh, sẽ có người giúp cô.

Sau khi cúp điện thoại, thần trí tôi vẫn cứ như người ở trên mây, cảm giác bản thân mình giống như đang trôi lềnh bềnh ở trong một giấc mộng ảo vậy.

Từ một người không có việc làm, không có nhà ở, phải đi làm giúp việc thuê, phải đi bán bảo hiểm, bây giờ đột nhiên được một công ty lớn như AN DĨNH chiêu mộ, đã vậy lại còn không cần xem bằng cấp đã sắp xếp tôi vào phòng kế hoạch. Miếng bánh ngon này, sao lại rơi trúng đầu tôi cơ chứ.

Hơn nữa cô gái kia nói với tôi là có người giúp tôi. Vậy người giúp tôi là ai? Ngoài Dương Thành Vũ, tôi ở đây chẳng quen biết ai hết, nếu không phải là anh ta tôi thật chẳng nghĩ được ra ai nữa. Nhưng mà tại sao người đàn ông đó phải giúp tôi, anh ta chán ghét khinh thường tôi đến mức hận không thể xé nát mặt tôi ra cơ mà.

Càng nghĩ, đầu óc càng trở nên rối tinh rối mù nên tôi quyết định chẳng muốn trầm luân sâu hơn nữa. Dù mọi chuyện có uẩn khúc như nào thì cũng không thể phủ nhận được tôi có việc làm. Bây giờ, tôi phải đi tìm nhà trọ với mua quần áo để ngày mai còn đến AN DĨNH nhận việc.

Quyết định được đưa ra, tôi vội vàng xin lỗi với nhân viên của trung tâm rồi quay người đi thẳng ra ngoài. Tiền mặt trong người tôi chẳng có nhiều, tôi ngoài cách phải bán đi chiếc nhẫn cưới một chỉ vàng của mình với Tuấn thì chẳng còn cách nào khác. Ai bảo bây giờ tôi rơi vào bước đường cùng cơ chứ.

*** **** ****

Sáng hôm sau, tôi đem tâm trạng thấp thỏm đến công ty AN DĨNH báo danh. Người ở bộ phận nhân sự dường như cũng đã được thông báo trước về việc tôi sẽ tới nên họ đã cử một người dẫn tôi xuống phòng kế hoạch. Người này tên là Trinh, là một người phụ nữ bằng tuổi với tôi, có lẽ vậy nên cả hai nói chuyện khá là hợp.

Tôi đi theo Trinh ra ngoài, tâm trạng so với hôm qua chẳng khác nhau là mấy. Cũng may suốt đoạn đường di chuyển từ phòng nhân sự ở tầng 10 lên phòng kế hoạch ở tầng 35, cô ấy luôn nhẹ nhàng trấn an tôi.

- Cô hãy nghĩ thoáng ra một chút. AN DĨNH là một công ty lớn ở thủ đô, được vào đây làm là may mắn của bản thân mỗi người, cho dù có khó khăn cũng đừng cho phép mình yếu đuối bỏ cuộc.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn cô đã động viên tôi. Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.

Trinh nhướn mày nhìn tôi một cái, cô ấy cười.

- Được rồi. Tôi đâu phải là sếp của cô đâu mà cô nói với tôi. Lời này cô giữ để nói với sếp của mình đi. Tôi nói cho cô biết, làm ở phòng kế hoạch lương cao nhưng áp lực cạnh tranh rất lớn, cô nhất định phải cố gắng đấy.

Cô ấy vừa nói xong, thang máy cũng lên đến nơi. Cửa mở ra, bên ngoài có một đám người đang đứng cùng nhau nói chuyện, tôi thấy Trinh cất giọng cung kính chào hỏi.

- Chào sếp tổng.

Tôi nghe cô ta chào vậy thì cũng luống cuống chào theo, đến khi ngẩng đầu lên nhìn thấy người đàn ông đang đứng ở bên ngoài thì ánh mắt liền trở nên sợ sệt, người đờ như một khúc gỗ.

Bởi vì người đàn ông đó là Dương Thành Vũ.

Là Dương Thành Vũ...

Bình luận

Truyện đang đọc