KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Phần 1:

Ngày tôi cập kê, tuyết rơi nặng hạt, hắn nói muốn hủy hôn.

May mắn thay, khi ấy khách khứa đã tản đi hết, phụ thân không gọi hắn là "hiền điệt" nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Vệ Đạc hành lễ trước phụ thân, “Chi Nghi muội muội phúc dày, Vệ mỗ tự biết phúc mỏng, không dám làm lỡ duyên lành.”

Tôi ngồi bất động bên cạnh, luôn có cảm giác cảnh tượng trước mắt giống như một giấc mộng.

Người hầu nhà họ Vệ mang thư hủy hôn lên, tôi tiến tới cướp lấy, đầu ngón tay chạm vào từng nét khắc quen thuộc.

Lòng tôi như bị thiêu đốt, vội vàng đuổi theo, “Vệ Đạc!”

Người trong tuyết quay lại, chiếc cằm trắng ngần, vẫn dáng dấp của thiếu niên năm xưa.

Nhìn Vệ Đạc của sáu năm trước, đôi chân tôi nặng như chì, không thể bước thêm một bước nào nữa.

Giữ im lặng thật lâu, hắn mở miệng trước, “Chi Nghi, là ta có lỗi với muội.”

Câu nói này kéo tôi trở về một đêm giữa mùa hè kiếp trước, hắn mặc cho tôi c ào x é, đ ánh m ắng, nhưng chỉ để lại câu nói ấy.

“Chi Nghi, là ta có lỗi với muội.”

Tôi bước xuống bậc thềm, từng bước tiến đến trước mặt Vệ Đạc, tháo viên ngọc trước ngực đưa cho hắn.

Đây là tín vật định tình mà chúng tôi trao cho nhau vào ngày đính ước, tôi trân trọng đến mức dùng dây đỏ buộc chặt, luôn mang bên mình.

Hắn đưa tay định nhận, tôi dùng sức, bẻ viên ngọc thành hai mảnh.

Mảnh ngọc vỡ rơi xuống tuyết, tựa như tình cảm giữa tôi và hắn, một đ ao c ắt đứt.

Vệ Đà cúi mắt, nốt ruồi son nơi khóe mắt hắn như vệt mực đỏ tươi. 

Hắn nhìn cái hố nhỏ trong tuyết rất lâu, thở dài nói, “Cũng tốt, chi bằng vỡ tan.”

Đợi hắn đi rồi, nước mắt tôi mới rơi xuống, thế gian chìm trong một màn sương mờ mịt.

Xuân Hoa ôm áo khoác chạy đến, vòng qua buộc dây, khuyên nhủ, “Tiểu thư, tuyết lớn quá, chúng ta về thôi.”

Tôi bước một bước, chân mềm nhũn, ngã khuỵu xuống đất.

Tuyết bay khắp trời, nỗi đau trên chân, tất cả ủy khuất trong lòng trào dâng, tôi ôm Xuân Hoa khóc lớn.

1.

Vào ngày ta tròn mười lăm, tuyết rơi nặng hạt. Ngày đó, hắn nói muốn hủy hôn.

May thay, khi khách khứa đã ra về hết, cha ta cũng không gọi hắn là “hiền điệt” nữa, chỉ lạnh lùng nhìn hắn.

Vệ Đạc cúi người trước bậc trưởng bối, nói, “Muội muội Chi Nghi vốn được phúc khí tràn đầy, còn Vệ mỗ tự biết mình bạc phúc, không dám làm lỡ duyên tốt.”

Ta ngồi lặng một bên, cứ ngỡ cảnh tượng trước mắt chỉ là một giấc mộng.

Người hầu nhà họ Vệ tiến đến trả hôn thư, ta bước tới giật lấy, cảm nhận rõ từng đường vân trên lớp giấy, quen thuộc và chân thực.

Tim ta bỗng như bỏng rát, vội vàng đuổi theo, gọi lớn, “Vệ Đạc!”

Người trong màn tuyết quay lại, khuôn mặt trắng trẻo, trông y như thiếu niên năm ấy.

Trước mặt ta là Vệ Đạc của sáu năm về trước, chân ta như bị nặng trĩu, không thể tiến thêm bước nào.

Khoảng lặng kéo dài, cuối cùng hắn cất lời trước, “Chi Nghi, là ta đã có lỗi với nàng.”

Câu nói ấy kéo ta trở lại một đêm hạ chí của kiếp trước, lúc đó ta điên cuồng cào cấu, mắng nhiếc hắn, nhưng hắn chỉ đáp lại duy nhất câu này.

“Chi Nghi, là ta đã có lỗi với nàng.”.

Ta bước xuống từng bậc thềm, tiến về phía hắn, tháo viên ngọc đeo trước ngực và đưa ra.

Đó là tín vật chúng ta trao nhau vào ngày đính ước, ta đã luôn xem như báu vật, cột bằng dây đỏ, đeo sát bên người.

Hắn đưa tay ra đón, nhưng ta dùng cả hai tay, bẻ mạnh cho viên ngọc vỡ làm đôi.

Mảnh ngọc rơi xuống nền tuyết, như tình cảm của chúng ta, một nhát cắt đứt tất cả.

Vệ Đạc cúi nhìn, chấm đỏ nơi khóe mắt như vệt mực, hắn lặng nhìn cái mảnh ngọc trong tuyết hồi lâu, rồi khẽ thở dài, “Cũng tốt, cứ để nó vỡ.”

Chỉ đến khi hắn rời đi, nước mắt ta mới rơi xuống, thấm ướt nền tuyết, khiến cảnh vật mờ đi trong màn sương.

Xuân Hoa ôm áo khoác chạy đến, vòng ra phía trước giúp ta cài lại dây áo, khẽ khuyên, “Tiểu thư, tuyết lớn rồi, mình về thôi.”

Ta bước được một bước, nhưng chân bỗng mềm nhũn, ngã phịch xuống nền đất lạnh lẽo.

Tuyết rơi đầy trời, nỗi đau ở chân, mọi tủi nhục tích tụ, tất cả vỡ òa. Ta ôm lấy Xuân Hoa, khóc nức nở.

Thật may, ta chưa chết đuối.

Ta vẫn còn sống.

Bình luận

Truyện đang đọc