KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

[Phiên ngoại Cảnh Minh]

Cảnh Minh sinh ra trong một sân nhỏ ở phía Đông Kinh Thành, trước cửa có một cây lê, đi về phía bên trái, rẽ qua hai con hẻm chính là cửa hàng Vương gia nổi danh.

Mùi thơm của điểm tâm đã hấp dẫn hắn đến đứng ở đó nửa ngày, thèm thuồng nhìn những mẻ bánh mới ra lò.

Nương hắn thêu xiêm y giúp người khác được một chút tiền, ngày nào về nhà cũng thấy Tiểu Cảnh Minh đang đứng trước cửa tiệm, thường sẽ móc ra mấy văn tiền cho hắn mua một cái bánh tào đường.

Hai người nương một ngụm, ta một ngụm, dẫm lên ánh hoàng hôn vui sướng đi về nhà.

Hắn rất ít gặp phụ thân mình, chỉ biết phụ thân làm ở Tuyên Bình Hầu phủ, cứ cách hai ngày sẽ về nhà một lần. Lần nào về ông cũng đưa cho nương một ít ngân lượng, cho bà may y phục mới.

Đợi phụ thân đi rồi, nương sẽ bỏ tiền bạc vào ấm sành trong phòng bếp. Cảnh Minh khó hiểu, nương cười nói là để dành cho hắn cưới vợ.

Năm tám tuổi ấy, phụ thân hỏi hắn có muốn đến Hầu phủ bồi Thế Tửu gia luyện võ không.

Khi Cảnh Minh đi dạo phố với các bạn nhỏ khác, cũng sẽ chạy qua phủ đệ của hoàng thân quý tộc, mái ngói của bọn họ cao như vậy, những tòa nhà dài liên miên không thấy điểm cuối.

Trái tim hắn như muốn nhảy ra, không chút nghĩ ngợi gật đầu, phụ thân dẫn hắn vào căn phòng lớn trong tòa nhà kia, trở thành thị vệ nhỏ của Thế Tử Cố Tri Hành.

Bọn họ cùng nhau tập văn luyện võ, cùng nhau trốn những nhiệm vụ nặng nề được phụ thân giao, cùng nhau thảo luận tâm sự chuyện niên thiếu.

Cố Tri Hành rất bảo vệ muội muội của hắn, ngày nào cũng nghi ngắn nghi dài bên tai Cảnh Minh, Cảnh Minh nghe đến mức tai đóng kén rồi, trong lòng cũng rất hiếu kỳ về Cố Chi Nghi.

Thỉnh thoảng phu nhân Hầu gia sẽ đến xem Tri Hành luyện võ, phụ thân cũng “Đại phát thiện tâm” cho hắn nghỉ ngơi, sau khi phu nhân Hầu gia lau mồ hôi cho Cố Tri Hành xong, hai người cũng nói chuyện vài câu.

Ngày nọ, Cảnh Minh đột nhiên thấy ánh mắt phụ thân nhìn phu nhân hơi quen thuộc, ban đêm trằn trọc, mới nhớ ra nương cũng nhìn phụ thân với ánh mắt này.

Hắn không hiểu ý tứ trong ánh mắt, nhưng hắn lại cố ý hay vô ý tạo ra khoảng cách giữa phụ thân với phu nhân.

Một buổi chiều mùa hè, Cảnh Minh mang mấy chiếc bánh táo đường đến cho Cố Tri Hành ăn thử, có một cô nhóc đang nằm bò trong phòng hắn, khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nằm ngủ gục trên đệm trước cửa sổ.

Ánh mặt trời chiếu vào người nàng, khiến từng sợi tóc nàng như đang tỏa sáng lấp lánh.

Cảnh Minh nhìn đến ngẩn người, nhất thời quên luôn mình nên làm gì.

Hình như cô nhóc bị tiếng động lúc nãy đánh thức, xoa đôi mắt nhập nhèm gọi: “Ca ca?”

Cảnh Minh vô thức trốn ra sau kệ.

Hắn không biết sao mình lại phải trốn, nhưng khoảnh khắc kia hắn không dám nhìn thẳng vào cô nhóc, càng không dám bỏ qua trái tim đã lỡ mất một nhịp của mình.

Hắn đặt bánh đường xuống, chạy ra ngoài như đang chạy trốn.

Nửa tháng sau vào một ngày nắng đẹp, Cố Tri Hành tổ chức một cuộc thi đấu cho mọi người.

Cảnh Minh không thích xem náo nhiệt, nên nằm chợp mặt trên hòn non bộ cả buổi sáng.

Khi tỉnh lại hắn nhìn thấy trong đình có một cô nhóc đang ngủ gà ngủ gật, bên cạnh chỉ có một bà tử đang trông chừng, hắn nhíu mày, nghĩ thầm nếu gặp phải người xấu thì sẽ xong luôn.

Sau khi cô nhóc tỉnh lại, tự nhặt lá cây chơi một mình, nhìn có vẻ rất cô đơn.

Tim Cảnh Minh đập thình thịch, hắn muốn đến chơi cùng Cố Chi Nghi, nhưng trong lòng lại có một lực cản khiến hắn không dám đi về phía trước.

Khoảnh khắc hắn đang đấu tranh, một thiếu niên trông rất xinh đẹp đi đến.

Mãi sau đó, Cảnh Minh mới hiểu ra lực cản đó là gì.

Năm hắn chín tuổi nương không gượng được nữa, gọi hắn đến bên giường sắp xếp chuyện tang lễ. Sau đó hắn mới biết hóa ra nương là người chạy nạn đến Kinh Thành, phụ thân thấy bà đáng thương nên đã thu nhận bà, hai người không phải phu thê, còn mình là được nương nhặt được bên ngoài miếu Thành Hoàng.

Hai năm sau Cảnh Minh vượt qua cuộc sàng lọc, chính thức trở thành thị vệ của Cố Tri Hành.

Ngày thường đều ở bên cạnh Cố Tri Hành, Cô Chi Nghi cũng quen hắn, có khi còn gọi hắn là “Cảnh ca ca”, Cảnh Minh bên ngoài thì mặt không đổi sắc, nhưng thật ra trong lòng đã loạn thành một đống rồi.

Nhưng hắn là thị vệ ti tiện, còn Cố Chi Nghi là thiên kim Hầu phủ.

Một gốc cỏ dại thì sao dám mơ tưởng xa vời đến ánh trăng phía chân trời kia chứ.

Sau khi biết Cố Chi Nghi gả cho Vệ Đạc, cuối cùng ánh trăng cũng tìm được mặt trời xứng với nàng rồi.

Hầu gia muốn chọn thị vệ hồi môn, những người khác không muốn đi, đi vào thâm trạch đồng nghĩa với việc tiền đồ sẽ trở nên mơ hồ, vì vậy Cảnh Minh đã tự tiến cử mình với Hầu gia.

Hắn sẵn sàng trở thành một ngôi sao ẩn sau ánh sáng của mặt trăng.

Năm năm sau khi kết hôn, Cố Chi Nghi bị kẹt trong một vụ hỏa hoạn lớn.

Hắn không cần nghĩ ngợi đã lao thẳng vào, nhìn thấy bóng người ngất do sặc khói trong đám cháy, bất chấp cơn đau sau lưng, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, chắc chắn Cố Chi Nghi sẽ ổn.  

Ngọn lửa kia đã làm tổn thương tim phổi hắn, cơ thể không còn khỏe mạnh như trước nữa.

Một tháng sau trên du thuyền, Cảnh Minh không có tư cách lên thuyền, vâng mệnh ở bên bờ chờ bọn họ trở về.

Hắn nhìn thấy Cố Chi Nghi bị Cô Tri Hành đẩy xuống nước, lập tức nhảy vào trong nước bơi vào giữa hồ

Cô Chi Nghi giãy giụa rồi dần chìm xuống, hắn vô cùng hoảng loạn, khi chạm vào nước vết thương trên lưng hắn sẽ đau không chịu nổi, nhưng hắn chỉ hận mình không thể bơi nhanh hơn, đến chỗ sâu trong hồ hắn lao xuống đuổi theo hình bóng đang dần chìm xuống.

Hắn bơi cả một đoạn đường dài, dần cảm thấy lực bất tòng tâm, hắn dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Cố Chi Nghi lên trên mặt nước, còn mình do không có người trợ giúp nên dần chìm xuống đáy hồ.

Ngày càng cách mặt hồ càng xa, ý thức của Cảnh Minh cũng dần biến mất.

Trong lòng hắn có một giọng nói.

Nếu trên đời thật sự có thần, hắn nguyện hiến tế linh hồn của mình, đổi cho Cố Chi Nghi một cuộc sống bình yên vui vẻ.

Khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, vận mệnh đã thay đổi, mở mắt ra Cố Chi Nghi đã ở độ tuổi cập kê …

Bình luận

Truyện đang đọc