KIẾP NÀY TÔI KHÔNG CẦN HẮN NỮA

Giữa tháng Tư sắp qua, đúng lúc trăm hoa đua nở, tràn đầy hương sắc. Cảnh Minh xuất hiện ở cửa, trên khuôn mặt mang vẻ mệt mỏi. 

Chàng vẫn khoác trên mình bộ trang phục mùa xuân mượn từ chùa. Ta từ trong phòng bước ra, sự chú ý rơi vào ánh mắt của chàng. 

Đôi mắt chàng đỏ ngầu như thể đã có nhiều đêm dài không nghỉ ngơi.

Thấy ta đến, đôi mắt của chàng bỗng sáng lên như ánh đèn trong đêm, rồi tầm mắt ấy dừng lại trên chiếc băng gạc quấn quanh cổ ta. 

Bàn tay chàng từ từ nâng lên, như thể muốn chạm vào nhưng lại có chút ngập ngừng. 

Ngón tay chàng dừng lại, chỉ cách chiếc băng gạc kia một tấc.

Bất chợt, như thoáng nghĩ đến một điều gì đó, bàn tay ấy lại buông xuống, nhẹ nhàng hỏi:“Có đau không?”

Giữa ánh nắng xuân tươi đẹp, giọng nói chàng tràn đầy thương xót pha lẫn chút tự trách. 

Ta cố gắng tỏ ra thoải mái, đáp lại: “Không sao đâu, chỉ là vết xước nhỏ mà thôi. 

Trông chiếc băng gạc này có vẻ đáng sợ nhưng thực ra không có gì nghiêm trọng cả.”

Chàng chỉ im lặng, không nói gì thêm nữa. 

Trong bữa tối cũng một mực giữa trạng thái như vậy.

Khi ra ngoài, Hầu phủ đã chuẩn bị cho bọn ta một chiếc xe ngựa. 

Đi được một đoạn, ta bỗng cảm thấy có một sức nặng đè lên vai mình. 

Ta khẽ nhìn sang Cảnh Minh đang tựa vào vai ta ngủ. 

Hơi thở của chàng nhè nhẹ mà đều đặn, như thể đã chìm sâu vào giấc ngủ say.

Đường đến phủ không còn xa, chỉ cần đi thêm một đoạn nữa là gia phủ đã hiện ra trước mắt.

Xuân Hoa nâng rèm lên, nhìn thấy Cảnh Minh đang say giấc, bèn quay sang hỏi ta, “Tiểu thư”

Cảnh Minh vốn dĩ là người vô cùng cảnh giác, vậy mà giờ đây ngay cả khi xe dừng lại cũng chẳng hề hay biết. 

Chắc hẳn mấy ngày qua chàng ấy đã vô cùng mệt mỏi.

Ta không nỡ đánh thức người đang ngủ say trên vai, bèn đưa ngón tay lên môi ra dấu hiệu im lặng. 

Xuân Hoa lập tức hiểu ý, nhanh chóng vào trong để sắp xếp công việc, chỉ để lại người đánh xe ngồi ngoài cầm dây cương.

Ta vén rèm lên, ánh trăng sáng tỏ tựa như gương giữa bầu trời. 

Trong đầu lại thoáng hiện lên câu hỏi tại sao Vệ Đạc lại xuất hiện bên ngoài Tương Quốc Tự, đã vậy còn bị quan phủ truy đuổi. 

Ta nhớ lại ngày hôm đó tại Tương Quốc Tự, trong khung cảnh hỗn loạn, vị thánh nhân kia cũng có mặt, thêm cả Nguyễn Mộc Tình nữa…Liệu hai chuyện này có liên quan đến nhau không?

Giả dụ như Vệ Đạc đem lòng yêu sâu đậm Nguyễn Mộc Tình, nhưng lại tình cờ phát hiện nàng cùng với vị thánh nhân có mối quan hệ thân thiết, sau đó lại nhắm vào Nguyễn Mộc  tình, thậm chí cả vị thánh nhân kia…

Ta bàng hoàng, vội vàng dập tắt ý nghĩ táo bạo đó. 

Điều này là không thể xảy ra, Vệ Đạc sẽ không bao giờ dám làm chuyện gây tổn hại lợi ích của mình.

Vị thánh nhân ấy chính là thiên tử.

Khi thiên tử nổi giận, máu chảy thành dòng, người chết vô số.

Đang lúc ngẫm nghĩ, ta bỗng cảm nhận người trên vai có dấu hiệu tỉnh dậy.

Ta lập tức gạt bỏ những suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, quay sang đối diện với đôi mắt mơ màng còn đang ngái ngủ của người kia.

“Chàng đã tỉnh rồi sao?”

Cảnh Minh chợt bừng tỉnh, trong ánh mắt hiện lên đầy vẻ hối lỗi, “Ta đã hứa với nàng sẽ bảo vệ nàng.”

Ta nhìn vẻ nghiêm túc trên mặt chàng ấy lập tức lắc đầu, “Chuyện này không thể trách chàng được, người đã kề dao vào cổ ta chính là Vệ Đạc.”

“Ngày hôm đó, chàng đã tiễn ta cùng với mẫu thân lên xe ngựa. Chẳng qua là chưa đi được bao xa thì hắn đã lẻn vào trong. Cũng may mắn mắn binh lính đến kịp thời, ta vẫn còn nhớ vài chiêu thức mà chàng đã dạy sử dụng lên người hắn rất hữu dụng”.

Vừa dứt lời, ánh mắt Cảnh Minh trở nên u ám, “Ý nàng là, kẻ hôm đó uy hiếp nàng chính là Vệ Đạc? Tả tướng sao?”

Ta chậm rãi gật đầu.



Khi trở về sân, hương lê thanh khiết nương theo làn gió xuân len lỏi qua khung cửa. 

Cơn gió nhẹ nhàng mát lành lướt qua, mang theo những cánh hoa rơi rụng.

Ta nhìn bông hoa trong tay, chỉ cần dùng sức ấn nhẹ một chút mà hoa đã không còn mang vẻ nở rộ rực rỡ như trước nữa.

Kể từ khi trọng sinh ta luôn cố gắng né tránh con đường mà bản thân đã đi trong kiếp trước. 

Điều mà ta mong ước tha thiết nhất chỉ là bảo vệ những người bên cạnh mình tránh xa khỏi những sai lầm trong quá khứ.

Bởi vì ta hiểu rõ sức lực của bản thân yếu đuối đến đâu, trong khi đó Vệ Đạc lại là một kẻ văn võ song toàn, quyền lực ngút trời. 

Hắn muốn giết ta thì dễ dàng chỉ như bóp chết một con kiến bé nhỏ, thậm chí, chỉ cần hôm đó lưỡi đao của hắn tiến gần thêm một chút nữa thì…

Ta khẽ thở dài, buông cánh hoa đã bị bóp nát trong tay xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn những cành cây sum suê tựa như thêu dệt gấm hoa, tỏa sắc rực rỡ dưới ánh chiều tà. 

Ngoảnh đầu nhìn lại, hơn hai mươi năm qua chỉ tựa như một giấc mộng dài.

Ở kiếp trước, không chỉ người ngoài mà thậm chí cả bản thân ta đều cho rằng chỉ cần hiếu thảo với bậc trưởng bối, phụng dưỡng phu quân sinh con đẻ cái là có thể sống bình yên cả đời như những đóa hoa trên cành kia.

Nhưng rồi sau này thì sao…

Thuở nhỏ lúc đọc sách, mỗi lần ta đọc đến đoạn “lấy trứng chọi đá” hay “lấy thân châu chấu ngăn xe” đều cảm thấy nực cười.

Bình luận

Truyện đang đọc