KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Lương Y Đồng vô cùng nghẹn khuất, chỉ cảm thấy Thái hậu căn bản không coi nàng là người. Nàng còn sống ở trên đời, bà ta lại tìm một người tướng mạo tương tự nàng tới đây, vả mặt nàng như vậy, nàng có thể không tức giận sao?

Thấy hắn còn hỏi sao lại tức giận, Lương Y Đồng càng thêm khó chịu. Nguyên bản nàng chưa bao giờ giận chó đánh mèo lên hắn, nhưng giờ phút này lại có chút không muốn quan tâm đến hắn, xoay người muốn rời đi thì bị hắn kéo lại, "Thật sự tức giận rồi à?"

Lương Y Đồng mím môi, không hé răng, lại nghe ra nam nhân đã thả nhẹ âm thanh hơn.

Dự Vương vẫn chưa nhìn thấy các nàng, chỉ nghe nhãn tuyến nói là trong đó có một người nhìn tương tự nàng mà thôi. Kỳ thật Dự Vương không quá để ở trong lòng, dù sao thì người có đôi mắt hoa đào cũng rất nhiều, cho dù có chút tương tự thì như thế nào?

Người hắn coi trọng là nàng, sao có thể bởi vì có người giống nàng mà sủng hạnh? Người khác như thế nào, Dự Vương không biết, hắn chỉ biết hắn không có hứng thú với những nữ nhân khác, hắn chỉ hy vọng tiểu cô nương của hắn vui vẻ, không có bất luận phiền não gì.

Tối hôm qua hắn muốn kháng chỉ, không hề liên quan tới tướng mạo, hắn chỉ sợ trong phủ có thêm hai người sẽ làm nàng khó chịu.

Tư duy của nam nhân hiển nhiên có chút không giống nữ nhân, thấy nàng rất để ý tướng mạo của các nàng, hắn thấp giọng nói: "Hôm nay ta sẽ đuổi các nàng đi, đừng bực, nhé?"

Hắn nói xong còn hôn tóc nàng, vô cùng ôn nhu.

Tức giận của Lương Y Đồng lập tức tiêu tán. Tuy rằng rất bất mãn với hành động của Thái hậu, Lương Y Đồng cũng biết không phải hắn sai, nếu thật sự lập tức đuổi người đi thì chỉ sợ mâu thuẫn giữa hắn và Thái hậu lại tăng lên. Tuy nàng lớn lên trong khuê phòng, nhưng rất hiểu tâm tư người khác, tất nhiên là hiểu Thái hậu đã sớm kiêng kỵ Dự Vương, hiện tại còn đang muốn kiềm chế hắn.

Bà ta vừa mới thưởng người tới, hắn lại lập tức đuổi đi, không khác gì vả thẳng vào mặt bà ta. Khi thưởng người, bà ta đã cố ý nói vì người nối dõi, còn nhắc tới Tiên Hoàng, nếu hắn đuổi người đi, bà ta nhất định sẽ chụp cho hắn cái mũ bất hiếu, với hắn mà nói tất nhiên không phải chuyện tốt.

Lương Y Đồng sao có thể làm hắn khó xử? Nàng lập tức lắc lắc đầu, "Không cần đuổi đi, chờ một thời gian nữa rồi tống cổ đi cũng không muộn. Bây giờ mà đuổi cũng khó nói với Hoàng thượng."

Thấy nàng săn sóc như vậy, trong lòng Dự Vương mềm hẳn đi, hắn lại hôn cái trán của nàng, thấp giọng nói: "Kỳ thật cũng không sao, thật sự đuổi đi, Hoàng thượng cũng sẽ không nói thêm cái gì, cùng lắm là bị Thái hậu giận chó đánh mèo một phen mà thôi. Ta vừa mới lập quân công, bà ta có muốn cũng không thể đụng tới ta."

Lương Y Đồng vẫn lắc đầu, thật sự không hy vọng vì mình mà khiến hắn tăng thêm mâu thuẫn với Thái hậu. Nàng hôn mặt hắn thấp giọng nói: "Ta thật sự không có việc gì, vừa rồi chỉ là nhìn thấy các nàng nên có chút buồn bực thôi. Cứ để các nàng ở Vân uyển di, ta cũng nói đã không cần thỉnh an rồi, về sau chưa chắc có cơ hội gặp mặt. Qua một đoạn thời gian, chờ mọi chuyện lắng xuống rồi tìm cái cớ tống cổ đi."

Triệu Miên Bảo vừa nhìn là biết không phải kẻ an phận, nhất định sẽ không thành thật, nếu nàng ta có hành động, nàng cũng có lý do để tống cổ đi.

Dự Vương lại không nói chuyện, vẫn nhìn chăm chăm nàng như cũ. Đôi mắt của hắn vô cùng sâu thăm, khi bị hắn nhìn như vậy, Lương Y Đồng có chút ngượng ngùng, nàng sờ sờ chóp mũi nói: "Ta thật sự không có cậy mạnh, chàng không cần

lo lắng đâu. Đi thôi, đi dùng bữa sáng trước, chàng dậy sớm như vậy, nhất định là rất đói bụng."

Dự Vương cũng không nói thêm cái gì nữa.

Tiểu cô nương cười lên đầy mềm mại, biết là nàng cũng chưa ăn cơm, hắn duỗi tay nhéo nhéo khuôn mặt nàng, thấp giọng nói: "Đi thôi, dùng bữa sáng trước."

Bữa sáng này cũng không có gì khác ngày thường, hai người đều rất an tĩnh, thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho nhau, bầu không khí vô cùng ấm áp.

Ăn sáng xong, Lương Y Đồng lại tiếp tục luyện chữ, tính toán viết xong hai trang rồi sẽ đến thư phòng tìm hắn. Trong lòng Dự Vương đang nghĩ đến chuyện khác nên cũng không thúc giục nàng, hắn lập tức trở về Trúc Du đường, sau khi trở về thì gọi Lục Tú tới trước mặt, cẩn thận dò hỏi sau khi Lương Y Đồng gặp hai mỹ nhân kia, vì sao lại tức giận, có phải các nàng chọc giận nàng hay không.

Lục Tú hiện giờ rất coi trọng Lương Y Đồng, đối với hai thứ hàng giả này đương nhiên là không vui chút nào, thấy Vương gia hỏi thì lập tức kể lại chuyện lúc sáng.

"Trong đó có một người không chỉ có tướng mạo giống Vương phi ba phần, mà mấy động tác nhỏ cũng giống y như Vương phi, hẳn là đã cố ý luyện tập. Nô tỳ nghĩ, có lẽ Thái hậu nương nương cho rằng người thích kiểu này nên mới tặng hai thứ hàng giả đến đây. Một người khác tuy tướng mạo không giống, khí chất lại có chút giống. Lý Linh Nhi còn tốt, Triệu Miên Bảo kia rõ ràng không phải đèn cạn dầu. Khi Vương phi nói không cần tới thỉnh an, nàng ta vậy mà lại dám phản bác lại Vương phi. Đương nhiên, theo nô tỳ thấy, Vương phi tức giận cũng không chỉ bởi vì nàng ta không an phận, mà chủ yếu là vì Triệu Miên Bảo này cố ý bắt chước Vương phi, thực sự quá ghê tởm."

Lục Tú sợ Dự Vương không coi trọng việc này nên mới một hơi nói hết.

Đôi mắt của Dự Vương trầm xuống, hiển nhiên không đoán được Thái hậu lại ghê tởm như vậy. Lúc trước khi hắn nghe nói về tướng mạo tương tự thì chỉ cho rằng người kia cũng có một đôi mắt hoa đào, căn bản không để trong lòng. Ai ngờ, Thái hậu lại dụng tâm hiểm ác như vậy, nếu không phải bà ta bày mưu tính kế, Triệu Miên Bảo sao lại biết được những động tác nhỏ của Lương Y Đồng?

Lúc này Dự Vương mới hiểu, lửa giận của Lương Y Đồng là nhằm vào Thái hậu.

Hành động này của Thái hậu thực sự là quá đáng, không hề đặt Vương phi của hắn ở trong mắt. Cho dù biết bà ta là Thái hậu, có thể tùy ý hành sự, nhưng Dự Vương vẫn có chút không vui.

Từ khi Lương Y Đồng vào Vương phủ, rất ít có thời điểm không thoải mái, hiện giờ thấy nàng buồn bực thành như vậy, lại vẫn vì hắn mà suy nghĩ, bất mãn của Dự Vương đối với Thái hậu lại càng tăng lên. Trước kia vì Hoàng thượng bị kẹp ở giữa, nên cho dù Thái hậu có chút quá đáng, hắn vẫn mắt nhắm mắt mở bỏ qua, hiện giờ bà ta vậy mà lại dám làm nhục người trong lòng hắn, đôi mắt của Dự Vương cũng tối lại.

Hắn thấp giọng nói: "Cho người gọt Triệu Miên Bảo tới đây."

Thấy sắc mặt hắn lạnh băng, Lục Tú đồng ý, vội vàng cho người tới Vân uyển một chuyến. Lúc này, Triệu Miên Bảo vừa mới dùng bữa sáng xong.

Nghe được Vương gia triệu mình đến, trong mắt nàng ta hiện lên một tia kinh hỷ, căn bản không đoán được Vương gia nhanh như vậy đã triệu kiến. Ả tất nhiên biết bản thân không chỉ có tướng mạo tương tự Vương phi, mà dáng người còn đầy đặn hơn, hẳn là sẽ khiến hắn có hứng thú hơn chứ?

Triệu Miên Bảo vội vàng trang điểm lại, tô son môi diễm lệ, lập tức tới Trúc Du đường.

Khi nàng ta tới đây, Dự Vương đang ở trong thư phòng đọc sách, nghe được động tĩnh thì đặt quyển sách trên tay xuống, nhìn về phía nàng ta.

Triệu Miên Bảo cắn cắn môi, tiến lên một ước, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Thiếp thân thỉnh an Vương gia."

Chút động tác nhỏ này của nàng ta, tuy đúng là bắt chước Lương Y Đồng, nhưng nào có được nửa phần khí chất của nàng? Dự Vương chỉ nhìn lướt qua, trong lòng đã chán ngấy không chịu được.

Thấy hắn lạnh mặt liếc mình, cũng không nói cái gì, đầu quả tim của Triệu Miên Bảo hơi run rẩy. Nhớ tới lời các ma ma dạy dỗ, nói Dự Vương nhìn thì lãnh đạm, nhưng lại có tâm thương tiếc những nữ nhân có thân thể bi thảm, chỉ cần nàng ta bắt được nhược điểm này của hắn để lợi dụng thì sẽ hoàn toàn thay thế được Dự Vương phi, sự sợ hãi trong lòng Triệu Miên Bảo mới tan đi một chút.

Nàng ta lượn lờ tiến lên một bước, cười nói: "Thiếp thân từ mười mấy năm trước đã lang bạt kỳ hổ, căn bản chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày được hầu hạ Vương gia, có thể đi theo người, thật sự là phúc khí thiếp thân tu luyện được suốt ba đời."

Nàng ta mị nhãn như tơ, lại trực tiếp duỗi tay cởi y phục, muốn ôm lấy Dự Vương.

(Mị nhãn như tơ: ánh nhìn quyến rũ, mị hoặc)

Ánh mắt của Dự Vương hoàn toàn lạnh xuống. Vốn định rằng, nếu nàng ta là người an phận, hắn có thể tạm tha cho nàng ta một mạng, ai ngờ còn không biết liêm sỉ hơn cả Chử Tuyết. Dự Vương nói thẳng: "Ở trong thư phòng câu dẫn chủ tử, mưu toan quấy rối hậu viện, chết không đáng tiếc, kéo ra ngoài đánh chết."

Hắn vừa dứt lời, thị vệ bên người đã đi tới, duỗi tay bắt lấy cánh tay nàng ta, Muốn kéo nàng ta đi xuống. Chân Triệu Miên Bảo mềm nhũn, trực tiếp quỳ xuống, hiển nhiên không hiểu vì sao hắn không chỉ không động tâm, mà ngược lại còn muốn đánh chết mình. Dáng người của nàng ta rõ ràng là cực kỳ câu dẫn, lúc trước đã có không ít người nhìn trộm tướng mạo của nàng ta, cho dù nàng ta không đẹp bằng Lương Y Đồng, nhưng cũng rất hấp dẫn mà?

Nàng ta không khỏi khóc ròng nói: "Vương gia, thiếp thân là người Thái hậu nương nương ban thưởng tới hậu hạ người, một câu của người đã muốn đánh chết thiếp thân, không sợ Thái hậu nương nương tức giận sao? Cầu Vương gia tha cho thiếp thân một lần, thiếp thân không dám nữa đâu."

Lúc này, Lương Y Đồng cũng đã đến, nàng nghe nói Dự Vương triệu kiến Triệu Miên Bảo nên mới chạy tới. Thấy hắn có tâm xả giận giúp nàng, trong lòng nàng đã cực kỳ vui vẻ, lúc này mới không nhịn được mà gọi một tiếng, "Vương gia."

Lương Y Đồng nhìn hắn mà lắc lắc đầu.

Thiếu nữ như bông hoa đào, khí chất xuất trần, nàng vừa xuất hiện, đã khiến Triệu Miên Bảo lu mờ đến không còn cái gì.

Dự Vương biết là nàng cố kỵ Thái hậu nên mới chạy tới ngăn cản, chứ trong lòng nhất định đã chán ngấy rồi. Lần đầu tiên Dự Vương không nghe theo nàng, trực tiếp nói với thị vệ: "Kéo xuống đi."

Triệu Miên Bảo còn muốn xin tha, nhưng lại bị thị vệ bưng kín miệng, trực tiếp kéo ra ngoài.

Lương Y Đồng mím môi, biểu tình có chút bất đắc dĩ.

Nhìn thấy biểu tình này của nàng. Dự Vương kéo nàng đến trước mặt, nói: "Nàng có biết vừa rồi nàng ta muốn làm cái gì không? Ở trong thư phòng liền muốn câu dẫn ta, người không an phận như vậy lưu lại cũng chỉ là tai họa, còn muốn cầu tình cho nàng ta sao, hửm?"

Lương Y Đồng nào muốn cầu tình cho nàng ta, vừa rồi khi nhìn thấy y phục lộn xộn của nàng ta, nàng còn hơi hối hận vì chạy tới đây, sở dĩ nàng đến là vì sợ việc này sẽ rước thêm phiền toái cho hắn mà thôi. Trên thực tế, thấy hắn không chút động lòng trước sắc đẹp, trong lòng nàng vô cùng vui mừng.

Hắn rõ ràng thích nàng như vậy, nhưng khi đối mặt với người có mấy phần tương tự nàng thì vẫn không xuống tay, có phải đã chứng minh rằng, hắn căn bản không để bụng tới tướng mạo của nàng, chỉ coi trọng con người nàng thôi không? Chỉ vừa nghĩ như vậy, Lương Y Đồng đã có chút chua xót, thật muốn hôn hắn.

Đôi mắt của thiếu nữ sáng lấp lánh, cũng không để ý chuyện có người bị đánh chết kia nữa, nhìn hắn đầy thâm tình. Trong lòng Dự Vương không khỏi giật giật, ngay sau đó liền thấy thiếu nữ nhịn không được mà tiến lại gần.

Nàng nhón mũi chân, hôn lên môi hắn. Dự Vương duỗi tay ôm vòng eo mảnh khảnh của tiểu cô nương, lười biếng dựa vào ghế, hiển nhiên là rất hưởng thụ sự chủ động của nàng.

Cho đến giờ phút này, kỳ thật nàng vẫn không am hiểu chuyện hôn môi, nàng chỉ làm theo bản năng như gà mổ thóc, từng chút từng chút một, hôn vô cùng ngây thơ, Dự Vương yêu chết dáng vẻ này của nàng.

Ai ngờ tiểu cô nương vậy mà chỉ hôn vài cái đã rời đi, căn bản không có ý định hôn sâu. Dự Vương có chút bất mãn, duỗi tay bắt được vòng eo của nàng, nói giọng khàn khàn: "Sao lại làm có lệ như vậy? Ngày thường ta có hôn đối phó như vậy không?

Lương Y Đồng liếm liếm môi, gương mặt có chút nóng. Nàng vẫn không hôn tiếp, sợ một khi hôn sẽ bại lộ sự vụng về của mình. Nàng dựa vào trong lòng hắn, nói: "Ai làm có lệ chứ? Ta thích hôn chàng như vậy đó, không được sao? Chàng đột nhiên đánh chết nàng ta, Thái hậu nhất định sẽ bất mãn đó?"

Bình luận

Truyện đang đọc