KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Khuôn mặt Lương Y Đồng đỏ muốn ra máu. Ai, ai muốn động phòng với hắn chứ, nàng cũng không có gả cho hắn. Vì quá mức xấu hổ buồn bực, đáy mắt nàng phủ kín một tầng sương mù, ngữ khí vô cùng đáng thương, "Vương gia, người đừng như vậy."

"Đừng như thế nào? Hửm? Là không được hôn nàng như vậy? Hay là không được ôm nàng?" Hắn vừa nói vừa sát lại gần, đôi môi ngậm lấy môi nàng, vòng tay ôm eo nàng cũng không có ý buông ra, "Hay là không được nhắc tới chuyện động phòng? Đồng Đồng, nàng cũng không hề bài xích chuyện thân cận với ta, nàng rốt cuộc là đang tránh né cái gì?"

Thanh âm của hắn tràn đầy ôn nhu, đặc biệt là khi gọi nàng là Đồng Đồng, nàng chống đỡ không nổi, trái tim đã đập thình thịch liên hồi. Nàng mặt đỏ tai hồng mà dời mắt, thấp giọng nói: "Người buông tay trước đã."

Thấy tiểu cô nương đã vô cùng xấu hổ, Dự Vương cũng sợ ép quá thì nàng sẽ càng trốn xa hơn, liền buông lỏng tay. Lương Y Đồng vội vàng đứng lên, đi xa hắn vài bước, mới nhỏ giọng nói: "Thân phận của Vương gia cao quý, lại là anh hùng của muôn dân, có rất nhiều nữ tử nguyện ý gả cho người, người cưới ai cũng tốt hơn ta. Nếu để người ngoài biết được người muốn cưới ta, chỉ sợ sẽ cười chê người. Người có ân cứu mạng ta, ta không thể liên lụy người."

Sau khi nàng được Dự Vương nhặt về thì liền ở trong phủ, kỳ thật cũng chi là một nha hoàn, thân phận thực sự quá thấp. Hắn như vậy, cho dù cưới nàng làm trắc phi cũng đã khiến người ngoài nhạo báng, khẳng định sẽ có không ít người nói hắn sắc lệnh trí hôn, bị một nha hoàn mê hoặc.

(Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ được lý trí trước dụ,c vọng)

Đạo lý trước giờ luôn là như thế. Thế gia khi cưới thê tử đều cực kỳ coi trọng dòng dõi, huống chi hắn còn là Vương gia. Lương Y Đồng kính trọng hắn như thế, nào có thể để hắn vì mình mà gánh vác ô danh, nàng thà rằng chính mình bị người trong thiên hạ cười nhạo, cũng không muốn liên lụy hắn.

Thấy thái độ của nàng vẫn kiên quyết như cũ, Dự Vương trầm mặc không nói. Hắn đứng dậy, vẫy vẫy tay với nàng. Tiểu cô nương có một loại ỷ lại rất lớn với hắn, căn bản không cảm thấy hắn hôn nàng là đang chiếm tiện nghi của nàng, thấy hắn vẫy tay liền ngoan ngoãn đi đến trước mặt hắn.

Dự Vương duỗi tay xoa xoa đầu nàng, thấp giọng nói: "Thích ta như vậy sao? Hửm?"

Thích đến mức chỉ tính toán vì hắn, căn bản không suy xét cho bản thân nàng. Dự Vương nếu đã dám cưới thì sẽ không sợ người khác phê bình, nếu sợ thì cũng không đến mức giờ này còn chưa có người thừa kế, để mặc người ngoài suy đoán hắn có đam mê đồng tính.

Cho dù biết sự yêu thích của nàng lúc này có lẽ không phải tình yêu nam nữ, trong lòng Dự Vương vẫn vô cùng cảm động, đến mức không đành lòng ép buộc nàng.

Trước kia hắn là Hoàng tử, lại căn bản không được sủng ái, mẫu phi thì mất sớm, ngoại tổ mẫu tuy thương hắn nhưng lại ngoài tầm tay, những gì có thể làm được cũng rất ít. Trước năm mười tuổi, hắn luôn cô độc một mình, sau khi giao hảo với đương kim Thánh thượng thì mới cảm nhận được cái gì gọi là ấm áp.

Hiện giờ hắn tuy là Vương gia, nhưng mọi người cũng chỉ sợ hắn, mấy người đến lấy lòng cũng chỉ vì muốn chiếm lợi từ chỗ hắn mà thôi.

Rất ít người có thể thật lòng trả giá vì hắn, ai ngờ, hắn lại gặp được một tiểu cô nương như vậy. Bản thân nàng ở trong nước sôi lửa bỏng, lại nguyện ý đặt hắn ở vị trí trên hết. Ban đầu Dự Vương chỉ là thương tiếc số phận bi thảm của nàng, nhưng càng về sau hắn lại càng động tâm.

Hắn muốn che chở nàng, muốn cưới nàng làm thê tử.

Giờ phút này, trong lồng ng,ực của hắn dâng lên một cỗ nhiệt ý khó có thể áp chế. Hắn nhịn không được mà cúi đầu hôn trán của nàng, nụ hôn này không mang theo bất kỳ dục niệm nào, sạch sẽ đến mức chỉ chạm nhẹ một chút, dường như là muốn cảm ơn vì đã gặp được nàng.

Lương Y Đồng lại có chút ngốc, không hiểu sao hắn lại bắt đầu hôn nàng. Tuy rằng lần này chỉ hôn lên trán, tim nàng vẫn đập rất nhanh, còn có, hắn nói cái gì, thích hắn như vậy?

Nàng, nàng đúng là thích hắn, nhưng sự yêu thích này đã trộn lẫn rất nhiều cảm xúc khác, nàng tuyệt đối không có vọng tưởng gả cho hắn, cũng tuyệt đối không có tâm tư để hắn nhúng chàm.

Lương Y Đồng chớp chớp mắt, Dụ Vương vỗ nhẹ đầu nàng, thấp giọng nói: "Không muốn gả thì không gả, chờ đến lúc nàng nguyện ý rồi lại nói. Ta không ép nàng, nhưng ta có một điều kiện, nàng không được trốn tránh ta, có được không?"

Thanh âm của hắn cực kỳ thanh lãnh, biểu tình cũng nhàn nhạt, kỳ thật nếu chỉ nhìn bộ dáng này của hắn, Lương Y Đồng căn bản không ngờ tới hắn có tâm tư như thế với mình.

Nàng ngoan ngoãn gật đầu, chỉ cần không cưới nàng làm Vương phi thì như thế nào cũng được. Thấy hắn không làm khó mình, trong lòng Lương Y Đồng vô cùng cảm động.

Nam nhân lại vô thức xoa đầu nàng, nàng nhịn không được cọ cọ lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng cảm khái: "Ca ca, người thật tốt."

Vừa dứt lời, nam nhân liền cúi đầu hôn xuống môi nàng. Nàng hơi thấp, khi hôn nàng hắn còn phải cúi người một chút, sau đó vì bất tiện, hắn trực tiếp bế tiểu cô nương lên, đặt nàng ngồi lên bàn.

Trong lòng Lương Y Đồng đột nhiên nhảy dựng, sợ tới mức ôm cổ hắn, thấy hắn đặt mình lên bàn thì ngây ngốc một lát, khuôn mặt dần ửng đỏ.

Cái bàn không quá thấp, nàng ngồi lên thì vừa lúc cao ngang người hắn, chỉ cần cúi đầu có thể hôn. Hắn nhịn không được mà rũ mắt nhìn nàng.

Thiếu nữ có làn da trắng sáng, ngũ quan tinh xảo, đôi mắt ngập nước mở ra tròn xoe, biểu tình cũng có chút mờ mịt, dáng vẻ vừa đáng thương vừa đáng yêu, làm người ta nhịn không được mà muốn bắt nạt.

Hắn lại cúi đầu hôn nàng, chiếm lấy đầu lưỡi của nàng, thanh âm hơi khàn khàn mà lên tiếng cảnh cáo: "Lại gọi loạn, đêm nay liền động phòng."

Lương Y Đồng phản ứng hơi chậm, sau khi ý thức được hắn có ý gì thì gương mặt nóng rát như thiêu đốt. Nàng nghiêng đầu tránh đi cái hôn của hắn, oán giận nói: "Không gọi thì không gọi, đã nói là không gả, sao còn hôn ta?"

Tiểu cô nương da mặt mỏng, giờ phút này hiển nhiên là thẹn thùng cực kỳ, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, đôi mắt cũng mênh mông sương mù, rất giống một con tôm hùm đất ngon miệng, làm người ta nhịn không được mà nuốt vào trong bụng. Đôi mắt của Dự Vương âm trầm, vuốt ve môi nàng một chút, lời nói ra vô cùng khi dễ người, "Ta nói không hôn nàng lúc nào?"

Lương Y Đồng ngốc một lát, mới ý thức được hắn có ý gì, nàng nhịn không được mà liếc hắn một cái. Hắn vẫn giữ biểu tình bình tĩnh kia, bộ dáng tự phụ lãnh đạm, giống như thần tiên không dính khói lửa phàm tục, lời nói ra vô cùng tự nhiên.

Cho dù Lương Y Đồng vẫn luôn sùng bái hắn như thần, giờ phút này cũng không khỏi cảm thấy hắn có chút hư. Nàng trừng mắt nhìn hắn, cũng không biết nên phản ứng như thế nào, nam nhân lại bồi thêm một câu, "Nói không chừng hôn xong sẽ đồng ý gả."

Nàng rất muốn tức giận mà rời đi, nhưng vẫn lo lắng cho sức khỏe của hắn, không khỏi nói: "Người mau ngồi xuống đi, ta giúp người xoa đầu, nếu vẫn đau thì phải mời Thái y đến xem thử."

Nàng nói xong liền kéo ống tay áo của hắn, ấn hắn ngồi lên ghế. Nàng tuy rất nhỏ nhắn, nhìn qua cũng mềm oặt, vô cùng dễ bắt nạt, lại là người có chủ kiến, sau khi ấn hắn xuống thì bắt đầu mát xa đầu cho hắn.

Lúc trước vì muốn lấy lòng Tống thị, Lương Y Đồng không ít lần giúp bà ta bóp chân xoa đầu, tuy rằng vì còn nhỏ nên sức tay cũng không lớn, nhưng lại rất hiểu cách xoa bóp.

Đầu cũng không giống vai, nàng phải thực sự dùng sức thì mới có thể cảm giác được.

Đầu Dự Vương cũng không đau, được nàng nhẹ nhàng xoa trong chốc lát, hắn lại cảm thấy cực kỳ dễ chịu, thậm chí còn có cảm giác tinh thần sảng khoái.

Nàng đang xoa bóp, gã sai vặt bên ngoài chạy tới thông báo, Hiền phi lại cho Thái giám tới tặng đồ, còn nói chuyện lúc trước nàng ta vô cùng xin lỗi, Tam Công chúa cũng chỉ là nghe cung nữ xúi bậy nên mới gây chuyện với Lương Y Đồng, đây là một chút tâm ý của các nàng, hy vọng Lương cô nương có thể nhận lấy.

Đôi mắt của Lương Y Đồng xoay chuyển, động tác cũng hơi dừng lại một chút, "Hiền phi nương nương phái người đưa tới à?"

Dự Vương: "Ừm, muốn nhận lỗi."

Thấy Dự Vương muốn đuổi người, Lương Y Đồng liền hiểu trong lòng hắn còn tức giận. Biết là hắn đang xả giận cho nàng, Lương Y Đồng cảm thấy vô cùng ấm áp, sợ Dự Vương đuổi người đi sẽ chọc giận Hiền phi, nàng cười nói: "Vương gia, cho người vào đi, không cần phải như vậy! Nàng ta đã muốn tới nhận lỗi thì để cho Tam Công chúa oan uổng một chút là được rồi!"

Dự Vương liếc nàng một cái, thấy thiếu nữ mở to đôi mắt trông mong nhìn mình, hắn cười một tiếng, "Tiền đồ"

Lương Y Đồng khuyên nhủ: "Không lấy thì quá uổng phí, nếu không muốn giảng hòa với các nàng thì cứ nhận lấy đồ trước, về sau lại tìm cơ hội gây khó dễ là được, thuận tiện khiến các nàng tốn tiền."

Nhìn bộ dáng tinh nghịch của nàng, Dự Vương cười càng sâu, nói với gã sai vặt: "Cho người của Hiền phi tiến vào."

Tiểu Thái giám bên người Hiền phi nghe nói Dự Vương cho bọn họ vào thì cuối cùng cũng thở phào. Hai tiểu Thái giám nâng rương gỗ tử đàn vào Trúc Du đường, nhìn thấy một tiểu cô nương đi từ trong thư phòng ra.

Bên trên nàng mặc một chiếc áo màu tím nhạt thêu hoa dâm bụt, phía dưới là một chiếc váy gấm màu trắng, trên đầu không đeo trang sức gì, rõ ràng là ăn mặc cực kỳ thanh lịch, nhưng khi đi ra ngoài, giữa trời đất dường như được tô điểm thêm màu sắc. Bọn họ ở trong cung nhiều năm, đã sớm quen nhìn đủ loại mỹ nhân, nhưng dù là thế, lại không có người nào đẹp đến mức khiến bọn họ vừa nhìn một cái đã kinh diễm vạn phần, thậm chí còn không nỡ rời mắt.

Nhìn thấy bộ dáng si ngốc của đám Thái giám, thị vệ ở một bên hắng giọng, bọn họ mới phản ứng được là vừa rồi có chút thất lễ, vội vàng cúi đầu.

Lương Y Đồng nói: "Lúc trước sở dĩ nói các ngươi mang đồ về là vì cảm thấy Tam Công chúa đã xin lỗi rồi thì Hiển phi nương nương không cần đa lễ như vậy, ai ngờ nương nương vẫn cho người đem đồ tới đây thêm lần nữa. Đã như vậy thì ta nhận, các ngươi trở về nói với nương nương, tâm ý của người ấy ta đã nhận, mong nương nương chớ phiền não, chút chuyện nhỏ này ta cũng không để trong lòng."

Tiểu Thái giám cung kính mà lui xuống, khi trở về liền nói việc này với Hiền phi. Lúc này Hiền phi đang ngồi trên giường, hai cung nữ quỳ trên mặt đất mà sơn móng tay cho nàng ta, nghe tiểu Thái giám nói xong mới lười biếng lên tiếng: "Vị Lương cô nương này cũng là người thức thời. Mồng năm bổn cung tổ chức sinh thần cũng mời nàng ta tới đi, nếu không còn biện pháp thì mới hạ thủ, có thể thì vẫn nên lung lạc một chút. Ngày mai các ngươi tới Dự Vương phủ đưa thiệp mời một chuyến."

Thái giám cung kính đồng ý.

Lúc này, Lương Y Đồng đã xem thử đồ Hiền phi đưa tới. Là một bức tượng kỳ lân bằng ngọc, điêu khắc vô cùng sống động, lại vô cùng lớn, bằng với một tiểu hài tử tầm hai ba tuổi.

Tượng ngọc lớn như vậy là cực kỳ khó có được, còn điêu khắc vô cùng hoàn mỹ, chỉ sợ toàn bộ Đại Hạ triều cũng không có bao nhiêu.

Thấy Hiền phi hào phóng như thế, Lương Y Đồng líu lưỡi không thôi. Chẳng sợ biết rõ là vì lấy lòng Dự Vương nên Hiền phi mới đưa thứ quý giá như vậy tới, nàng vẫn cảm khái một lúc lâu. Một thứ bảo bối như thế này, nàng đương nhiên là vô cùng thích, nếu bán đi thì sẽ được rất nhiều tiền.

Chẳng qua là hiện tại nàng không thiếu bạc, cứ tạm thời để đó.

Ngày hôm sau, Lương Y Đồng nhận được thiệp mời của Hiền phi, là muốn nàng đến sinh thần của nàng ta. Nàng không phải Dự Vương phi chân chính, đương nhiên là không muốn đi, chỉ là vừa mới nhận đồ của nàng ta mà bây giờ lại từ chối không đi thì khó tránh khỏi mấy điều không hay, Lương Y Đồng đành phải nhận lời.

Hôm nay đã là ba mươi, Lương Y Đồng bận bịu lo chuyện đón năm mới, cũng không để việc này ở trong lòng.

Dự Vương từ sáng sớm đã vào cung. Hôm nay không cần thượng triều, Hoàng thượng khó có được ngày nghỉ nên muốn cẩn thận hỏi về chuyện hôn sự của hắn một chút, mới gọi hắn vào cung.

Khi hắn trở về thì đã là buổi trưa. Sau khi tiến vào thư phòng, hắn phát hiện bên trong được bố trí rất rực rỡ, còn có thêm mấy món đồ trang trí. Mấy thứ này đều là đồ Hoàng thượng thưởng cho Lương Y Đồng.

Được nàng trang trí một phen, thư phòng có thêm mấy phần ấm áp, không còn thanh lãnh như trước đó nữa.

Hắn nguyên bản còn muốn làm việc một lát, ai ngờ tiểu cô nương lại đẩy cửa tiến vào, "Vương gia, người cuối cùng cũng về rồi. Hôm nay đã là ba mươi, người đừng làm việc nữa, ta gói sủi cảo, hiện tại đã nấu xong rồi, người mau đi dùng bữa thôi.

Tiểu cô nương hẳn là mới từ phòng bếp chạy tới, trên má còn dính chút bột mì, tăng thêm vài phần đáng yêu. Dự Vương nở nụ cười, vẫy vẫy tay với nàng. "Lại đây."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn. Hắn duỗi tay lau bột mì trên má nàng, thanh âm nhàn nhạt, cũng không biết là chỉ trích hay trêu ghẹo, "Gói mấy cái sủi cảo đã biến thành mèo con rồi."

Lương Y Đồng líu lưỡi, có chút ngượng ngùng. Vừa rồi nàng vội vàng chạy tới, chỉ kịp rửa tay, cũng không có ai nhắc trên mặt nàng dính bột mì nha. Khó trách vừa rồi khi thị vệ nhìn nàng thì trong mắt có ý cười, nhất định là đang chê cười nàng.

Lương Y Đồng đang định nói đi ăn cơm thì đã thấy vẻ mặt của nam nhân có chút không đúng. Ánh mắt sâu thẳm của hắn đang nhìn chằm chằm vào môi nàng.

Ý thức được nguy hiểm, tim Lương Y Đồng đập nhanh vài phần, xoay người muốn chạy trốn, ai ngờ nam nhân lại trực tiếp bắt lấy nàng, ôm nàng vào trong lòng, cái mũi của Lương Y Đồng trực tiếp đập vào ngực hắn.

Đôi mắt của hắn thâm thúy dị thường, duỗi tay chế trụ cái ót của nàng, cúi đầu hôn lên môi nàng.

Lương Y Đồng bị ép ngẩng đầu, trong lòng vô cùng hoảng loạn, cánh tay muốn đẩy hắn ra. Ai ngờ hắn không chỉ không buông tay, lại còn vì muốn tiện hơn mà ôm nàng lên, đặt nàng ngồi lên bàn.

Lương Y Đồng vừa thẹn vừa tức, khuôn mặt nhỏ đỏ như sắp chảy máu. Nàng duỗi tay đấm vào vai hắn, nghiêng nghiêng đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nói đi ăn cơm mà người làm gì đó?"

Dự Vương lại lần nữa cắn môi nàng, quấn lấy đầu lưỡi nàng, hôn vài cái mới buông ra, thấp giọng nói: "Trách ai hả? Không muốn bị hôn thì bớt trêu chọc ta lại."

Lương Y Đồng có chút ngốc, nàng trêu chọc hắn khi nào?

Bình luận

Truyện đang đọc