KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Khi chuẩn bị xuất phát rời đi, Dự Vương mới phát hiện tiểu cô nương dường như có chút không vui, ánh mắt nhìn hắn cũng mang theo chút lo lắng, hỏi nàng thì chỉ lắc đầu.

Dự Vương nhíu mi, cho đám người Tần quản sự lui xuống, trực tiếp ở trước mặt Lương Y Đồng gọi ám vệ ra.

Nhìn thấy thân ảnh của ám vệ, Lương Y Đồng hơi giật mình, căn bản không dự đoán được phía sau nàng lại có người, ánh mắt nàng có chút khiếp sợ, hơi nhíu mày lại.

Thấy biểu tình của nàng không đúng. Dự Vương mới nhớ ra chuyện ám vệ hắn không hề nói cho nàng, tuy rằng là vì bảo vệ nàng, nhưng không giải thích thì khó tránh khỏi hiểu lầm.

Dự Vương xoa xoa chóp mũi, thấp giọng nói: "Lần trước ra ngoài, không phải ngươi thiếu chút nữa xảy ra chuyện sao? Ta mới bảo bọn họ đi theo người, cũng không phải là đang giám sát ngươi."

Lương Y Đồng nhíu mày cũng không phải là vì hoài nghi mục đích của hắn, nàng thấp giọng nói: "Bồi dưỡng một ám vệ tiêu tốn không ít công sức, Vương gia hà tất gì phải lãng phí hai người ở bên cạnh ta?"

Lúc này Dự Vương mới thở phào nhẹ nhõm, "Cái này tính là gì chứ, bọn họ đi theo ngươi thì ta mới yên tâm."

Thấy hắn nói trực tiếp như vậy, trong lòng Lương Y Đồng cảm động đến rối tinh rối mù. Nàng thậm chí còn cảm thấy, có lẽ là đời trước nàng sống quá thảm, đời này mới gặp được Vương gia. Thấy hắn kiên trì muốn hỏi ám vệ về chuyện đã xảy ra, Lương Y Đồng mới thấp giọng nói: "Ta nói là được. Giữa trưa khi đi lấy nước, ta nghe được mấy nha hoàn khua môi múa mép, nói chuyện Hoàng Diệu Nhi bị đuổi đi có lẽ liên quan tới ta, trong lòng ta có chút không thoải mái nên tâm tình mới hơi sa sút."

Sợ rằng Dụ Vương biết đám nha hoàn hồ ngôn loạn ngữ thì tâm tình sẽ không vui, Lương Y Đồng mới hướng sự tình về phía mình, Dự Vương lại không dễ bị lừa như vậy, nếu trong mắt của nàng không có sự lo lắng dành cho hắn thì có lẽ hắn sẽ tin. Biết rằng nhất định là có liên quan đến mình, Dự Vương mặc kệ lời giải thích của nàng, trực tiếp nói với ám vệ: "Các ngươi nói đi."

Ám vệ quỳ xuống, biểu tình có chút không được tự nhiên. Bọn họ tập võ từ nhỏ, thính lực đều không tồi, đám nha hoàn nói gì tất nhiên là nghe được hết.

Thấy Dự Vương chờ bọn họ đáp lời, một trong số đó liền thành thật lặp lại lời nói của đám nha hoàn một lần, nghe đến khúc đam mê đồng tính, sắc mặt của Dự Vương có chút cổ quái.

Lương Y Đồng lại trộm nhìn Dự Vương một cái, thấy biểu tình của hắn không thích hợp, trong lòng nàng không khỏi lộp bộp. Dự Vương để cho ám vệ lui ra, vẫy vẫy tay với nàng, "Lại đây."

Lương Y Đồng không biết hắn muốn làm gì, ngoan ngoãn đi tới trước mặt hắn, trong mắt đều là quan tâm. Nàng vừa tới gần, Dự Vương liền duỗi tay búng trán nàng, lực đạo khá lớn, không hề ôn nhu như mấy lần trước.

Lương Y Đồng che trán kêu đau, ngay sau đó lại nghe nam nhân nhân nói: "Chẳng lẽ ngươi tin à? Thật sự cảm thấy ta có đam mê đồng tính à?"

Đôi mắt của hắn hơi thâm trầm, cả người đều lộ ra hơi thở nguy hiểm.

Lương Y Đồng thu hồi đôi mắt đang nhìn chằm chằm hắn về, vô cùng kinh ngạc, hiển nhiên là không biết hắn lại hiểu lầm như thế, vội vàng lắc lắc đầu giải thích: "Sao có thể? Vương gia sao lại nghĩ vậy? Ta hầu hạ trước mặt Vương gia cả ngày, tất nhiên là hiểu Vương gia, ta chỉ sợ Vương gia nghe lời này xong sẽ không vui nên mới có chút lo lắng!"

Nguy hiểm trong mắt Dự Vương lúc này mới giảm bớt đi một chút.

Nhìn thấy biểu tình của hắn, Lương Y Đồng không khỏi có chút buồn cười, nhịn không được mà cong cong môi, trêu ghẹo: "Chẳng qua là Vương gia cũng nên mau chóng cưới Vương phi đi, người chậm chạp không thành thân, khẳng định là có không ít người suy đoán lung tung."

Dự Vương như thật như giả hỏi một câu, "Ngươi cũng cảm thấy ta nên mau chóng tìm một người à?"

"Đương nhiên!"

Dự Vương cong cong môi, búng trán nàng một cái, "Đi thôi, thời gian không còn sớm nữa."

Thấy hắn hiếm khi cười một lần, Lương Y Đồng có chút không hiểu được, nhưng điều này cũng không trở ngại nàng thưởng thức sắc đẹp của hắn. Nàng còn chưa bao giờ thấy có người cười lên đẹp như thế, trong lòng không khỏi như bị một con mèo con cào nhẹ, có chút ngứa.

***

Khi trở lại Dự Vương phủ, thị vệ được Dự Vương phải đi đã tìm được nha hoàn đưa thi thể của con mèo tới, bọn họ trực tiếp mang nàng ta về Dự Vương phủ. Nha hoàn kia đúng là người của Lương phủ, nhưng lại nhất quyết nói là nha hoàn của Tuyết Mai, được nàng ủy thác tặng quà cho Lương Y Đồng, căn bản không thừa nhận là do Tổng thị sai bảo.

Lương Y Đồng hiểu rõ thủ đoạn của Tống thị, đoán được người nhà của nha hoàn này nhất định là bị Tống thị bắt thóp, nàng ta mới không dám nói thật. Nàng cũng không cho người ép hỏi, mà để thị vệ đi tra về người nhà của nàng ta, đến đêm liền có kết quả. Trong nhà nàng ta quả nhiên có gã sai vặt của Lương phủ, mẫu thân bị bệnh nằm ở trên giường của nàng ta bị người kia nhìn chằm chằm từ đầu tới cuối.

Lương Y Đồng để thị vệ đưa mẫu thân nàng ta cùng gã sai vặt kia tới, nha hoàn này nhìn thấy mẫu thân thì nhịn không được mà ôm lấy bà rồi khóc rống.

Lương Y Đồng để nàng ta khóc trong chốc lát, mới lạnh lùng nói: "Ta biết là ngươi có nỗi khổ riêng, chuyện lúc trước ta có thể bỏ qua, nhưng nếu ngươi muốn đưa mẫu thân đi thì phải giúp ta hai việc mới được."

Nha hoàn này tên là Tiểu Cần, hầu hạ bên cạnh Tống thị, nhưng chỉ là một tam đẳng nha hoàn, cũng không được coi trọng. Lần này Tống thị phái nàng ta tới, cũng chỉ coi nàng ta như tử sĩ. Tiểu Cần không khóc nữa, lau khô nước mắt trên mặt, thấp giọng nói: "Cô nương muốn nô tỳ làm gì?"

Còn có thể làm cái gì? Tất nhiên là tặng cho Tống thị một phần lễ vật rồi. Bà ta đã trả thù nàng như vậy rồi, nàng cũng phải đáp lại chứ. Lương Y Đồng sống chung với Tống thị mười mấy năm, tất nhiên là cũng hiểu rõ con người này có nhược điểm gì.

Tống thị khi còn nhỏ từng gặp một con rắn hoa, lúc ấy bị dọa sợ, từ đó về sau luôn tránh xa các loại rắn, bà ta sợ đến mức năm đó chỉ mơ thấy một lần liền lập tức đi chùa cầu phúc, còn mời đạo sĩ về xem xét, rồi cho đám hạ nhân đi rắc bột hùng hoàng khắp phủ.

(Bột hùng hoàng: tên hóa học là arsenic sulfide, có màu vàng cam, mùi khó chịu đặc trưng. Với loài rắn, đây là chất kịch độc chúng phải tránh xa)

Ngoại trừ sợ rắn, bà ta còn rất thích làm đẹp, mái tóc đen chính là chân ái của bà ta. Tống thị tặng nàng lễ vật tốt như vậy, nàng dù như thế nào cũng phải trả lại gấp hai lần.

***

Tiểu Cần quỳ gối trước mặt Tống thị, nói: "Nô tỷ không hề thú nhận là người, nhất quyết nói là do Tuyết Mai làm. Khi thị vệ muốn đánh chết nô tỳ, Lương cô nương nói chỉ cần nô tỳ giúp nàng ta làm một chuyện thì sẽ tha cho nô tỳ. Phu nhân, cho dù là vì mẫu thân, nô tỳ cũng tuyệt đối không nghe nàng ta, nô tỳ vô cùng trung thành với người, người nhất định phải đối xử tử tế với mẫu thân của nô tỳ."

Tống thị cũng không biết có tin hay không, uống một ngụm trà rồi mới chậm rì rì nói: "Nàng ta nói ngươi làm cái gì?"

"Nàng ta nói cô nương là đầu quả tim của người, muốn đối phó với người, không bằng xử lý cô nương. Nàng ta kêu nô tỳ chờ cô nương tới đây thì hạ độc vào trà của cô nương. Nàng ta không biết là từ sau khi xuất giá thì cô nương không tới đây nữa nên muốn hại người ấy."

Trong lòng Tống thị dâng lên sự tàn nhẫn, cảm thấy đây chính là phong cách hành sự của Lương Y Đồng. Nữ nhi bảo bối của bà ta đã thảm như vậy rồi, nàng còn vẫn muốn xuống tay, thứ tiện nhân này, phải sớm ngày giế.t chết nàng.

Tiểu Cần lấy độc dược ra đưa cho Tống thị.

Tống thị cho đại phu nhìn thử một chút, đại phu lại không biết công hiệu của độc dược này cụ thể là gì, chỉ nhìn ra có thành phần an thần. Tống thị lại cảm thấy độc dược này khẳng định là không đơn giản như vậy, bằng không sao Lương Y Đồng có thể phân phó nha hoàn bỏ vào trong trà của Lương Y Thiến?

Bà ta không có nhiều bạc mời danh y, chỉ tạm thời giữ lại thứ độc dược này.

Buổi tối khi Tổng thị nghi ngơi, Triệu ma ma lui xuống, chỉ chừa lại Tiểu Cần cùng một nha hoàn khác gác đêm. Tiểu Cần lén bỏ thuốc ngủ vào trong trà của nha hoàn bên cạnh, chờ người nọ ngủ đi, nàng ta liền đặt người ở gian ngoài.

Sau đó Tiểu Cần đi về phía phòng của Tống thị, thổi mê dược vào trong, lấy túi máu mà Lương Y Đồng đưa ra đổ trên người Tống thị. Đây là máu heo, mùi cực kỳ nồng.

Làm hết những việc này, Tiểu Cần cầm một cây kéo, cắt từng sợi tóc của Tống thị xuống. Tay cầm kéo của Tiểu Cần hơi run, nàng ta đi theo Tống thị đã nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ chủ tử yêu quý mái tóc này đến mức nào, chờ ngày mai tỉnh dậy thấy bản thân không còn tóc, nói không chừng Tống thị sẽ phát điên.

Nhưng vì mẫu thân. Tiểu Cần không dám không nghe Lương Y Đồng. Nàng ta khống chế cánh tay đang run, cắt toàn bộ tóc của Tống thị xuống, sau đó liền rời đi.

Lương phủ hiện giờ chỉ là hai cái sân, hạ nhân trong phủ còn chưa đến mười người, chờ đến giờ dần, khi mọi người đều nghỉ ngơi, Tiểu Cần mới đi về phía cửa sau.

Bởi vì không có hộ vệ tuần tra, hết thảy mọi thứ rất thuận lợi. Lúc Tiểu Cần đi ra cửa, quả nhiên thấy ma ma canh gác đã bị đánh thuốc mê, ở cổng đặt một cái rương lớn. Cái rương này là Lương Y Đồng vừa sai người chuyển đến, Tiểu Cần đã mơ hồ đoán được trong rương là gì. Nàng ta kìm nén nỗi sợ, cầm lấy một cây gậy gỗ, đẩy nắp cái rương ra.

Trong giây phút nắp rương được mở ra, nàng ta nhìn rất rõ ràng từng con rắn bò ra, dưới ánh trăng, đám răn này làm người ta sợ hãi cực kỳ, người không quá sợ rắn như nàng ta còn không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Tiểu Cần lui về sau vài bước, lập tức cất bước bỏ chạy.

Khứu giác của rắn rất nhanh nhạy, bởi vì tiểu viện vốn không lớn, cái rương vừa được mở ra, đám rắn đã lập tức bò về phía mùi máu tươi.

Mê được mà Lương Y Đồng đưa cho Tiểu Cần không quá mạnh, dùng được tầm ba bốn canh giờ. Trời vừa tờ mờ sáng, mê dược liền dần dần mất hiệu lực. Tống thị tỉnh lại trước tiên, chỉ cảm thấy trên người mình giống như bị thứ gì đó cuốn lấy, không chỉ khó chịu mà còn có cảm giác không thở nổi. Khi mở to mắt, bà ta mới phát hiện có một con rắn quấn quanh cổ mình, còn đang thè lưỡi về phía mình.

Bà ta không động đậy còn ổn, vừa động liền có cảm giác vài con nữa bò lên, con ở trước mặt còn đột nhiên cắn bà ta một cái. Lúc này ý thức của Tống thị mới trở về, khi nhìn thấy rắn thì nhịn không được mà hét lên, nhận thấy trên tay chân đều có rắn thì bị dọa ngốc, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

Mọi người xung quanh nghe thấy tiếng hét thì vội vàng chạy vào nội thất nhìn thử, dù là mấy gã sai vặt gan lớn khi nhìn thấy cảnh tượng này thì sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch. Mọi sự chú ý của đám người đều đổ dồn lên mấy con rắn, cũng chưa phát hiện ra tóc của Tổng thị đã bị cắt hết.

Vẫn là Triệu ma ma phát hiện ra vấn đề về tóc của Tống thị trước tiên, trong lòng không khỏi run run, đôi chân mềm đến mức trực tiếp quỳ xuống. Thấy Triệu ma ma sợ như vậy, đám hạ nhân mới cảm thấy có gì đó không đúng, lúc này mới để ý đến việc Tổng thị không còn tóc.

Triệu ma ma trắng mặt, lẩm bẩm: "Mau, mau đi lấy bột hùng hoàng, đuổi hết rắn đi rồi nói, không có sự phân phó của ta thì không kẻ nào được bước vào nội thất."

Đám hạ nhân biết rằng Tống thị quan tâm đến hình tượng như thế nào, tất nhiên không dám nhìn nhiều, vội vàng chạy ra ngoài lấy bột hùng hoàng. Tống thị choáng váng trong chốc lát thì tỉnh táo hơn, lại bị rắn cắn một cái, đau đến mở to mắt, phát giác trên người toàn là rắn, bà ta lần nữa bị dọa đến ngất đi.

Chờ đến khi rắn được đuổi hết đi thì đã là hơn nửa canh giờ sau, Triệu ma ma vội vàng chạy tới trước mặt Tống thị, lắc lắc người bà ta, "Phu nhân, rắn đều đã bị lão nô đuổi đi rồi, người không phải sợ."

Tống thị lại lần nữa la hét, "Không, không, vẫn còn, trên đùi ta còn một con, mau, mau bắt đi cho ta!"

Tống thị sợ tới mức phát điên, một nha hoàn lớn gan vội vàng chạy tới lật xem ống chân nàng ta, lúc này mới phát hiện, trên đùi Tống thị căn bản không có rắn, mà là bà ta sợ đến mức mất khống chế mà thôi.

Tống thị sau khi nhận thấy bản thân bị dọa đến mức mất khống chế thì thiếu chút nữa hỏng mất, bà ta cực kỳ trọng sĩ diện, nào có thể để người khác biết việc này, trực tiếp sai người kéo nha hoàn vừa nhìn đùi mình ra ngoài đánh chết.

Nha hoàn ở bên cạnh sợ tới mức co rút lại, thở mạnh cũng không dám.

Tống thị mắng: "Nhất định là tiện nhân Lương Y Đồng kia! Nàng ta dám tính kế ta! Tiện nhân đó! Quản nhiên là ác độc y như ta nghĩ! Ta đáng lẽ phải gi.ết chết nàng ta từ khi mới sinh ra! Cứ chờ mà xem, ta nhất định sẽ làm nàng ta chết không tử tế!"

Thấy Tống thị hùng hùng hổ hổ, đám hạ nhân sợ hãi đến đâu cũng chỉ cảm thấy bà ta xứng đáng. Tổng thị làm người quá ác độc, động một chút là đánh chửi hạ nhân, nha hoàn cùng gã sai vặt trong phủ đều vô cùng chán ghét bà ta, chỉ do khế ước bán thân còn trong tay Tống thị nên mới không thể rời đi mà thôi.

Cũng chỉ có Triệu ma ma thật lòng đối xử tốt với bà ta. Sau khi được Triệu ma ma trấn an, Tống thị mới dần bình tĩnh lại. Bà ta tắm gội xong thì đã thoải mái hơn chút, nhưng vừa nhớ tới mình bị rắn bò đầy người thì vẫn bị dọa đến run bần bật.

Cho đến khi mặc xong y phục, tính để nha hoàn chải đầu cho mình thì mới nhìn thấy thần sắc của Triệu ma ma có chút không đúng.

Lúc này Tống thị mới nhận ra trên đầu mình có gì đó không đúng. Vừa rồi bà ta chỉ để ý đến mấy con rắn, nào có tâm tư lo đến đầu tóc, giờ phút này, không sờ thấy tóc ở trên đầu nữa, Tống thị liền chạy như bay tới trước gương. Tóc của bà ta vậy mà lại bị cạo sạch, Tống thị tức giận đến mức phun một ngụm máu, lại lần nữa ngất đi.

Lương phủ lại náo loạn đến mức gà bay chó sủa. Thấy Tống thị thổ huyết, Triệu ma ma sợ hãi, vội vàng cho người đi mời đại phu.

Lúc này, Lương Y Đồng tất nhiên là đang thảnh thơi xem kịch. Không có ai phát hiện, nàng đang ngồi trên nóc nhà, người cùng nàng xem kịch cũng không phải ai khác chính là Dự Vương.

Lương Y Đồng vốn dĩ không muốn cho hắn đi theo, nàng chỉ muốn nghe tiếng Tống thị kêu thảm thiết mà thôi. Ai ngờ Dự Vương biết nàng muốn tới Lương phủ thì liền cùng nàng đi tới, không những tới, còn dẫn theo nàng ngồi trên nóc nhà.

Thấy Tống thị lại ngất đi, Lương Y Đồng che đi cảm xúc phức tạp trong mắt, thận trọng đứng lên, kéo ống tay áo của Dự Vương, "Đi thôi, đừng xem nữa."

Dự Vương trực tiếp ôm eo tiểu cô nương, đưa nàng xuống đất.

Sau khi lên xe ngựa, nghĩ đến những câu mắng chửi của Tống thị, Lương Y Đồng mới nhỏ giọng nói: "Vương gia, người có cảm thấy ta quá mức ác độc không?"

Tống thị có như thế nào thì cũng là đích mẫu của nàng, tuy rằng bà ta khắc nghiệt với nàng, nhưng cũng không thật sự hại chết nàng. Nàng trả thù Tống thị như thế, nhất định sẽ bị cho là tâm địa độc ác nhỉ?

Có tiểu cô nương nào có thể tàn nhẫn như vậy chứ? Giờ khắc này, Lương Y Đồng rất sợ nghe được đáp án của hắn. Nếu có thể, nàng cũng muốn được vui vẻ mà lớn lên, không tính kế, không trả thù. Nhưng nếu không trả thù, nàng thực sự không thể yên lòng mà sống được.

Dự Vương sẽ nghĩ nàng như thế nào? Lần trước nàng trả thù Hạ Trinh, tuy hắn vẫn đứng về phía nàng, nhưng Hạ Trinh không có gì quá đáng nói. Còn Tống thị là đích mẫu của nàng, Đại Hạ triều vô cùng coi trọng hiếu đạo, nàng đối xử với trưởng bối như vậy, có lẽ sẽ lưu lại cho hắn ấn tượng không tốt.

Từ khi để hắn đi theo, Lương Y Đồng đã có chút hối hận vì để hắn biết chuyện. Giờ phút này, trong lòng nàng lại càng bất an hơn.

Dự Vương trực tiếp gõ đầu nàng một cái, duỗi tay kéo tiểu cô nương vào trong lòng, nói: "Nghĩ linh tinh cái gì đó? Dậy sớm như vậy không buồn ngủ sao? Ngủ một giấc rồi nói."

Thanh âm của hắn vẫn thanh lãnh như cũ, động tác cũng lộ ra sự bá đạo, rõ ràng là không hề nói dư thừa lời nào, nhưng qua hành động này, Lương Y Đồng đã nhìn ra thái độ của hắn.

Trong lòng nàng vô cùng ấm áp, ngoan ngoãn mà tựa đầu vào vai hắn, khuôn mặt nhỏ cọ cọ vài cái, nhỏ giọng nói: "Ca ca, người thật tốt."

Dự Vương nghe được hai chữ "ca ca" thì khó chịu mà che miệng nàng, không muốn nghe.

Bình luận

Truyện đang đọc