KIỀU THÊ KHÓ DỖ

Thân thể của Lương Y Đồng được điều dưỡng không tồi, bảo bảo không hề sinh non, vào ngày lâm bồn cũng không có gì nguy hiểm, mẫu tử bình an. Đối với Lương Y Đồng mà nói, điều duy nhất không ổn, đại khái là bị Dự Vương nhìn thấy bộ dáng chật vật khi lâm bồn.

Ngày đó, tóc nàng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, khi đau đến không chịu nổi còn cắn hắn bị thương, lại không thể nào đuổi hắn đi. Nhưng nàng không biết, đối với hắn mà nói, nàng bất luận như thế nào cũng đẹp. Đó dù sao cũng là ngày nàng chịu khổ, muốn đuổi hắn đi, nghĩ cũng đừng nghĩ, hắn chỉ có gắt gao nắm lấy tay nàng thì mới không đến nỗi luống cuống tay chân. Rõ ràng là nàng lâm bồn, hắn lại như trải qua một kiếp nạn, cũng may là mẫu tử bình an.

Khi biết được là tiểu nam oa, Dự Vương cũng không hề thấy ngoài ý muốn, sau khi mơ thấy vài lần thì Dự Vương đã nhận định bảo bảo là nam hài rồi, nếu sinh ra một tiểu nữ oa thì hắn mới có thể giật mình.

Đáng tiếc là bảo bảo sinh ra, căn bản không nhìn rõ hình dáng, cho dù trong mộng đã từng thấy ngũ quan, nhưng bây giờ Dự Vương cũng không nhìn ra tiểu gia hỏa này có gì tương tự với bảo bảo trong mộng, chỉ cảm thấy vật nhỏ này hồng hồng, có chút đáng thương, khóc lên thì y như mèo con. Trong lòng Dự Vương mềm đến không thể tưởng tượng, nhịn không được mà vụng vệ ôm tiểu gia hỏa vào lòng.

Bảo bảo thật sự là mỗi ngày một ra hình ra dáng, vào ngày đầy tháng, mặt mũi đã rõ ràng hơn. Diện mạo của tiểu gia hỏa đúng là giống hắn cùng Lương Y Đồng, có vài phần tương tự với tiểu nam oa trong mộng.

Mỗi lần nhìn thấy gương mặt tươi cười của tiểu gia hỏa, trong lòng Dự Vương đều mềm mại vô cùng. Ban đầu Lương Y Đồng còn sợ hắn sẽ lạnh nhạt, quá uy nghiêm trước mặt hài tử, nhưng qua mấy tháng ngắn ngủi, nàng lại cảm thấy, về sau phỏng chừng là nàng phải làm nghiêm mẫu.

Mỗi lần hạ triều, hắn đều sẽ ôm vật nhỏ vào trong lòng, dỗ một hồi lâu. Chỉ ôm thôi thì chưa nói, một đại nam nhân như hắn lại còn thích cầm cái trống ở trước mặt hài tử lúc ẩn lúc hiện, luôn thích trêu chọc tiểu gia hỏa. Nhìn thấy bảo bảo đuổi theo đồ chơi trong tay hắn, bên môi hắn sẽ nhếch lên nụ cười, nào còn bộ dáng lãnh đạm tự phụ?

Lương Y Đồng bắt đầu sợ hắn về sau sẽ quá sủng tiểu gia hỏa này.

Mãn Nguyệt yến của bảo bảo được hắn làm cực kỳ lớn, chỉ sợ người khác không biết hắn đã có hài tử. Rõ ràng là ngày thường hắn ghét ầm ĩ, cũng phiền chuyện xã giao, có khi đến cả cung yến cũng không muốn đi, nhưng hôm nay hắn lại mời rất nhiều người đến tham gia Mãn Nguyệt yến của bảo bảo, thậm chí là thiệp mời cũng tự tay viết.

Một ngày này, Vương phủ náo nhiệt cực kỳ, khách quý tới không ít, không chỉ có mấy quan viên, các nữ quyến cũng theo tới.

Lúc này đã tới gần Tết, thời tiết vô cùng lạnh, Lương Y Đồng không thể chịu gió nên không ra cửa đón khách, giờ phút này đang ngồi trong Thanh U đường, trong nhà có đồ sưởi nên ấm áp như mùa xuân.

Bởi vì phải gặp khách, hôm nay nàng không mặc thường phục, mà chọn một thân y phục màu tím nhạt, búi tóc lên, trên đầu đeo một bộ trâm khảm đá quý tím hình hồ điệp, vừa thanh nhã vừa tinh tế.

Cho dù đã có bảo bảo, nàng cũng không có biến hóa quá lớn, eo thon vẫn nhỏ đến mức không đủ để nắm, da thịt kiểu nộn đến có thể bóp ra nước, điều duy nhất có biến hóa là trước ngực trở nên đầy đặn hơn, đuôi mắt thêm vài phần quyển rũ, khi đôi mắt xoay chuyển thì rất câu dẫn.

Mấy người Tuyết Mai, Ngọc Cầm không dám nhìn chằm chằm vào nàng quá lâu, nhìn lâu sẽ đỏ mặt, chỉ cảm thấy Vương phi tựa như tiên tử trên trời, bị Ma Vương dây dưa lâu rồi cũng có thêm phần tà mị, có thể câu mất hồn người khác trong vô thức.

Lương Y Đồng tất nhiên không biết về suy nghĩ của mấy nha hoàn, bởi vì làm mẫu thân nên nàng càng thích cười, bên môi thường không tự chủ được mà nở nụ cười, khi dỗ bảo bảo thì sự quyến rũ trên người mới tan đi chút, cực kỳ ôn nhu.

Dự Vương cũng tới Thanh U đường, nhìn thấy bộ dáng nàng trêu đùa bảo bảo thì biểu tình của hắn ôn nhu cực kỳ, ánh mắt vẫn luôn đặt trên người mẫu tử bọn họ.

Bảo bảo vừa ngủ một giấc, lúc này đã tỉnh dậy, được Lương Y Đồng bế lên thì tiểu gia hỏa lười biếng mà dựa trên người nàng.

Tiểu gia hỏa trắng nộn, đôi mắt giống hệt Lương Y Đồng, là một đôi mắt hoa đào rất xinh đẹp, vì kế thừa tướng mạo của phụ mẫu hài từ còn nhỏ đã rất giống một tiểu tiên đồng.

Tiểu gia hỏa không chỉ ngoan ngoãn, cũng không thích làm ầm ĩ, không giống mấy hài tử thích khóc khác, chỉ khi đói bụng hoặc đi tiểu thì mới kêu lên hai tiếng, tiếng khóc giống như mèo con vậy. Phần lớn thời gian tiểu gia hỏa đều ngủ, khi tỉnh lại thì thích dùng đôi mắt đen láy sáng ngời nhìn người khác, ngoan đến mức người nhìn chỉ muốn hôn lên khuôn mặt nhỏ ấy.

Không chỉ Tuyết Mai cùng Tuyết Trản không chống cự được mị lực của bảo bảo, ngay cả Lục Tú và Tiêu Linh cũng luân hãm, khi Dự Vương không ở đây thì vẫn luôn thích ở bên cạnh bảo bảo một tấc không rời.

Lúc này nhìn thấy Dự Vương, các nàng mới tự giác lui ra.

Dự Vương đi tới bên cạnh mẫu tử bọn họ, ánh mắt không khỏi dừng lại trên người Lương Y Đồng. Nàng da thịt trắng tuyết, mặt mày như họa, vì ngũ quan đã hoàn toàn này nở nên càng ngày càng đẹp hơn. Hôm nay y phục ôm eo, phác họa một cách hoàn mỹ đường cong là lướt của thiếu nữ.

Đôi mắt hắn không khỏi tối đi, trong nháy mắt nào đó còn muốn nàng thay y phục. Nhưng nghĩ đến hậu viện đều là nữ quyến, sẽ không có nam nhân bên ngoài nhìn thấy, hắn mới áp chế suy nghĩ này xuống.

Hắn cúi đầu hôn khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, lại hôn lên khóe môi Lương Y Đồng. "Lát nữa khách nhân tới, ta sẽ tới sảnh ngoài tiếp đãi một chút, nàng không thể gặp gió, cùng bảo bảo đợi ở trong nhà là được."

Lương Y Đồng ngoan ngoãn gật đầu.

Thành ngữ nói, nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng. Tâm tình của Dự Vương hôm nay tất nhiên là cực kỳ tốt, sự lãnh đạm trên người cũng tan đi hơn phân nửa, chẳng qua là nhìn bên ngoài thì vẫn đĩnh đạc như tùng bách, trầm mặc như núi cao.

(Nhân phùng hỷ sự tinh thần sảng: con người gặp chuyện vui thì tinh thần cũng phấn chấn hơn)

Lương Y Đồng cong cong môi, đứng dậy trước mặt hắn, cũng nghiêng đầu hôn lên môi hắn một cái, "Hôm nay vất vả cho chàng rồi."

Lương Y Đồng tất nhiên biết ngày thường hắn không thích nhọc lòng mấy chuyện này, hôm nay vì là Mãn Nguyệt yến của bảo bảo nên mới bận rộn từ sáng sớm. Sợ nhiều người tới phủ sẽ gặp sai sót, hắn còn cố ý dặn Trần quản gia khi nghênh đón khách nhân phải cẩn thận, người không có thiệp mời thì không được tiến vào, người được mời nếu dẫn theo nha hoàn thì cũng phải để ý xem có biết võ hay không, nếu khả nghi thì cần báo cáo ngay.

Hắn còn an bài đám thị vệ tuần tra một vòng, Thanh U đường lại càng được thị vệ canh chừng cẩn thận hơn. Vì chuyện này, hắn còn điều bốn nha hoàn biết võ tới, muốn các nàng lát nữa phải chú ý không rời Lương Y Đồng và bảo bảo.

Nghe lời tiểu cô nương nói, trong mắt Dự Vương mang theo ý cười, "Hôn thêm cái nữa sẽ không vất vả."

Lương Y Đồng không thoa son môi, cũng hôn thêm một cái. Sợ làm loạn tóc của nàng, hắn không dám hôn sâu, chỉ chạm nhẹ một cái, "Thời gian sắp tới rồi, ta đến tiền viện xem thử."

Khi hắn muốn đứng lên, lại thấy tiểu gia hỏa không biết từ khi nào đã nắm lấy vạt áo của hắn, đôi mắt to tròn long lanh đang nhìn chằm chằm hắn. Đáy lòng Dự Vương mềm hẳn đi, lại hôn lên khuôn mặt của tiểu gia hỏa, "Không muốn phụ vương đi sao?"

Lương Y Đồng có chút buồn cười, tiểu gia hỏa còn nhỏ như vậy, có thể biết cái gì chứ?

Dự Vương lại không cho là như vậy, cho rằng tiểu gia hỏa luyến tiếc hắn, đuôi mắt hắn đều hiện lên ý cười. Từ khi bảo bảo biết cách nắm đồ vật, hắn thường xuyên cảm thấy bảo bảo rất ỷ lại hắn, lần trước khi được bảo bảo nắm ngón tay út, hắn vui vẻ đến nửa ngày.

Lương Y Đồng cong cong môi, cũng không nói cái gì, giúp Dự Vương dỗ tiểu gia hỏa buông lỏng tay. Bảo bảo tuổi còn nhỏ, rất nhanh đã bị dời lực chú ý, không bao lâu đã cầm ngón tay Lương Y Đồng chơi trong chốc lát, sau đó lại nhịn không được đặt tay nhỏ ở bên môi, cắn cắn ngón cái.

Sau khi Dự Vương rời đi, đám người Tuyết Mai tiến vào, vừa lúc nhìn thấy bộ dáng tiểu gia hỏa đang ngậm ngón cái rất đáng yêu.

Lúc đầu khi tiểu gia hỏa cắn ngón tay, Lương Y Đồng còn có chút lo lắng. Sau khi hỏi Thái y, Thái y lại nói là tiểu hài tử đều như vậy, không cần cố sửa, sửa thì cũng không nhớ được, chỉ cần rửa tay cho bảo bảo rồi giữ thật sạch là được.

Nhìn thấy một màn này, tim Tuyết Mai tan chảy, cười nói: "Tiểu Thế tử thật đáng yêu."

Nghe được thanh âm của Tuyết Mai, trong mắt đen nhánh của tiểu gia hỏa giật giật, khi nhìn về phía nàng cùng Tuyết Trản thì vô thức cười một chút, Tuyết Mai nhìn thấy thì vô cùng kinh hỷ nói: "Oa! Tiểu Thế tử cười với ta! Nhất định là nghe hiểu ta khen người ấy!"

Tuyết Trản lại nói: "Cười với tỷ khi nào chứ? Rõ ràng là đang nhìn ta cười, tỷ xem tỷ xem, tiểu Thế tử đang nhìn ta."

Lục Tú nhìn tiểu gia hỏa cười với các nàng, ghen ghét mà liếc qua Tuyết Mai cùng Tuyết Trản, chỉ hận bản thân đã chậm một bước. Nàng vội vàng chạy đến trước mặt tiểu gia hỏa, cầm lấy lục lạc quơ quơ trước mặt bảo bảo, học theo ngữ khí ôn nhu của Tuyết Mai: "Tiểu Thế tử thật đáng yêu."

Thấy bảo bảo không cười, trong ánh mắt nàng toàn là thất vọng. Tuyết Trản cười hì hì nói: "Ai nha, người khen cũng vô dụng, người ấy không cảm nhận được sự ôn nhu của ngươi."

Nói giống như bản thân rất ôn nhu vậy.

Lá gan của Tuyết Trản lớn vô cùng, sau khi ở chung với Lục Tú thì bắt đầu bại lộ bản tính. Biết rằng Lục Tú học võ, còn am hiểu dùng độc nên thường xuyên trêu nàng, nói rằng nàng không thích cười, ngày thường quá lãnh đạm, không có dáng vẻ của một cô nương.

Lục Tú thậm chí đã muốn hạ dược Tuyết Trản.

Thấy các nàng đều vì bảo bảo mà một người vui vẻ một người mất mát, Lương Y Đồng chỉ cảm thấy buồn cười cực kỳ, giống y hệt Dự Vương, mỗi khi đối mặt với bảo bảo thì mấy người này đều không còn chút lý trí.

Tiểu gia hỏa ngoan ngoãn dựa vào trên người Lương Y Đồng, bộ dáng động lòng người lại nhu thuận, Tuyết Trản nhịn không được mà cảm khái: "Tiểu Thế tử của chúng ta khi trưởng thành nhất định sẽ được nhiều cô nương yêu thích, không biết sẽ bắt được tâm của bao nhiêu thiếu nữ đây."

Lương Y Đồng cũng không nhịn được mà cười, "Không trông cậy vào nó được nhiều tiểu cô nương thích, có thể thích một người và đi đến khi bạc đầu là tốt rồi. Chỉ sợ bị các ngươi sủng thành một tiểu ăn chơi trác táng, về sau người gặp người trốn."

Nha đầu Tuyết Trản này lá gan lớn, nghe vậy thì trừng mắt nhìn Lương Y Đồng một cái, "Tiểu Thế tử ngoan như vậy, mới không biến thành kẻ ăn chơi trác táng, Vương phi đừng nói bậy."

Lương Y Đồng cong cong môi, cũng không giận, nàng rất thích bộ dáng thở phì phì của Tuyết Trản, nhịn không được mà trêu chọc, "Sao lại là nói bậy? Không đề cập tới Vương gia, chỉ có các ngươi đã sủng nó đến không có giới hạn, tiểu hài tử bị sủng hư còn thiếu hay sao? Chỉ sợ ngày sau biến thành kẻ ăn chơi trác táng, một đám người các ngươi còn che chở, muốn phát hiện cũng không được."

Lục Tú cũng cảm thấy lời này không dễ nghe, nói thẳng: "Tiểu Thế tử ngoan như vậy, khi trưởng thành cũng sẽ người gặp người thích."

Tiêu Linh cũng gật đầu theo, phụ họa: "Tiểu hài tử nên được sủng nhiều một chút."

Lương Y Đồng cười cười. "Các ngươi đồng lòng thật đấy."

Trong lúc nói chuyện, cữu mẫu cùng mấy biểu tỷ đều đã tới, khi nhìn thấy tiểu bảo bảo thì đều vô cùng yêu thích. Tiểu gia hỏa mặc một thân áo gấm màu đỏ, đang được Lương Y Đồng ôm ở trong lòng, khi nghe thấy tiếng cười của Lục Cẩm thì tò mò mà nhìn qua chỗ phát ra âm thanh.

Chương thị cùng mấy cữu mẫu đều đã gặp bảo bảo một lần vào lúc mới sinh, lúc ấy ngũ quan của tiểu gia hỏa còn chưa rõ ràng, hiện giờ thấy đôi mắt đen láy tỏa sáng cùng khuôn mặt nhỏ trắng nõn giống y như tiểu tiên đồng trong tranh Tết kia, đều nhịn không được mà cảm khái, "Tiểu Thế tử thật tuấn mỹ, đều chọn những nét đẹp nhất của phụ mẫu để kế thừa."

Lương Y Đồng cong cong môi, tướng mạo của tiểu gia hỏa đúng là giống bọn họ.

Lục Cẩm cũng chạy lại, cười hì hì sờ khuôn mặt nhỏ của tiểu gia hỏa, nói: "Mới mấy ngày không tới, biến hóa thật lớn nha, thật sự là càng ngày càng đẹp."

Lương Y Đồng cười nói: "Tiểu hài tử là như vậy, mỗi ngày đều lớn thêm chút, ta mỗi ngày trông coi nó còn cảm thấy nó biến hóa quá nhanh, lúc đầu mặt mày còn không giống ta, bây giờ càng lúc càng giống."

Lục Cẩm cười nói: "Đẹp giống muội, khi trưởng thành nhất định sẽ là một mỹ nam tử câu hồn nhiếp phách."

Phó Minh Trác cũng có đôi mắt hoa đào thế này, khi không cười đều vô cùng hấp dẫn.

Một lúc sau, những người khác cũng lần lượt tới, mỗi người đều mang lễ vật, thấy tiểu gia hỏa đáng yêu như thế đều say mê mà nhìn thật lâu, còn nói lời chúc mừng.

Mọi người đều ăn tiệc rồi mới rời đi. Dự Vương có thể nói là vung tiền như rác, mời đầu bếp tốt nhất, trên bàn cơm ước chừng có một trăm lẻ tám món.

Hoàng thượng lại càng hào phóng hơn, không chỉ tự mình tới, còn bao toàn bộ tửu lầu trong kinh thành để các bá tánh đều được ăn tiệc, thậm chí còn cho người dựng lều ngoài cổng thành, phân phát cháo cho người hành khất.

Bảo bảo còn nhỏ mà đã được Hoàng thượng sủng ái như thế, mọi người tất nhiên là cực kỳ hâm mộ, chỉ hận không thể đầu thai thành tiểu gia hỏa này.

Một ngày này, nha hoàn cùng gã sai vặt trong phủ tuy rằng bận rộn nhưng lại rất vui vẻ, dù sao thì mỗi người đều được thưởng ba tháng lương, bọn họ đã bắt đầu ngóng trông Lương Y Đồng hoài thai lần nữa rồi.

Cũng may tuy nhiều người nhưng lại không nhiễu loạn. Sau khi sắc trời tối đi, nha hoàn cũng gã sai vặt mới quét tước sạch sẽ Vương phủ, mọi người đều mệt muốn chết, tắm rửa xong thì lập tức đi ngủ.

Lương Y Đồng cũng có chút mệt, hôm nay có không ít phu nhân trong kinh thành đều tới, chỉ ứng phó với bọn họ thôi đã có chút mệt mỏi. Nàng thoải mái mà ngâm mình một lát mới tiêu hết mệt mỏi.

Dự Vương vốn định cùng tắm với nàng, nhưng nàng lại sống chết không cho phép. Gần đây nàng không được tắm, chỉ cảm thấy trên người dơ muốn chết. Thấy nàng kiên trì, Dự Vương chỉ đành chơi với bảo bảo một chút, nhưng khi nghe được tiếng nước trong nội thất, hắn lại không khống chế được, khi chơi với bảo bảo cũng không được chuyên tâm. Hắn bế bảo bảo lên vỗ vỗ, tiểu gia hỏa rất dễ dỗ, mỗi lần được người khác vỗ nhẹ như vậy thì đều nhịn không được mà ngủ gật.

Chờ đến khi Lương Y Đồng ra ngoài thì thấy tiểu gia hỏa tay chống lên mặt, đã ngủ rồi.

Lương Y Đồng sợ đánh thức tiểu gia hỏa nên theo bản năng thả nhẹ bước chân. Trong ánh mắt Dự Vương đều là dáng người thướt tha uyển chuyển của nàng, giao bảo bảo cho Lục Tú, nói giọng khàn khàn: "Đêm nay để nhũ mẫu chăm

đi."

Kỳ thật một tháng này đều là Lương Y Đồng chăm bảo bảo, tiểu gia hỏa vẫn luôn ngủ cùng bọn họ. Hôm nay là Mãn Nguyệt yến của bảo bảo, nghĩa là Dự Vương cuối cùng cũng không cần làm hòa thượng nữa, tất nhiên hắn không muốn giữ bảo bảo lại.

Lương Y Đồng có chút luyến tiếc, nhưng khi nhìn ánh mắt ẩn nhẫn của nam nhân thì không thể nói ra lời ngăn cản, ngầm đồng ý với quyết định của hắn.

Nếu hắn thật sự muốn làm gì đó thì ở trước mặt hài tử cũng không được tốt cho lắm, không bằng để nhũ mẫu chăm. Bốn nhũ mẫu này là do Tiêu Lĩnh tự tay chọn, không chỉ thế, bên người bảo bảo còn có bốn nha hoàn biết võ, có các nàng trông coi, nhóm nhũ mẫu chỉ có thể chăm sóc tiểu gia hỏa thật tốt.

Sau khi Lục Tú ôm hài tử rời đi, Tiêu Linh giúp hai người đóng cửa lại.

Sau khi trong phòng chỉ còn dư lại hai người, đôi mắt Dự Vương trở nên nóng bỏng, hắn ôm lấy eo nàng, kéo nàng vào trong lòng, trực tiếp hôn lên môi nàng, còn tiện tay cởi áo ngoài của nàng.

Khi đôi vai trắng ngọc hiện ra, gương mặt Lương Y Đồng đã có chút đỏ, nàng mềm mại nói: "Đi lên giường"

Trong chuyện phòng the, nàng từ trước đến nay vẫn bảo thủ, chỉ cảm thấy ở trên giường mới an toàn. Trừ bỏ trên giường, hai người cũng chỉ từng làm bậy vài lần ở trong bồn tắm, ngay cả thư phòng nàng cũng không tiếp thu được. Dự Vương ty bá đạo, nhưng chút chuyện nhỏ này cũng nguyện ý nghe nàng, hắn duỗi tay ôm nàng lên.

Quét đến chiếc yếm hồng cùng cái cổ dài trắng nõn của thiếu nữ, Dự Vương gần như là lập tức cứng như thép, sau khi đặt nàng lên giường thì hắn cũng đè lên.

Hắn nghẹn khuất đã lâu, sau khi chạm vào da thịt trơn mềm của nàng thì hoàn toàn mất khống chế. Khi kết thúc, không chỉ có thanh âm của tiểu cô nương khàn đi, mà sau lưng Dự Vương cũng có thêm mấy vết cào.

Hắn chỉ cảm thấy vui sướng tràn trề. Nhận thấy hắn lại cứng, Lương Y Đồng có chút ăn không tiêu. Khi hắn lần nữa áp lên, nàng vội vàng đẩy hắn ra, "Ngày mai còn phải dậy sớm."

Ngày mai là ngày Tuyết Mai xuất giá.

Tuyết Mai cùng Tiêu Lĩnh đã định chuyện hôn sự từ mấy tháng trước. Năm nay có hai ngày lành, một ngày là vào một tháng trước, một ngày còn lại chính là ngày mai. Vì ngày đầu tiên gần với ngày dự sinh của nàng, mà nàng lại muốn tự mình đưa Tuyết Mai xuất giá, Lương Y Đồng đã nói bọn họ chọn ngày thứ hai.

Hôm nay vì Mãn Nguyệt yến mà Lương Y Đồng chưa thể nói chuyện nhiều với Tuyết Mai, nàng mới muốn rời giường sớm một chút để có thể ở cùng Tuyết Mai.

Dự Vương tất nhiên sẽ không nghe nàng, bây giờ còn chưa đến giờ tý. Tuyết Mai lại xuất giá từ Vương phủ, giờ thìn dậy cũng không muộn. Hắn hôn lên môi nàng, dỗ dành: "Lâu như vậy không chạm vào nàng, một lần sao có thể đủ? Không nhớ ta sao? Hửm?"

Mặt Lương Y Đồng có chút hồng. "Nhớ cái gì chứ? Rõ ràng là chàng luôn ở trước mặt ta."

Tay của Dự Vương dò xét xuống dưới, cắn cắn lỗ tai nàng, đôi mắt tràn đầy tính xâm lược, "Tiểu lừa đảo, nàng cũng có cảm giác rồi."

Bị hắn làm như vậy, nàng sao có thể không có cảm giác? Mặt Lương Y Đồng đỏ như máu, hắn lại hôn lên môi nàng, bắt đầu vòng chinh chiến tiếp theo. Đêm dài từ từ, thanh âm phát ra từ trong phòng rất lâu không hề tiêu tan.

Bình luận

Truyện đang đọc