KINH ĐỘ VONG

Liên Đăng trợn mắt nhìn chàng ta: “Quốc sư… lại tới làm gì?”

Chàng ta làm như không nghe thấy, lấy áo choàng trên giá xuống rồi ném cho cô: “Đi theo tôi.”

Hôm nay chàng ta không giống bình thường cho lắm, thái độ khác hẳn mấy lần trước. Cô không cảm thấy gì khác ngoài nỗi sợ hãi không thể đè nén đang ngập tràn trong lòng. Cô cẩn thận quan sát chàng ta thật kĩ, ngoài ánh mắt và vẻ mặt hơi lạ ra thì không có gì khác thường. Nhưng cô biết, y không phải Lâm Uyên. Kẻ mà cô tránh còn chẳng kịp đã tới.

Cô xoay người nhấc trường kiếm đặt trên giá lên, tuốt khỏi vỏ chĩa vào y. Y cụp mắt khinh thường: “Chỉ bằng cô mà cũng đòi giết bổn tọa ư?”

Cô vô cùng sợ hãi, tay khẽ run lên nhưng vẫn cố chấp mím môi không nói lời nào. Y nhìn cô, khóe miệng thấp thoáng nụ cười trào phúng: “Cô và nó đã ân đoạn nghĩa tuyệt. Rất tốt, vậy thì về bên bổn tọa đi, tôi dẫn cô rời khỏi nơi này.”

Cô hét lên sắc lẻm: “Không. Tôi không đi đâu hết. Ông đừng mơ tưởng hão huyền nữa.”

“Tại sao? Chẳng phải cô hận nó sao? Bổn tọa tốt với cô, yêu thương cô, đi theo bổn tọa thì có gì không đúng?”

Lối nghĩ của y không bao giờ giống người bình thường được. Bây giờ vẫn đang nói chuyện tử tế, nhưng có khi chỉ nháy mắt sau đã làm tổn thương cô. Y đến đi không thấy hình bóng, thủ vệ trong phủ đều không phát hiện ra điều gì bất thường. Cô liếc nhìn bên ngoài, y nhếch môi cười: “Cô muốn gọi cứu binh à? Không ai ngăn được bổn tọa đâu, chỉ gây thêm thương vong cho họ thôi.”

Đúng vậy, không ai có thể ngăn cản y. Cô không tự cứu được mình thì chỉ còn đường ch3t thôi. Cô siết chặt chuôi kiếm: “Cả thành đang truy nã ông mà ông còn dám tới ư?”

Y nhíu mày: “Ai dám bắt bổn tọa?”

Liên Đăng bật cười thật khẽ: “Đại Lịch ngày nay đã không còn là thiên hạ của ông nữa rồi. Ông là người đã ch3t, có cơ hội cải tử hoàn sinh thì tại sao không tìm nơi mà sống yên ổn đi?”

Y rất tán thành lời cô nói: “Bổn tọa cũng muốn rời khỏi Trường An, nhưng phải mang theo cô.”

Cô nói với giọng hung ác: “Tôi không muốn ở bên ông. Ông vẫn không hiểu à?”

Vốn dĩ, mặt y còn thoáng nét cười, nghe thấy lời này thì tức khắc sầm lại: “Cô không thích bổn tọa nên mới dẫn theo thứ nghiệt chủng đó chạy trốn ngay dưới tầm mắt của bổn tọa ư?” Cơn phẫn nộ của y một khi đã nổi thì sẽ long trời lở đất. Y vận khí, cửa sổ khuê phòng lập tức mở toang hết ra, gió bên ngoài thốc vào, thổi tắt nến trên bàn. Gió đong đầy tay áo cô, dây quàng lụa bay lượn dập dờn tựa như muốn mang cô lên trời.

Liên Đăng vẫn kiên cường cầm kiếm chĩa vào y. Y vô cùng bất mãn vì sự mạo phạm này. Khi cô còn chưa kịp phản ứng, y đã đánh rơi kiếm trong tay cô. Mất đi kiếm sắc, cô lập tức bị rơi vào lòng y.

Tay y mạnh mẽ vuốt v3 vùng bụng dưới phẳng lì của cô: “Cũng may là đã bỏ rồi, bằng không hôm nay lại phải đả thương cô rồi. Cô thích trẻ con hả? Muốn sinh con không khó, chúng ta cũng sinh được.”

Cô phỉ nhổ: “Ai thèm sinh con với lão yêu quái nhà ông!” Nói rồi, cô dùng tay không đấm mạnh về phía mặt y. Cô đã có nội lực của Lâm Uyên, đối phó cũng chẳng hề dễ dàng. Song hữu tình khác vô tình. Cô có thể dễ dàng cầm cây trâm đâm Lâm Uyên bị thương nhưng lại chẳng thể làm gì được lão yêu quái này. Y tiếp chiêu của cô không hề lưu tình, chỉ một lòng muốn chế ngự cô, sức mạnh và tốc độ của y khiến cô khó mà chống đỡ nổi.

Y ra chiêu như vũ bão, cô gắng sức chống trả, bị y đánh cho cả người đau nhức. Dường như y chẳng hề lo làm cô bị thương, miệng thì nói thích cô nhưng lúc nào cũng muốn lấy đi tính mạng cô. Liên Đăng như phải vật lộn với thú dữ, bất cẩn một cái là sẽ bị y đánh cho thương tích đầy mình. Đến cuối cùng, cô thực sự không còn sức chống trả nữa, y mới thu thế tấn công, chỉ khóa chặt hai tay cô lại, ép chặt cô vào lòng.

“Không ầm ĩ tốt biết bao. Bổn tọa không nỡ làm cô bị thương.” Y dán sát bên tai cô, khẽ hôn lên: “Liên Đăng, sau khi cô đi, bổn tọa nhớ thương cô mãi. Vốn định đích thân đi tìm cô nhưng lại không bỏ được chuyện bên kia. Không tìm được “Kinh độ vong” thì cả tôi và nó đều sẽ biến thành tro bụi. Thế nên tôi cần nhiều người trải đi khắp năm sông bốn bể để tìm kiếm giúp tôi… Thế tử Định vương đã tới Trường An. Vừa nãy tôi có đến phủ Định vương xem thử. Cô đã dò hỏi cậu ta chưa? Cậu ta có biết tung tích bộ kinh thư không?”

Cô kinh hãi: “Ông đã làm gì Thần Hà?”

Y chớp mắt vẻ vô tội: “Tôi chỉ nhìn từ xa mà thôi, không làm gì cậu ta hết.”

Sau khi đại quân quy thuận Trung Nguyên, những người vốn đi theo bảo vệ Thần Hà đã rút hết, bây giờ nếu y muốn làm hại anh thì Thần Hà chỉ còn con đường ch3t. Liên Đăng đành phải nhún nhường, nắm ống tay áo y: “Thần Hà không biết chuyện, nếu anh ấy biết tung tích kinh thư thì bây giờ đã chẳng đến lượt ông truy hỏi mà rơi vào tay Lâm Uyên từ lâu rồi. Ông không được động đến anh ấy. Anh ấy chỉ là thư sinh yếu đuối, không giống bọn ông.”

Y nhìn cô với vẻ khó hiểu: “Cô quan tâm cậu ta quá nhỉ?”

Cô nghèn nghẹn: “Anh ấy là anh trai tôi, đương nhiên là tôi phải quan tâm rồi.”

Y cười chỉ vào môi mình: “Vậy cô hôn tôi một cái được không? Hôn một cái, tôi sẽ không tìm cậu ta gây chuyện nữa.”

Bây giờ dù yêu cầu của y có vô lễ hơn nữa thì cô cũng không làm gì được y. Nến đã tắt rụi từ lâu, chỉ có ánh sáng mờ mờ hắt từ bên ngoài vào. Cô c4n răng nhắm mắt lại, qua quýt hôn chụt lên môi y. Y không hài lòng: “Bổn tọa nhớ trước kia không phải như vậy.”

Trước kia như thế nào? Trước kia là cơn ác mộng, chỉ nhớ lại thôi cũng khiến cô thấy sợ hãi. Nhưng y lại rất hưởng thụ, ôm siết cô thật chặt: “Bổn tọa phát hiện bổn tọa không thể rời khỏi cô được, không muốn làm gì hết, chỉ muốn ở bên cô. Cô từng yêu tôi đúng không? Dù chỉ là chút ít… chắc chắn là cô cũng từng yêu tôi. Trước kia nhiều việc quá, tôi không có thời gian ở bên cô. Sau này chúng ta sẽ ngày đêm bên nhau, tôi sẽ tốt hơn nó.”

Y đặt lên môi cô từng chiếc hôn vụn tựa như tìm được món đồ chơi mới. Liên Đăng chỉ cảm thấy nhục nhã, cô siết chặt hai tay, hận không thể giết ch3t y ngay lập tức. Y ngó lơ sự phẫn nộ của cô, khoác thêm áo choàng cho cô rồi nói: “Bổn tọa có thể tha thứ chuyện cô lẳng lặng bỏ đi nhưng lần sau không được thế nữa. Bây giờ đi theo tôi, tôi dẫn cô đến quan ngoại. Chẳng phải cô thích ngắm chiều buông trường hà sao? Chúng ta về Minh Sa Sơn, ngày ngắm mặt trời mọc, đêm đến ngồi trên cồn cát hát vang bài Cáo đỏ.”

Mũi cô bỗng cay cay, cô vẫn luôn ngóng trông cuộc sống như thế, không ngờ người hứa hẹn với cô lại là y. Cô từng hèn mọn cầu xin Lâm Uyên, cô có thể nỗ lực phấn đấu như đàn ông, kiếm tiền nuôi chàng ta, chàng ta chỉ cần xinh đẹp như hoa là được. Nhưng chàng ta lại không chịu, soi mói đủ điều, chê này chê kia. Nhưng có lẽ tất cả chỉ là vì lòng chàng ta mang thiên hạ, đã chứa đựng quá nhiều thứ, không còn chỗ cho cô nữa.

Cô ngửa đầu nhìn y, biết rõ không phải cùng một người nhưng trong chớp mắt nào đó, cô đã sinh ra ảo giác. Phải chăng cô cũng có tình cảm với y? Lừa được người khác nhưng không lừa được chính bản thân. Mây mù giăng kín tâm trí, cô không nhìn thấy gì khác, chỉ nhìn thấy gương mặt y. Cô không thể kiểm soát bản thân, ngẩn ngơ nói theo lời y, tựa như si mê: “Ngắm ngày lên chiều xuống, hát vang bài Cáo đỏ…”

Y mỉm cười dịu dàng: “Nàng từng hát, sau buổi yến tiệc hôm ấy.” Y khẽ ngân nga: “Cáo đỏ cáo đỏ, nhảy tung tăng trên ghềnh Qua Bích…”

Cô choàng tay lên ôm cổ y: “Lâm Uyên… Lâu như thế rồi, chàng đã đi đâu vậy?”.

“Tôi ngược xuôi đi tìm “Kinh độ vong”. Không có kinh thư, tôi chẳng sống được bao lâu. Tôi thiếu một hồn một phách. Không tìm lại được thì tôi không thể ở bên nàng mãi mãi. Vậy nên nếu nàng biết tung tích kinh thư thì hãy nói cho tôi biết ở đâu.”

Liên Đăng vắt óc nghĩ, chắc là cô biết, nhưng tại sao lại không nghĩ ra? Cô ôm đầu, nói với vẻ buồn bã: “Ở đâu đây? Tôi cũng đang tìm nhưng không thấy.”

Y cúi đầu nói: “Nàng không cần tôi nữa sao? Không có kinh thư, tôi sẽ ch3t. Nàng muốn nhìn tôi ch3t sao?”

Cô lắc đầu: “Không, không muốn chàng ch3t.”

Y xoa mặt cô: “Vậy nàng yêu tôi không?”

“Tôi yêu chàng.”

Trái tim y rung động, tuy biết chỉ là thuật phép mê hoặc tâm trí cô nhưng khoảnh khắc này vẫn khiến y thỏa mãn. Xem ra cô thực sự không biết tung tích của kinh thư, có ép cô cũng vô dụng. Không tìm thấy thì thôi, dù sao cũng có cô rồi, chuyến này cũng không uổng. Y ôm cô, thân mật hôn lên môi cô: “Tôi cũng yêu nàng.”

Cô mịt mờ dựa vào y hệt như trẻ con đòi kẹo. Môi y có sức hấp dẫn trí mạng, cô kiễng chân đáp lại y. Phiêu bạt quá lâu, cuối cùng cũng có thể nghỉ chân. Cứ vậy đi, mặc kệ y là ai, chỉ cần yêu nhau là được. Y nói muốn dẫn cô đi, cô sẵn lòng theo y đến chân trời góc bể, vội kéo tay y ra ngoài: “Chúng ta đi thôi, quay lại Minh Sa Sơn.”

Đột nhiên, tiếng nổ rầm trời vang lên, mặt đất chấn động. Cô rùng mình, tựa như chiếc bàn là nung đỏ bị ném vào nước lạnh, rơi từ trạng thái cực đoan này sang trạng thái cực đoan khác. Liên Đăng còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã bị người ta kéo mạnh ra sau lưng.

“Sư phụ muốn dẫn nàng đi đâu?”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc