KINH ĐỘ VONG

Liên Đăng cho rằng chắc chắn sẽ thành công, nào ngờ lại bị người khác tóm được cổ tay. Cô quay lại nhìn, là Thần Hà. Trông anh ta vô cùng đau lòng. Thần Hà lạnh lùng chất vấn cô tại sao lại làm thế.

Định vương quay đầu lại, đối diện với mũi dao sáng loáng, ông ta không hề tỏ vẻ kinh ngạc, hừ lạnh: “Bọn cô nhập phủ là đã đáng ngờ rồi, nín nhịn được nửa tháng, cuối cùng vẫn lộ nguyên hình.” Dứt lời, ông ta đạp mạnh lên cánh tay cô, Liên Đăng bị đau, con dao găm rơi xuống đất, ông ta đá bay ra ngoài. Định vương nhìn cô với vẻ nham hiểm: “Cô nghe ai sai khiến? Nếu khai thật thì bản vương có thể chừa đường sống cho cô.”

Liên Đăng biết lợi thế đã mất. Lần sắp thành lại bại này chính là tai kiếp đã định sẵn trong số mệnh của cô. Nếu vậy chẳng thà ch3t một lần cho sạch sẽ.

Cô nghĩ sao thì quyết tâm làm vậy. Nhưng tay chân bị giữ, chỉ còn cách c4n lưỡi. Nhưng Thần Hà cũng lường được nên đã đề phòng trước, anh ta điểm huyệt Giáp Xa của cô, khiến cô còn chẳng há miệng ra được chứ nói gì đến c4n lưỡi.

Cô gái đương độ trẻ trung phơi phới mà lại làm tử sĩ, tiếc thay cho tuổi xuân tươi đẹp như hoa. Thần Hà cảm khái vậy nhưng mục tiêu của cô là A gia của anh ta, không thể nhân nhượng được. Anh ta quay người lại cho gọi đám thủ vệ ở bên ngoài: “Đến điện Lương Phong, áp giải Đàm Nô, tra khảo cho kĩ.”

Liên Đăng bị bọn họ đưa vào nhà tù. Mưu đồ ám sát hoàng thân là tội lớn đủ để diệt môn. Nhưng cô đã không còn người thân nào nữa nên nom dáng vẻ chẳng hề sợ hãi.

Đương nhiên, Định vương vô cùng tức giận. Ông ta lạnh lùng nói: “Nếu không bận tâm đến sống ch3t của Đàm Nô thì cô cứ việc tự sát. Cô vừa ch3t là cô ta cũng sẽ lập tức ch3t theo. Giải huyệt câm cho cô ta, lệnh cho thuộc hạ treo cô ta lên, treo thật cao vào, như miếng thịt khô lơ lửng giữa không khí ấy.”

Liên Đăng c4n răng kiên trì chịu đựng, chẳng có gì to tát hết, không phải chỉ là một cái mạng thôi sao! Nhưng chung quy thì cô vẫn không thể bỏ mặc Đàm Nô: “Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy. Cô ấy chỉ muốn đền ơn cứu mạng nên mới đưa tôi vào vương phủ. Tôi đã mưu tính tất cả, cô ấy không biết gì hết, đừng làm khó cô ấy.”

Càng nói vậy càng chứng tỏ cô vô cùng quan tâm Đàm Nô. Định vương là lão cáo già, thuận theo lời cô mà đáp: “Hay. Người trọng tình nghĩa tuyệt đối không phải phường trộm cắp. Bản vương kính trọng cách làm người của cô, muốn nghe lời giải thích của cô. Chỉ cần cô khai ra kẻ đứng sau thì cô và Đàm Nô có thể rời đi. Bản vương sẽ bỏ qua chuyện cũ.”

Liên Đăng cười giễu: “Không có ai sai khiến hết thì đại vương bảo tôi biết khai ai đây?”

Thần Hà niệm tình nửa tháng ở chung, vẫn thương cô nên đành khuyên bảo: “Tôi không tin cô còn nhỏ vậy thì có thâm thù đại hận gì được. Bán mạng cho người ta, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm. Cô còn trẻ, còn cả đời tươi đẹp, hà cớ gì phải chà đạp bản thân? Nếu vì tiền thì tôi cho tiền, cô có thể tìm nơi để sống yên bình. Nếu vì tình thì những chuyện cô làm đã đủ để trả lại hết rồi. Chẳng lẽ cứ phải đền mạng mới được sao?”

Anh ta có lòng tốt, nhưng bất cứ chuyện gì cũng không thể so được với sự an toàn của cha anh ta. Khoảnh khắc cô giơ dao lên, cô và anh ta đã đứng ở hai chiến tuyến rồi. Liên Đăng mím chặt môi không nói gì. Không lâu sau, Đàm Nô bị Bàng giáo úy áp giải vào, hai tay cô bị trói quặt sau lưng, không thể nào phản kháng. Đàm Nô ngẩng đầu lên nhìn Liên Đăng, chỉ liếc qua đã đủ hiểu rồi, không cần nói thêm lời thừa thãi nào nữa.

Hai cô đều là kẻ cứng đầu, không sợ ch3t, có thể liệt vào hàng nữ hào kiệt. Định vương lại cảm thấy rất trào phúng: “Đàm Nô vốn là tử sĩ của bản vương, luôn trung thành tuyệt đối với bản vương. Hôm nay lại thành ra thế này, quả là khiến người ta phải lạnh lòng. Tôi nghĩ trong này nhất định có hiểu lầm gì đó. Cứ nói ra, chuyện lớn đến đâu cũng có bản vương rồi, bản vương sẽ xử lí.” Ông ta từ từ nói chậm lại, tiếp đó quay sang nhìn Liên Đăng: “Có điều, bản vương sẵn lòng mở ra lối thoát nhưng không thể chịu được việc bị người ta lừa gạt hết lần này đến lần khác.” Ông ta ra hiệu cho cô nhìn chiếc móc sắt trên kệ: “Người có võ nếu bị đâm xuyên xương bả vai thì đời này coi như bỏ. Cô muốn nhìn cô ta sống không bằng ch3t sao?”

Liên Đăng cả kinh, cô không sợ ch3t nhưng lại không thể nhìn Đàm Nô chịu khổ được: “Không được làm Đàm Nô bị thương. Tất cả đều do tôi mà ra, không hề liên quan đến cô ấy.” Cô ngừng lại, hít một hơi thật sâu: “Tôi không bị ai sai khiến hết. Đại vương còn nhớ phó đô hộ An Tây – Bách Lý Tế của ba năm trước không? Ông ấy là cha tôi. Hôm nay tôi báo thù cho cha, lại đi sai một nước. Nếu đã rơi vào tay ông thì cũng không còn gì để nói. Muốn chém hay róc thịt, tùy ông.”

Định vương đã nghĩ cả trăm nghìn nguyên nhân, không ngờ lại là như thế: “Cô là con gái của Bách Lý Tế? Năm nay bao tuổi rồi?”

Cô bị treo lơ lửng, hai tay sắp trật khớp đến nơi nhưng vẫn không kêu đau, chỉ c4n răng nói: “Mười sáu, lúc cả nhà gặp nạn thì mười ba.”

Định vương tỏ vẻ quái lạ, quát lớn: “Nói năng hàm hồ! Con gái của Bách Lý đô hộ ch3t lúc chưa đầy chín tuổi, nào có cô con gái lớn đến thế? Bản vương tận mắt nhìn ba người nhà họ được chôn cất. Ba năm sau sang cát cũng do bản vương chủ trì, hài cốt của họ vẫn còn hoàn chỉnh, sao có chuyện cải từ hoàn sinh được!” Ông ta tức giận đến tột cùng, lệnh cho tùy tùng mang dụng cụ tra khảo đến: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu không chịu khai cung thì chỉ còn cách dùng đại hình thôi.”

Đại hình chẳng hề khiến Liên Đăng sợ hãi, chuyện của Bách Lý Di Độ mới khiến cô ch3t lặng. Cô vẫn nhớ rõ tên của mình, đến A Bồ cũng ngầm thừa nhận thân phận của cô, tại sao mọi chuyện bỗng dưng lại thay đổi lớn đến vậy? Chín tuổi và mười ba tuổi khác nhau rất nhiều. Lúc cô tỉnh lại rõ ràng là trong cơ thể mười ba tuổi, chính cô cũng biết rõ điều ấy. Vậy thì chuyện này ắt có người đang nói dối, rốt cuộc là A Bồ đã lừa cô hay đây chỉ là mưu kế của Định vương?

Bọn họ trói tay chân cô lên giá gỗ, Đàm Nô cũng bị treo lên. Liên Đăng đã chẳng còn cách nào để lo cho Đàm Nô được nữa, chỗ tiếp giáp giữa mấy cây cột tiếp đặt một bánh răng khổng lồ. Bánh răng quay thì giá gỗ cũng chuyển động về các phía, hơi giống với ngũ mã phanh thây trên pháp trường.

Định vương giơ tay lên, sai dịch bắt đầu xoay bánh răng. Liên Đăng cảm thấy vai chân đều đang chuyển động, khe hở càng lúc càng lớn, tay chân cô có thể bứt khỏi cơ thể bất cứ lúc nào. Đàm Nô kinh hoàng gọi cô: “Biết đâu có ẩn tình? Muội nghĩ kĩ lại đi!”

Liên Đăng biết cô ấy đang khuyên mình. Ngư ông đắc lợi sau chuyện này chính là quốc sư, có lẽ tất cả mọi thứ đều do chàng ta thao túng. Nhưng cô không dám tin, nếu cô không phải con gái của Bách Lý Tế, vậy tại sao bọn họ lại phải lừa cô đi giết Định vương?

Cô nghe thấy tiếng từng thớ thịt đang bị kéo giãn, lòng nguội lạnh như tro tàn. Cô mang theo nỗi nghi ngờ đi đến cái ch3t, sau cùng vẫn chẳng biết rốt cuộc mình là ai, cũng hơi giống với mẹ con Đường nương tử bị oan khuất mà chẳng được rửa sạch.

Cô thở thoi thóp, chỉ muốn sự tra tấn này mau chóng kết thúc, cô không chống đỡ được bao lâu nữa. Lúc đã cận kề giới hạn chịu đựng, cô bỗng nghe thấy tiếng quốc sư hô dừng tay với vẻ hơi gấp gáp. Cô gắng sức ngước nhìn, một người đang đứng trong ánh hào quang nơi cửa phòng, thiền y trắng xóa, đầu đội kim quan. Quả thực là quốc sư.

Chàng ta tới làm gì? Quang minh chính đại đi cứu người sao?

Định vương ngây người. Ông ta nhận ra quốc sư. Thuở thiếu thời còn sống ở Trường An, ông ta từng gặp quốc sư mấy lần ở đại lễ. Chàng ta chính là quốc sư, đã hơn ba mươi năm rồi mà dung nhan chàng ta vẫn chẳng hề thay đổi.

Ông ta tiến lên hai bước, ngập ngừng bái tay: “Các hạ có phải… quốc sư đương triều?”

Chàng ta sẵn tính phong lưu, mỉm cười chắp tay: “Nhiều năm không gặp, điện hạ vẫn khỏe chứ?” Đoạn, nhìn Liên Đăng đang bị treo trên dụng cụ tra khảo, chàng ta giơ quạt lên chỉ: “Nếu cô ấy ch3t thì điện hạ sẽ phải hối hận cả đời đó.”

Thần Hà nghe vậy lập tức vung đao chặt đứt dây thừng, Liên Đăng rơi xuống, anh ta tức khắc đón cô vào lòng. Định vương ngây ra nhìn, đoạn quay đầu lại nhìn quốc sư với vẻ ngờ vực. Quốc sư vẫn điềm nhiên, thong thả bước tới, bình tĩnh đón Liên Đăng vào lòng: “Cô ấy là con gái của điện hạ với Đường nương tử.”

Vẻ khiếp sợ của Định vương đã khó mà diễn tả bẳng lời: “Quốc sư nói gì?”

Tuy tay chân Liên Đăng đã không thể cử động được nữa nhưng tai cô vẫn còn nhanh nhạy. Những lời của chàng ta khiến cô như lọt vào mây mù. Cô giương mắt nhìn chàng ta với vẻ kinh hoàng. Quốc sư hơi chột dạ: “Chuyện này nói ra rất dài.”

Song, Định vương vẫn rất kiên quyết: “Xin quốc sư hãy nói ngắn gọn.” Ông ta phất tay, lệnh cho toàn bộ người trong nhà lao đi ra ngoài.

Chàng ta bất đắc dĩ, c4n môi ngẫm nghĩ rồi nói: “Mẹ con Đường nương tử bị sát hại, sau được Xuân quan cứu. Trước lúc lâm chung, Đường nương tử đã cầu xin xuân quan để con gái báo thù cho mình, kẻ thù đương nhiên là điện hạ. Trên đời nào còn gì khiến người ta đau đớn hơn việc cha con tương tàn chứ? Bổn tọa không biết Đường nương tử nghĩ gì, tóm lại là bà ấy rất hận điện hạ. Xuân quan gửi gắm quận chúa cho một người bạn cũ của bổn tọa, người bạn ấy không hề muốn để cô ấy báo thù. Nhưng ma xui quỷ khiến thế nào, cô ấy lại cứu được Đàm Nô đang bị thương, Đàm Nô lại ngộ nhận cô ấy là con gái của Bách Lý đô hộ nên mới có một loạt những chuyện sau này.” Chàng ta cười nhạt: “Thật ra cha con với nhau, dẫu sao cũng là máu mủ tình thâm, nào có nhiều thù hận không hóa giải được đến thế… Tôi đoán chắc chắn điện hạ cũng không hiểu tại sao bổn tọa biết sự tình mà đến tận bây giờ mới ra mặt.”

Định vương lại bái dài: “Tiểu vương quả thực không biết, xin quốc sư chỉ rõ.”

Quốc sư ngẩng đầu lên thở dài: “Lần này bổn tọa rời khỏi Trường An là vì điện hạ. Điện hạ nuôi hàng trăm ngàn binh sĩ, là mối hiểm họa lớn với triều đình, chẳng lẽ điện hạ không tự biết điều đó sao? Nếu triều đình muốn điện hạ giao đại quân cho phủ đô hộ, điện hạ có chịu không?”

Bản thân đang ở trong cứ điểm quân sự mà trong tay lại không có hùng binh, giao binh quyền ra rồi sẽ có kết cục gì, xưa nay đã có quá nhiều ví dụ sống rồi. Định vương không nói gì, chỉ nhìn quốc sư chằm chăm, hồi lâu sau mới ôm quyền đáp: “Xin quốc sư chỉ giáo.”

“Bổn tọa chỉ cần điện hạ biết rằng, tình thế vô cùng cấp bách, điện hạ không thể an phận một cõi được nữa rồi.” Lúc nói chuyện, chàng ta vẫn tóm chặt cánh tay Liên Đăng. Chàng ta cúi đầu nhìn cô, mắt cô đong đầy nước mắt đau khổ, không biết là thất vọng về chàng ta hay thất vọng với cuộc đời. Chàng ta rời mắt đi, ổn định tâm trạng rồi nói tiếp: “Bổn tọa phụng thiên mệnh, phò tá quân vương cai trị thiên hạ. Ai là quân ai là thần, trong lòng bổn tọa tự rõ. Hiện giờ, Trung Nguyên đang có Loạn Ngũ vương, điện hạ là hoàng thúc, chẳng lẽ lại ngồi yên mặc kệ ư?”

Định vương vốn có dã tâm, đang lo vô cớ xuất binh, nếu đã nhận được đề nghị này thì đương nhiên ông ta muốn thuận thế điều quân. Ông ta bừng tỉnh: “Quốc sư nhọc lòng suy tính, tiểu vương nào dám không tuân mệnh.” Ông ta nhìn sang cô gái muốn ám sát mình, lòng nhói lên: “Con bé…”

Quốc sư gật đầu: “Quận chúa An Ninh, con gái ruột của điện hạ, hồng nhan tri kỉ của bổn tọa.”

Đó giờ, chàng ta luôn nói những lời khiến người ta phải kinh ngạc. Trước đấy, Liên Đăng bị tra tấn vô cùng đau đớn, bây giờ không nói nên lời, chỉ nghe thấy chàng ta tiếp tục nói nhăng nói cuội: “Bổn tọa đã lường trước được cô ấy sẽ không làm nên chuyện, chẳng qua vì lời trăng của mẹ cô ấy nên mới để cô ấy ra tay, cho cô ây dễ bề ăn nói với Đường nương tử thôi. Nhưng trong triều có rất nhiều người muốn trừ khử điện hạ, điện hạ cơ trí, chắn hẳn không cần bổn tọa nói rõ. Lần ám sát này của quận chúa là để nhắc nhở điện hạ, điện hạ nắm đại quyền trong tay, phải hết sức cẩn trọng.”

Định vương thưa dạ gật đầu, đồng thời cũng tự trách vì vừa nãy đã suýt nữa giết con gái. Ông ta đi tới, vuốt v3 trán cô với vẻ áy náy: “Ninh Nhi, A Gia không ngờ chuyện lại là như thế. Mấy năm nay, con và mẹ con… đã phải chịu khổ rồi.”

Liên Đăng nhắm nghiền hai mắt, cô không biết phải đối mặt với mọi chuyện như thế nào. Kẻ thù bỗng biến thành cha, rốt cuộc trong đó có bao phần thật bao phần giả đây? Còn cả người tự nhận cô là hồng nhan tri kỉ của chàng ta nữa, rốt cuộc chàng ta đang suy tính điều gì?

Nếu quốc sư đã khẳng định cô là con gái của Định vương thì không ai dám nói nửa chữ không. Định vương tin tưởng tuyệt đối chuyện này, cũng vô cùng để ý việc đã bỏ lỡ ngọc quý giữa biển*. Thật ra từ lần đầu tiên nhìn thấy cô, ông ta đã có cảm giác như từng quen biết, trông cô rất giống mẹ, đồng thời, mối liên kết tự nhiên giữa cha con cũng đã âm thầm giải thích mọi thứ, dù là ai cũng không thể ngăn cản được. Ông ta rất vui, vội bảo thế tử: “Mau đi thu xếp đình viện, em gái con đang bị thương, truyền phụng ngự tới.”

Thần Hà bị chân tướng đến bất thình lình làm cho mê mang, đứng ngây ra hồi lâu mới hoàn hồn. Anh ta nhìn cô một cái rồi thật sâu rồi vội vàng ra ngoài sắp xếp.

Liên Đăng được xếp ở trong một khu viện rất lớn, y quan khám cho cô cũng vô cùng chất phác. Đàm Nô ở bên cạnh chăm sóc cho cô. Liên Đăng bỗng quay sang hỏi: “Tỷ đã nói tôi là con gái của Bách Lý đô hộ trước tiên. Chẳng lẽ tỷ cũng thông đồng với họ ư?”

Đàm Nô vội lắc đầu: “Chính muội nói mình tên Di Độ, tôi biết Bách Lý đô hộ có cô con gái tên là Di Độ nên buột miệng nhắc tới, nào biết được A Bồ lại ngầm thừa nhận.”

Liên Đăng nằm sụp trên giường, nghẹn ngào khôn nguôi: “Đúng vậy. Nhưng tại sao trong đầu tôi lại có đoạn kí ức này? Tại sao tôi lại biết mình tên Di Độ? Chẳng lẽ bọn họ đã giở trò ư? Xuân quan, A Bồ, quốc sư… Bọn họ đều lừa tôi, lừa tôi là con gái của Bách Lý Tế, lừa tôi giết những người không liên quan ấy, cuối cùng còn lừa tôi giết cha. Rốt cuộc bọn họ muốn thế nào? Chẳng lẽ việc quy tông nhận tổ cũng là do quốc sư sắp đặt sẵn ư? Đàm Nô, tôi không thể tin tưởng quốc sư được nữa, quốc sư không thật lòng thích tôi, quốc sư vẫn luôn lợi dụng tôi.”

Đàm Nô nghe cô khóc mà chẳng biết phải làm gì, chỉ có thể ngồi cạnh không ngừng lau nước mắt cho cô. Chuyện thành ra như vậy, ngoài quốc sư ra, không một ai biết sau đấy sẽ thế nào. Chàng ta xúi giục Định vương làm phản, bất kể nửa tiến trình trước có phải ý nguyện của Định vương hay không thì phần nửa sau vẫn sẽ do ông ta tiếp nhận, đến lúc lật đổ Trung Nguyên sẽ hình thành cục diện không thể khống chế. Cô bỗng giật mình, chẳng lẽ chàng ta muốn làm hoàng đế ư? Làm quốc sư một trăm tám mươi năm, chàng ta đã ghét phải đứng thứ hai, muốn ngồi lên ngai đế cho thỏa lòng sao? Nhưng dù sao đây cũng chỉ là suy đoán, cô không dám nói với Liên Đăng. Lỡ sảy miệng thì không biết sẽ thành bi kịch như thế nào nữa.

Đàm Nô chỉ biết an ủi cô: “Có câu rằng đã tới thì cứ an tâm ở lại, nếu không còn đường lui nữa thì cứ đi bước nào tính bước đấy vậy! Nếu muội thật sự là con gái của Định vương thì không cần phải gánh trên vai huyết hải thâm thù nữa. Muội đã có A gia và anh trai, còn tốt hơn cả làm con gái của Bách Lý Tế nữa.”

Liên Đăng chỉ cười nhạt: “Bọn họ chịu để tôi giết Vương phi không? Nếu chịu thì tôi còn chấp nhận sống ở đây. Còn không thì phủ Định vương chẳng phải nơi tôi ở lại.”

Liên Đăng đang nói dở thì nhìn thấy ngoài hiên có người thò đầu vào rồi lại nhanh chóng tránh đi. Đàm Nô ngó ra xem: “Là thế tử điện hạ.”

Liên Đăng thở dài, dù sao thì cô và Thần Hà cũng không có mâu thuẫn gì lớn. Cô bèn ngồi dậy, bảo Đàm Nô gọi anh ta vào.

Thần Hà mặt mày lúng túng nhưng lòng quả thật rất vui. Anh ta ngồi quỳ trên nệm, khẽ gọi: “An Ninh… Em của anh…”

Liên Đăng bỗng cay cay sống mũi: “Anh, chuyện trước kia, em không nhớ được tí nào hết.”

Anh ta vội đáp lại, giọng hơi nghẹn ngào: “Không sao. Em phiêu bạt ở bên ngoài lâu như thế, không nhớ chuyện lúc trước cũng là thường tình. Bây giờ em đã về rồi, anh em ta được đoàn tụ quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Lúc trước, anh vẫn luôn có linh cảm rằng em vẫn còn sống. Không ngờ ông trời thương xót, quả nhiên, em vẫn bình an. Em yên tâm, sau này anh sẽ bảo vệ em. Em mất mẹ nhưng vẫn còn anh. Anh sẽ không để ai làm tổn thương em nữa.”

Liên Đăng muốn cười với anh ta nhưng không cười nổi, chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu: “Cảm ơn anh.”

Bầu không khí chợt lắng xuống, Thần hà ngồi ở đó, có vẻ hơi lúng túng, nói quanh co một hồi rồi hỏi dè chừng: “Chuyện giữa em với quốc sư là thế nào vậy?”

Liên Đăng ngẩng đầu, mặt đượm vẻ mờ mịt. Quan hệ giữa bọn họ, hiện giờ đã khó lòng nói rõ.

Thần Hà thấy cô không trả lời thì hơi lo lắng, ngập ngừng hỏi: “Anh nghe thấy quốc sư nhắc đến hồng nhan tri kỉ gì đấy, quả thực vô cùng sợ hãi. Tuổi của quốc sư thừa sức làm cụ kị của chúng ta ấy chứ. Em mới đương độ tuổi hoa, còn rất nhiều lựa chọn khác, tuyệt đối không được nghe quốc sư dụ dỗ mà mắc lừa.”

Lời của anh ta khiến cô bật cười. Quả nhiên là người làm anh, quan tâm chuyện hôn nhân đại sự của em gái cũng nằm trong bổn phận của anh ta. Quốc sư dương dương tự đắc là thế, người khác ngoài mặt thì tôn kính chàng ta nhưng khi bàn chuyện cưới xin lại chẳng thèm cân nhắc chàng ta, lí do là vì quá già. Lão yêu quái sống quá lâu, đẹp thì đẹp đấy nhưng kể ra thì cũng hơi đáng sợ. Nếu mình già đi từng ngày mà người thương lại vẫn giữ mãi thanh xuân thì nỗi đả kích quả thật rất lớn.

Cô gật đầu: “Em nhớ kĩ lời anh nói rồi. Em và quốc sư chỉ như bèo nước gặp nhau. Con người quốc sư rất tốt, đôi khi thích đùa nên nếu lời quốc sư nói không ở trong trường hợp trang trọng thì anh không cần để tâm đâu.”

Đàm Nô nghe mà chỉ biết thở dài. Ngoài miệng thì Liên Đăng oán trách chàng ta nhưng lại vẫn nói đỡ cho chàng ta. Bất luận là vô tình hay cố ý, lòng cô vẫn luôn hướng về chàng ta, chưa bao giờ muốn làm hỏng chuyện của chàng ta.

Hôm nay không nóng lắm, trải qua buổi chiều kinh hoàng, mọi chuyện đã đều kết thúc, dường như mọi bóng đen đã tạm thời tan đi. Đàm Nô nhìn ra ngoài cửa sổ, bóng đêm dần bao phủ. Thành Toái Diệp trong chiều tà rất đặc biệt, chân trời phía tây vẫn còn vương chút ráng đỏ, đằng đông đã chìm trong bóng tối mịt mùng. Cô chầm chậm thở dài, nhưng mới ra được một nửa thì tắc nghẹn trong cổ họng. Cô trông thấy một người đang đứng ở sau cột trụ trên hành lang, người ấy chỉ lộ nửa mặt. Lông mày nhướng lên, mi mắt thâm trầm, cô lập tức giật mình, đó là quốc sư.

Cô luôn có nỗi sợ hãi rất lớn với quốc sư, chắc hẳn những lời Liên Đăng nói ban nãy đã bị chàng ta nghe thấy hết rồi. Bây giờ tâm trạng chàng ta đã không tốt, tâm trạng không tốt thì có thể sẽ làm ra một số chuyện kì quái.

Liên Đăng trông thấy vẻ mặt cô khác thường thì cũng nhận ra gì đó, bèn quay sang nói với Thần Hà: “Cũng muộn rồi, anh về nghỉ ngơi sớm đi.”

Thần Hà đáp được, sau đó đứng dậy đi ra ngoài, mới được vài bước đã ngoảnh đầu lại nhìn như thể sợ cô biến mất. Thấy cô vẫn ở đó, anh ta mới khẽ cong môi cười: “Em nghỉ ngoi hai ngày đã, chờ khỏe lên anh sẽ sai người mở yến tiệc, chúng ta ăn bữa cơm đoàn viên.”

Liên Đăng nói “vâng”, anh ta mới vui vẻ rời đi. Đợi anh ta ra khỏi viện, quốc sư lập tức lạnh mặt đi vào.

Đàm Nô liếc Liên Đăng, giống với lúc còn đồng hành, cô biết điều tránh đi. Vừa mới đi được mấy bước đã nghe thấy giọng nói có vẻ không phục của quốc sư: “Bổn tọa già ở đâu chứ?” Cô sợ rụt cổ lại, nhanh chóng rời khỏi nhà trên.

Liên Đăng không còn tâm trạng mà chiều cái tính đỏng đảnh của chàng ta, chỉ nhíu mày hỏi: “Quốc sư đến chỗ tôi để tranh luận điều này ư?”

Chàng ta bỗng không lên tiếng, chỉ ngồi lặng thinh yên trên chiếu.

Liên Đăng thấy bức bối phiền muộn, bèn đứng dậy đi đến trước cửa sổ, lòng tràn ngập sự nghi ngờ, muốn chờ chàng ta giải thích. Cô quay lại nhìn chàng ta: “Rốt cuộc thân thế của tôi là sao? Quốc sư phải cho tôi câu trả lời chính xác. Rõ ràng lúc trước các người nói tôi là con gái của Bách Lý đô hộ, tại sao bây giờ A gia tôi lại biến thành Định vương? Chuyện ám sát ông ta phải giải thích như thế nào? Các người muốn để tôi giết cha ư?”

Quốc sư vẫn còn cảm thấy hơi oan uổng trong chuyện này: “Muốn cô giết Định vương là nguyện vọng của mẹ cô. Trước kia hai mẹ con cô bị đuổi khỏi phủ Định vương, mẹ cô dẫn cô rời thành Toái Diệp, đi đến Cô Tang. Mấy năm sau, Định vương chiến thắng Đột Quyết trở về, mẹ cô muốn Định vương nhận cô nên mới dẫn cô tới Đôn Hoàng. Kết quả còn chưa gặp Định vương thì đã dụ sát thủ của Vương phi tới. Mẹ cô ôm hận mà ch3t. Để cô không phải đau lòng, Phương Châu và Vương Lãng đã thay đổi chút kí ức của cô…” Chàng ta vừa nhìn sắc mặt cô vừa nói chuyện: “Đúng lúc đó lại gặp án luận tội của Bách Lý Tế, để cô khỏi mang trọng trách ngày sau nên hai người họ đã cho cô làm con Bách Lý Tế.”

Liên Đăng nghe mà đau đầu, chỉ có mấy câu đã hết, thì ra cô và Bách Lý Tế chẳng có quan hệ nào hết. Mẹ cô hận Định vương, để cô báo thù là chuyện đương nhiên. Nhưng tại sao họ còn phải dụ cô đến Trường An, còn gợi lên nhiều thị phi như thế nữa?

Cô siết chặt tay: “Tất cả những chuyện này đều xuất phát từ lòng riêng của quốc sư. Chẳng qua là muốn lợi dụng tôi để lấy thiết khoán, đúng không?”

Vẻ xấu hổ hiện lên trên gương mặt chàng ta: “Lúc đó tôi không biết cô có tình nguyện không. Trên thiết khoán có khắc “Kinh độ vong”, loại kinh văn này không được nhiễm oán khí, không là sẽ hỏng ngay.”

“Thế nên quốc sư liền lừa dối tình cảm của tôi, để tôi cam tâm tình nguyện ch3t vì quốc sư sao?” Cô òa khóc, cảm thấy thế giới như sụp đổ. Tuy cô không phải người thiếu tình yêu thì không thể sống được nhưng bị chàng ta lừa như thế khiến cô cảm thấy mình cứ như đồ ngu vậy.

Pass chương sau: Lúc đầu Liên Đăng nghĩ mình là con ai. (Gợi ý: b***l*t*)

Chàng ta cuống lên: “Tôi không hề lừa dối tình cảm của cô, tôi cũng đã bỏ ra tình cảm. Cô cho rằng những lúc tôi ở bên cô đều là giả vờ hết ư? Bổn tọa là người kiêu ngạo dường đó, sao có thể khiến bản thân chịu ấm ức để lấy lòng phụ nữ chứ? Tôi thật lòng thích cô, bằng không tôi đã chẳng trói buộc cuộc đời của tôi với cô lại với nhau.”

Liên Đăng lại không cho là vậy. Cô chưa bao giờ hối hận vì đã lấy kinh cho chàng ta, song bây giờ, cô lại thấy vô cùng băn khoăn: “Nếu lúc đó tôi mất hết máu, quốc sư vẫn sẽ uống viên thuốc đó chứ? Rõ ràng là xong chuyện rồi quốc sư mới thấy c4n rứt lương tâm, cố vớt vát mọi chuyện. Hà tất phải ra vẻ nói đường hoàng như thế?”

Tuy rằng lúc đó xuất phát từ suy nghĩ máu lạnh, chàng ta từng muốn vứt cô lại trong lăng mộ. Nhưng may mà chàng ta đã hối hận kịp thời, cuối cùng vẫn mang cô ra ngoài. Nước mắt cô tuôn như mưa, chàng ta chẳng biết phải làm sao. Quốc sư lấy tay áo lau nước mắt cho cô, nói với vẻ dở khóc dở cười: “Kinh độ vong có thể cải tử hồi sinh. Nếu cô ch3t thì bảy ngày sau đó, bổn tọa có thể triệu hồi cô về.”

Liên Đăng không cần lòng tốt giả tạo của chàng ta. Cô ra sức đẩy chàng ta ra: “Tôi biết tính toán trong lòng quốc sư. Nếu tôi giết Định vương thì quốc sư sẽ thuận lợi tiếp quản mười vạn đại quân. Lỡ không giết được thì quốc sự sẽ mượn cớ đó để xuất hiện, xúi giục Định vương, điều binh đến Trung Nguyên.”

Chàng ta há miệng, bỗng phát hiện cô vô cùng thông minh, khiến chàng ta không thể chối cãi. Dưới ánh đèn, cô trợn trừng nhìn chàng ta. Quốc sư thở dài, ôm tay áo thụng rồi lên tiếng: “Chẳng lẽ để cô làm quận chúa thì không tốt sao? Cô mang dòng máu hoàng tộc, nói không chừng sau này bổn tọa còn phải dựa vào cô ấy chứ. Đến một ngày không làm quốc sư nữa, tôi muốn làm trai lơ của cô.”

*Bỏ lỡ ngọc quý giữa biển: nguyên văn là 滄海遺珠 (thương hải di châu) ví von bỏ lỡ nhân tài, trong truyện thì là bỏ lỡ con gái nên Cá để vậy

*Huyệt Giáp Xa:

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc