KINH ĐỘ VONG

Edit: Cá cầm 3 bích

Quốc sư thoáng sững người, ánh mắt nhìn cô có thêm vẻ kinh ngạc. Thì ra không phải cô không biết gì hết. Cô không nói không chứng tỏ là cô không biết. Như thế càng tốt, có chuẩn bị thì cũng dễ đả thông hơn.

Chàng ta dần thả lỏng, chống người dậy nói: “Đúng. Bổn tọa đã chứng kiến Đại Lịch hưng thịnh lên từng ngày. Định vương nuôi binh lớn mạnh, đã trở thành mối đe dọa với triều đình. Thế nên bổn tọa phải trừ khử ông ta, bảo vệ giang sơn xã tắc, dọn sạch chướng ngại vật cho quân vương kế nhiệm.” Chàng ta mỉm cười, quay sang nhìn cô: “Liên Đăng, cô sẽ giúp bổn tọa chứ?”

Liên Đăng gật đầu: “Ông ta là kẻ thù của tôi. Vốn dĩ, tôi tới để tìm ông ta báo thù mà.” Cô ngừng một lát rồi nói tiếp: “Chuyện xảy ra ở Trường An thực sự là mưu đồ của Phương Châu ư? Hay là mấy người liên thủ lại diễn một màn kịch để làm nhiễu loạn người khác?”

Nếu liên thủ thì căn bản không cần phải vòng vèo đến vậy. Tất cả mọi thứ trong Thái Thượng thần cung đều không thể để người ngoài biết, phải an bài thế nào hoàn toàn do chàng ta lo liệu. Trừ phi chàng ta phải che mắt ai đó, có thể là hoàng thượng, cũng có thể là vị hoàng tử nào đó đang nhòm ngó ngai vua. Nếu quả thật là vậy thì cô cũng hơi đồng cảm với chàng ta. Đấng thống trị của Đại Lịch phản bội chàng ta, vậy mà chàng ta vẫn một lòng tận trung vì quốc gia.

Chàng ta không muốn kể chi tiết, chỉ khẽ lắc đầu: “Cô đừng hỏi nhiều thế, giết Định vương là được.”

Trong lòng mỗi người đều có vết thương không muốn nhắc đến. Quốc sư quang vinh đến mấy thì cuối cùng cũng vẫn phải ăn đồ trần gian, chỉ là những điều chàng ta nhớ được nhiều hơn cô mà thôi. Đứng trước quốc gia và lí tưởng, ân oán cá nhân chẳng là gì hết.

Liên Đăng đáp được, rồi lại hỏi tiếp: “Trung Nguyên sẽ có cuộc chiến ư? Tại sao đám con của hoàng đế phải tranh giành cái ghế vịn ấy đến một mất một còn vậy?

Chàng ta nhìn lên bầu trời, thầm thì: “Khi chỉ còn cách cung Đại Minh một bước, không ai có thể chống lại được sự mê hoặc của quyền lực.”

Liên Đăng thở dài, nhìn mặt trăng ngày càng lên cao, lúc này đã lên đến giữa không trung. Cô trải chăn, nhắc chàng ta: “Ngủ đi, ngày mai phải vào thành đó.”

Chàng ta cười hết sức kì lạ, nhanh chóng xoay người bò vào trong lều.

Chiếc lều rất nhỏ, vốn là lều đơn hành quân chỉ đủ cho một người, hai người phải chen chúc ngủ cùng nhau. Liên Đăng cố dịch sang bên cạnh, nhường chàng ta được ngủ thoải mái. Trong lều không thắp đèn, màn che buông xuống, bên trong lập tức tối om. Mới đầu, cô hơi căng thẳng, dù sao chàng ta cũng là đàn ông, còn nằm gần như thế nữa. Nhưng sau khi đặt lưng xuống, cô lại thấy cũng rất tuyệt. Cô có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng trên người chàng ta, nghe thấy hơi thở nhẹ nhàng của chàng ta. Khung cảnh mới yên bình làm sao!

Cô khẽ gọi: “Ngủ rồi à?”

Chàng ta đáp nghe đặc giọng mũi: “Không ngủ được.”

Cô nghiêng người qua, chỉ thấy bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm mịt mờ. Cô cố mở to mắt để nhìn rõ chàng ta: “Lúc nói chuyện với Thạch Bàn Đà, gã không nhận ra giọng quốc sư là lạ ư?”

Chàng ta đáp với vẻ biếng nhác: “Người của Thái Thượng thần cung không chỉ biết dịch dung mà còn biết cả dịch thanh nữa.”

Lúc này, cô mới hiểu ra: “Thảo nào lúc Phương Châu đóng giả quốc sư, tôi lại không hề nhận ra. Không phải tại tôi ngốc mà vì mấy người cao tay.”

Chàng ta cười giễu: “Cô mà không ngốc hả? Thôi bớt nổ đi.”

Liên Đăng thầm nghĩ thật ra cô chỉ đại trí giả ngu mà thôi. Có nhiều chuyện, cô không muốn hiểu rõ bởi vì hồ đồ mới dễ sống.

Chàng ta quay qua đối mặt với cô. Trong bóng đêm, giọng quốc sư rất dỗi dịu dàng: “Gần đây, cô vẫn khỏe chứ?”

Cô vỗ trán đáp: “Vẫn khỏe, chỉ là nguc hay đau nhói lên thôi. Chắc do mệt quá.”

“Cô phải vất vả rồi.” Hiếm lắm mới thấy quốc sư nói mấy lời quan tâm kiểu này. Chàng ta hơi dịch người tới, lần mò đặt tay lên nguc cô: “Bổn tọa bóp cho cô.”

Chàng ta đặt rất chuẩn, trúng ngay chính giữa. Mặt Liên Đăng nóng bừng. Cô hoảng hốt vội từ chối: “Không cần đâu… Ấy, quốc sư sờ chỗ nào đấy!” Hai người giằng co khiến chiếc lều cũng rung theo, giọng điệu đầy ấm ức của chàng ta cất lên: “Tôi có ý tốt mà.”

Bóp nguc cho cô! Hay thật, thế mà chàng cũng thở ra được! Tuy thỉnh thoảng, Liên Đăng xuề xòa đấy nhưng ít nhất cô vẫn hiểu vấn đề này. Huống hồ, quốc sư không được gần nữ sắc, sểnh cái là hủy hoại tu vi trăm năm của chàng ta như chơi. Nhưng chàng ta có vẻ chẳng hề sợ gì hết, vẫn giở tính nhằng nhẵng hiếm ai có ra, nói với vẻ hờn mát: “Ban nãy cô còn nói bổn tọa là người của cô. Mới đó mà đã khách sáo rồi. Bổn tọa lo cho sức khỏe của cô. Cô nghĩ đi đâu đấy!”

Chàng ta vừa ăn cướp vừa la làng, Liên Đăng cũng chẳng cãi lại được. Cô đè tay chàng ta lại, bỗng phát hiện hình như cơ thể chàng ta có xu hướng ấm lên, không còn lạnh ngắt như trước kia nữa.

“Ơ… Người quốc sư ấm lên rồi này!” Cô vừa nói vừa luồn qua tay áo thụng, sờ vai chàng ta. Tuy vẫn lạnh hơn người bình thường khá nhiều nhưng với chàng ta, đây đã là sự thay đổi rất lớn!

Cô vui lên là sờ bậy khiến quốc sư hơi ngượng: “Không cho tôi xoa cô nhưng bản thân cô lại sờ mó lung tung. Ấm thì ấm, có gì mà phải ố á thế. Ở cùng với cô lâu như vậy rồi mà vẫn như ngày xưa thì há chẳng phải uổng phí quãng thời gian này ư?”

Câu này nghĩa là sao? Bởi vì thích một người nên sẽ dần trở nên ấm áp, hay là bởi vì cô mang dòng máu thuần âm, có tác dụng chữa trị đối với chàng ta?

Cô còn muốn hỏi tiếp nhưng lại bị chàng ta ôm chặt trong lòng: “Đừng nói nữa, còn ầm ĩ nữa là tôi mi mi cô đó.”

Lời này chẳng dọa được cô. Cô đấu tranh một hồi rồi thương lượng: “Vậy thì quốc sư mi mi tôi trước, sau đó nói tiếp được không?”

Chàng ta thẹn quá hoá giận, xoay người đè lên cô, nói nghiến răng nghiến lợi: “Cô tự yêu cầu đó, đừng trách người khác.”

Liên Đăng vẫn muốn nói tiếp nhưng môi chàng ta đã đặt lên môi cô.

Hôn thôi mà. Dù sao cô cũng coi như có nhiều kinh nghiệm, cứ chu môi lên, chụt cái giống lúc hôn Cửu Sắc là xong, có khó gì! Nhưng hôm nay, quốc sư lại hơi khác ngày thường. Lúc này, chàng ta có đủ thời gian để từ từ nghiền ngẫm nên không vội trộm hương ngay mà chỉ ôm cô nghiên cứu. Liên Đăng cũng không hề chống cự. Qua mấy lần hôn, cô đã quen với hương vị và bờ môi ấy. Khi hai đôi môi chạm nhau, cô thấy hạnh phúc vô ngần. Mỗi lần chàng ta hôn cô, lòng cô lại rạo rực suy nghĩ muốn thành thân với chàng ta, để chàng ta biến thành của cô mãi mãi. Tiếc thay, chàng ta không thể lấy vợ nên cô cũng không nhắc đến chuyện ấy, tránh cho chàng ta phải khó xử. Liên Đăng nhắm mắt, mơ màng nghĩ, thực ra chỉ cần được ở bên nhau dài lâu, không thành thân cũng chẳng sao.

Lâm Uyên không nghĩ nhiều giống cô. Chàng ta cảm thấy mỗi lần hôn là một hành trình hoàn toàn mới mẻ. Chàng ta luôn cảm thấy chưa đủ, tư thế nào cũng không đúng, hẳn là vẫn còn điều kì diệu hơn chưa được khám phá.

Môi cô thơm ngát đáng yêu tựa cánh hoa, chàng ta hôn trái hôn phải mà vẫn không bắt được điểm cốt yếu. Chuyện này khiến chàng ta có cảm giác ngứa mà không gãi được, bởi lẽ quá thích nên hận không thể nhào vụn cô. Chàng ta chưa bao giờ có trải nghiệm này, sao biết được mình lại thích cô đến thế. Quốc sư dịu dàng nâng mặt cô, Liên Đăng vòng tay ôm chàng ta, ngón tay khẽ vuốt v3 cổ chàng ta. Chàng ta rùng mình nổi da gà. Chỉ vậy thôi mà đã khiến chàng ta dấy lửa lình. Ngọn lửa ấy cứ lơ lửng, khiến chàng ta không với tới.

Lâm Uyên hôn cô, khẽ li3m môi cô. Ngọt thật! Chàng ta mừng thầm, tựa như vừa mở ra chân trời niềm vui mới.

Chiếc lưỡi đảo vòng quanh bờ môi cô rồi nhẹ nhàng cạy mở hàm răng cô. Liên Đăng vẫn lơ mơ không biết gì, chỉ thoáng chần chừ rồi vẫn vui vẻ nghênh đón chàng ta. Ph40 hoa nở rộ, quốc sư bừng tỉnh, thì ra trình tự chính xác phải như thế! Củi khô bén lửa, một khi đã bùng lên thì không gì dập tắt được. Những cái vuốt v3 mơn tr0n khiến Liên Đăng thở d0c.

Cô khẽ ngân: “Ưm…ưm… Lâm… Lâm…”

Chàng ta chẳng bận tâm được gì nữa, hôn cô đến mức hơi thô lỗ: “Thích thật…”

Liên Đăng run rẩy, cơ thể nhưng đang treo trên đống lửa, không thể tự giải thoát.

Đây là miệng đó, cứ gặm hoài như thế hình như hơi kì cục. Nhưng cô không hề ghét điều này mà lại rất thích, bởi vì người đó là quốc sư. Thời gian họ quen nhau không hẳn là lâu, cớ sao lại từng bước tiến tới tình cảnh hiện giờ nhỉ? Cô vẫn nhớ quốc sư với giọng nói lạnh lẽo hờ hững khi đứng sau chiếc rèm trong chính điện ở thần cung. Khi đứng trước mặt chàng ta, cô luôn thấy mình thật thấp kém. Sau này, bởi vì Đàm Nô trúng độc nên cô bắt đầu mặt dày mày dạn cầu xin chàng ta. Lúc ấy, chàng ta vẫn còn hơi hung dữ, thái độ cũng không tốt. Bây giờ thì sao? Chàng ta đang trao cô môi hôn, làm chuyện mà cô không bao giờ dám tưởng tượng.

Liên Đăng ôm chặt chàng ta. Có lẽ ngoại trừ Vương A Bồ, cô vẫn còn người thân khác, một người còn thân thiết hơn cả A Bồ, thân đến mức có thể làm bất cứ việc gì. Chàng ta muốn hôn cô, chắc hẳn lòng chàng ta cũng giống lòng cô! Liên Đăng rất vui, song cũng thoáng buồn bã. Cô nghiêm túc đáp lại, nghe tiếng chàng ta thở d0c, mất kiểm chế vì cô.

Lửa cháy hừng hực, nếu còn tiếp tục nữa thì sẽ có chuyện. Chàng ta biết nên dừng lại, thời điểm không đúng, địa điểm cũng không đúng, nhưng phải ngắt quãng giữa chừng thực sự rất khó. Chàng ta siết chặt tay, hạ quyết tâm, khó khăn lắm mới lăn được sang bên cạnh. Nhưng dù đã dừng lại, ngọn lửa ấy vẫn cháy rực trong lòng chàng ta. Quốc sư nắm lấy tay cô: “Liên Đăng…”

“Ừm.” Cô ngoan ngoãn đáp lời. Hơi thở của cô cũng đang rối loạn.

“Hình như bổn tọa rất thích cô.”

Nghe vậy, cô chống người ngồi dậy: “Thật sao? Thích đến dường nào?”

Chàng ta nhắm mắt lại: “Thích hơn cả Cửu Sắc, vô cùng thích.”

Có câu này của chàng ta là Liên Đăng đã thỏa lắm lắm rồi. Cô chạm lên bờ vai chàng ta, ngoan ngoãn tựa vào lòng chàng ta, tay kia không ngừng vuốt v3 mặt chàng ta, khẽ lẩm bẩm: “Có bị già đi không nhỉ … Liệu ngày mai có già đến mức không nhận ra nữa không…?

Chàng ta bật cười thật khẽ, trải qua cuộc chiến kịch liệt trước giờ chưa từng có, người chàng ta như mệt nhoài nhưng lòng lại hết sức thỏa mãn.

Còn Liên Đăng, cô ngạc nhiên nhận ra sau lần hôn ấy, quốc sư đã hoàn toàn biến thành người khác. Chàng ta rất chịu khó dỡ lều giúp cô, ánh mắt nhìn cô sáng ngời, lúc cười còn mang vẻ e thẹn, đáng yêu hơn trước kia rất nhiều.

Đội buôn phải chỉnh đốn đội ngũ để xuất phát, chàng ta cẩn thận đội mũ mạng cho cô, đỡ cô lên lạc đà. Cuối cùng Liên Đăng cũng có cảm giác khổ tận cam lai. Xem ra sắp có sự thay đổi về phân công nam nữ rồi đây, quốc sư sẽ không bụng dạ hẹp hòi nữa, có lẽ chàng ta sẽ tốt với cô hơn, sẽ nâng niu quý trọng cô…

Bởi vì trước đấy đã có chuẩn bị nên bây giờ, quốc sư còn phải bận đối phó với lời tỏ tình của Thạch Bàn Đà. Bắt một người đàn ông tốt mọi mặt đón nhận một người đàn ông khác, là người bình thường thì ai cũng sẽ cảm thấy sống không bằng ch3t! Liên Đăng chua xót nhìn qua, Thạch Bàn Đà xếp riêng cho quốc sư một con lạc đà, đích thân dắt dây cho chàng ta. Quốc sư ngồi giữa hai bướu, người ngợm cứng ngắc, chắc chắn chàng ta đang chịu giày vò dữ lắm.

Liên Đăng khẽ thở dài, quay sang nói với Đàm Nô: “Không biết trong thành có ai biết về áp bất lô không. Tốt nhất là tống cổ được Thạch Bàn Đà đi, tỷ xem quốc sư tội nghiệp chưa kìa!”

Đàm Nô cũng đành chịu: “Đúng là thiệt cho quốc sư quá. Nhưng tôi sống trong thành Toái Diệp mười ba năm mà chưa từng được nghe về thứ này. Muốn hỏi những người khác e là không dễ.”

“Lúc trước tỷ khổ thì khổ thật đấy nhưng không phải lo kế sinh nhai. Dân chúng lại khác, nghe nói áp bất lô có giá lắm, tìm được là sẽ giàu to ngay.” Liên Đăng đạp bàn đạp, dõi mắt nhìn ra xa, nói với vẻ khó chịu: “Gã Tát bảo kia thật là, rõ ràng quốc sư không thích gã mà vẫn mặt dày cho được.”

Đàm Nô thấy buồn cười, bĩu môi nhìn cô, cười xong lại không khỏi buồn phiền. Thích một người tâm tư sâu kín không biết là hạnh phúc hay bất hạnh nữa.

Người của đội buôn, ngựa thồ và lạc đà ước chừng phải trải dài đến một dặm. Tiếng lục lạc tinh tang hòa vang, tạo thành làn điệu ngân nga cổ xưa. Mặt trời lên cao bằng con sào, họ mới đến cổng thành. Đội buôn của Thạch Bàn Đà quanh năm đi lại khắp nơi nơi, lính gác cổng nhận ra gã, chỉ nói mấy câu đã mở giá kích cho qua, quốc sư thuận lợi vào thành. Đến lượt bọn cô, Liên Đăng không gặp trở ngại nào hết, còn Đàm Nô thì chột dạ nên cố gắng né tránh. May mà đám lính gác cổng đều lạ mặt, cô lại mặc áo bào trắng che mạng giống người Túc Đặc, chỉ cần cải trang như thế đã vào thành hết sức thuận lợi.

Sau khi vào thành, cảnh tượng trở nên khác hẳn. Thành Toái Diệp quả thực chính là bản sao Trường An, ngoài việc phố xá hầu như toàn người Hồ ra thì bất kể hàng quán hay cách quản chế đều giống hệt Trường An. Liên Đăng khẽ cảm thán: “Định Vương kinh doanh nơi này giàu có như thế rồi, sao còn phải ngấp nghé Trung Nguyên làm gì? Nếu là tôi thì chỉ cần có nơi để an cư, trồng ít rau cỏ sống nốt nửa đời còn lại, như thế không tốt sao? Chẳng dễ gì mới có được sự thái bình, hà tất phải dấy binh qua.”

Đàm Nô đáp: “Mỗi người đều có cách nghĩ riêng. Đôi khi người ta càng chê bai thì mình càng phải nỗ lực. Mẹ của Định vương là hoàng hậu. Lúc trước đáng ra ngôi vua phải truyền cho ông ta, tiếc là đương kim thánh thượng lớn tuổi hơn ông ta rất nhiều, khi ấy lại nắm giữ trọng binh. Định vương chịu phần thiệt nên đã ấm ức suốt ba, bốn chục năm nay. Bây giờ ông ta đã lông đủ cánh, đến lúc rửa sạch nỗi nhục rồi. An Tây không còn A Gia cô trấn giữ, không một ai có thể ngăn cản được ông ta. Lúc này không hành động thì còn chờ đến khi nào?”

Quả nhiên, Bách Lý đô hộ ch3t được ba năm, Định vương gần như đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ. Liên Đăng nhìn quanh, đám binh lính đi lại trên đường phố ai nấy đều mặc giáp sắt cầm trường đao, giống như đã sẵn sàng dấn thân vào cuộc chiến. Cô quay sang hỏi Đàm Nô: “Phủ Định vương ở đâu vậy?”

Đàm Nô chỉ về hướng Nam: “Đi hết phố Đồng Đà là đến.”

Liên Đăng nheo mắt nhìn ra xa, tuy không thấy gì nhưng trong lòng đã có phương hướng, biết kẻ thù không còn xa.

Nhưng hiện giờ không thể lỗ m4ng được. Bọn cô vào thành cùng đội buôn, nếu hành động thiếu suy nghĩ thì sẽ làm hại đến những người Túc Đặc vô tội này. Cô phải giải quyết lần lượt từng chuyện một, cứ theo kế hoạch, đi tìm áp bất lô trước, chờ Đàm Nô giải độc xong đã, tốt xấu gì cũng có trợ thủ, hành động sẽ dễ hơn nhiều.

Vậy nên, họ vẫn đi theo đội buôn, tìm nơi nghỉ ngơi ở dịch trạm. Thạch Bàn Đà đã rơi vào bể tình, chỉ nhanh nhanh chóng chóng sắp xếp hàng hóa rồi lại bám riết quốc sư. Chàng ta cũng hết cách, đành phải cố nhịn. Quốc sư ngồi trên nệm, không ngừng phe phẩy quạt, bật cười: “Chừng nào Tát bảo mới dẫn bọn tôi đi tìm lăng mộ cổ đây?”

Thạch Bàn Đà đáp: “Sớm thôi. Chờ tôi liên hệ với khách hàng cũ, gửi đống hàng này đi đã. Không lâu đâu, nhiều nhất là ba đến năm ngày thôi! Mấy cô nương cứ bình tĩnh chờ tôi lo liệu đã. Tôi phải chuẩn bị vài thứ, lỡ có phát hiện áp bất lô thì cũng dễ hành động luôn.” Gã dừng lại, nhìn họ với vẻ chần chừ: “Thành Toái Diệp có luật, kẻ trộm mộ sẽ bị lột da tróc thịt. Mấy người chỉ tìm áp bất lô thật ư? Không dòm ngó đồ tùy táng đấy chứ?”

Quốc sư che miệng cười: “Chúng tôi nghèo đấy nhưng chưa bần cùng đến mức phải trộm mộ. Tát bảo yên tâm, chúng tôi chỉ tìm áp bất lô thôi. Dù có tìm thấy của cải thì vẫn không lấy một xu. Tất cả đều thuộc về Tát bảo, thế nào?”

Tát bảo bối rối gãi đầu: “Cô nương chớ hiểu lầm. Đừng nói là mọi người không đi vì tiền tài, dù có dòm ngó đồ bồi táng thật thì tôi vẫn sẽ không nề hà.”

Liên Đăng mỉm cười, thầm thở dài. Cô nghĩ, bị tình yêu làm mụ mị đầu óc là thế đấy. Kiểu người bụng dạ thẳng thắn như Thạch Bàn Đà đúng là không thể nào ghét nổi. Khi đã yêu rồi, người đàn ông có thể bất chấp tất cả vì cô gái trong lòng mình. Chẳng biết sau này quốc sư có thế không. Cô nhìn trộm chàng ta. Quốc sư đang cụp mắt, ngồi sừng sững bất động.

Trong hai ngày đám người Túc Đặc đi tìm khách hàng, Liên Đăng đã lén đi tới cuối phố Đồng Đà một chuyến. Dĩ nhiên, Phủ Định vương chính là kiến trúc xa hoa nhất thành Toái Diệp, tường trắng ngói đen, sân rộng thênh thang, nhưng hiềm nỗi cấm vệ canh gác nghiêm ngặt, chỉ có thể đứng nhìn từ xa. Cô nấp sau góc tường quan sát hồi lâu. Lạ thay, cô có cảm giác như đã từng thân thuộc. Cây cột công trạng, bệ đá xuống ngựa trước cổng nhìn rất quen, dường như đã trông thấy ở đâu đó. Liên Đăng cố nhớ lại nhưng không tài nào nhớ ra. Chắc là bởi vì cô đã từng theo A Gia tới phủ Định Vương!

Thạch Bàn Đà làm việc rất đáng tin. Ba ngày sau, gã đã mang tin tốt về: “Tôi tìm được một người dân ở phía Nam chùa Hộ Quốc, theo lời người đó nói thì đến tối, chỗ mộ lớn có ánh sáng lập lòe, đó chính là độc do áp bất lô tỏa ra, xem ra lời đồn cũng rất đáng tin. Người dân ở đây một là không biết, biết thì lại sợ trúng độc nên không ai dám đi đào. Tôi tính tối nay sẽ đi trước tìm hiểu. Chỗ đó có người canh mộ, đút lót cho kẻ đó trước thì mới dễ hành động, còn phải chuẩn bị vài thứ để chắn khí độc nữa. Mấy cô nương hãy đợi tôi thêm một ngày…” Thật ra thì “mấy cô nương” trong lời gã chỉ có một mình quốc sư mà thôi. Gã nhìn quốc sư, cười ngây ngô: “Trường An, nếu tìm được áp bất lô thì chuyện giữa chúng ta…”

Thái dương quốc sư giần giật, không thể để chuyện này thành dã tràng xe cát được. Chàng ta đành đáp qua loa: “Đến lúc đó rồi nói sau!”

Thạch Bàn Đà rất vui. Nàng ấy không từ chối chứng tỏ vẫn còn hi vọng. Vậy là, gã càng dốc lòng hành động. Chờ chuẩn bị đồ nghề và thuốc chống độc xong xuôi là gã sẽ lập tức thông báo cho bọn họ xuất phát về phía Nam thành luôn.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc