KINH ĐỘ VONG

Vách núi rất cao, đứng dưới trông lên mà choáng váng. Trước kia chỉ leo lên tường thành hoặc nóc nhà, Liên Đăng còn chịu được. Bây giờ phải leo một mạch cao như thế quả là thử thách không nhỏ đối với cô. Nhưng vì chàng ta, gian khổ đến mấy cô cũng chịu được, chỉ cần chàng ta ở đó.

Cô lui lại mấy bước, dồn sức bật lên cao, lạ thay, cơ thể lại nhẹ tựa chim én. Cô biết nội lực của chàng ta đang phát huy tác dụng, đừng nói là chàng ta đã cho cô một nửa, dù chỉ hai, ba phần thôi cũng đủ để cô giải quyết vấn đề hóc búa lúc này. Cô tựa cánh diều, thuận gió bay đến giữa sườn núi, sau đó cắm dao găm vào khe nham thạch, luân phiên tạo điểm lấy đà, đạp lên chuôi dao, từng bước leo lên.

Cô không dám nhìn xuống, chỉ ngửa đầu nhìn chằm chằm đỉnh núi để kích lệ bản thân. Sắp rồi, chỉ còn vài trượng nữa thôi. Nhưng càng lên cao gió càng lớn, khác với dưới mặt đất, gió trên này liệng thành vòng, luồn qua giữa cô và vách núi, cô phải dùng hết sức bám vào nham thạch mới không bị luồng khí lưu mạnh mẽ hất văng. Trên vách núi không có lấy một khối đá nào nhô ra để cô mượn lực, Liên Đăng chỉ đành đào bới, cuối cùng mười ngón tay đều rách bươm, để lại từng vệt máu suốt dọc đường.

Cuối cùng cũng chỉ còn cách một bước nữa thôi, cô dùng hết lực cắm dao găm vào, đạp mạnh một cái nhảy l3n đỉnh núi. Liên Đăng quay lại nhìn Đàm Nô, có lẽ cô ấy cũng bị cô dọa sợ ch3t khiếp, sau khi thấy cô an toàn thì mới đứng dưới khoa tay múa chân.

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc