LẠC CƯ



Hôm nay Tân chia nhóm thú nhân ở lại vài người hỗ trợ nung gạch, đó là Lục và Lanh.

Lĩnh nói cho họ trước tiên cần kiếm củi về. Cậu muốn thực hiện biện phát nung đơn giản nhất. Đó là phủ chất đốt lên gạch rồi nung, nếu như cách này không hiệu quả lúc đó làm lò nung sau cũng không muộn.

Trong lúc các thú nhân đi tìm củi, Lĩnh nhờ nhóm thú nhân già làm giúp mình gùi đi rừng. Cậu thực hiện theo cách cũ là vẽ hình lên mặt đất, vừa vẽ vừa nói cho các thú nhân biết nên dùng vật liệu gì cho dễ tết.

“Bác có thể dùng lá chuối khô, đường gân giữa lá khi khô sẽ rất là dai, nếu muốn nó bền hơn bác có thể ngâm trong nước khoảng vài chục phút rồi lấy đan, như vậy sợi sẽ vừa mềm vừa dai.” Lĩnh nhớ tới những thân lá chuối khô treo đầy khoảng rừng gần đây vội nói cho thú nhân già Biêu.

Biêu gật đầu, việc này đối với họ không hề khó khăn, thậm chí khi nghe Lĩnh nhờ ông còn cười rất tươi, đôi mắt thú nhân nhạt màu phát sáng nhìn cậu. Hai ngày nay các thú nhân lớn tuổi rất bận, họ làm việc gần như không ngơi tay, nhưng chính điều ấy lại khiến họ hạnh phúc vì thấy mình có ích.

Các thú nhân tìm củi nhanh chóng trở lại, Lĩnh cho họ chất gạch lại thành từng đống nhỏ rồi châm lửa đốt thử đống đầu tiên.

Đống đầu tiên đó Lĩnh cho đốt trong hai giờ, khi thấy những viên gạch đã chuyển màu trông cứng hơn trong lửa cậu liền cho ngưng. Lĩnh không vội lấy gạch ra mà để cho than âm ỉ cháy rồi tự tắt đi, như vậy được gọi là quá trình tự làm nguội. Tới khi không còn nóng nữa Lĩnh dùng một cành cây khều ra một viên kiểm tra thử.

Nhìn viên gạch cứng cáp mang màu xanh dương đen đậm ánh chút đỏ Lĩnh không khỏi ngạc nhiên, đặc biệt độ cứng dưới tay càng khiến cậu thích hơn.

Đất sét nơi này nung không chỉ nhanh, màu sắc đẹp, độ trơn, độ mịn gần như sánh ngan gốm sứ tráng men cực chất lượng, độ chắc chắn bền bỉ chỉ cần ước lượng trên tay thôi là thấy không thể coi thường rồi.


“Nhìn đẹp quá!” Lục bên cạnh xuýt xao.

Lĩnh gật đầu:

“Tôi cũng không ngờ chất đất sét nơi đây lại có thể cho thành quả tuyệt vời thế này.”

“Chúng ta tiếp tục với các đống gạch khác nhé!” Lanh đề nghị.

Lĩnh gật đầu:

“Được, hai anh mau châm lửa đi, cứ giữa số củi như đống ban đầu là được.”

Hai thú nhân nhanh chóng làm việc, chỉ chốc sau cả một vùng trời đều ngập khói lửa.

Các thú nhân làm việc ở phương xa nhìn khói bốc lên thành cột bay về trời như được bơm thêm thuốc kích thích nhanh tay làm việc không ngừng. Ai ai cùng mơ về ngôi nhà, họ ước nó nhanh thành hình, những điều ước ấy càng thôi thúc đôi tay đào đất của họ vào ra liên tục.

Bên này sau khi đã xác định được công thức nung và chất lượng gạch tạo ra, Lĩnh liền gọi các tiểu thú nhân tới, cùng khuân gạch đã nung để vào một khu vực sạch cỏ khác.

Công việc tưởng chừng như đơn giản ấy lại ngốn của cả nhóm tới tận trưa, khi các Phụ thú nhân đi tìm rau dại trở lại Lĩnh và bọn trẻ vẫn chưa thể nào khuân hết các đống gạch không ngừng ra lò về nơi tập kết mới.

Còn các thú nhân già thì vẫn không ngừng tay nổi với số đất được mang về liên tục. Biêu cũng nhanh tay cho ra đời hơn năm cái gùi theo hình dáng Lĩnh vẽ trên đất. Các Phụ ở lại dọn cỏ tới trưa hôm đó cũng gần như dọn sạch kha khá một khu vực lớn, đủ để dựng mười cái nhà sát nhau.

Hiện tại đang thiếu nhân lực lao động, nên buổi trưa khi ngồi ăn cùng nhau Lĩnh đề nghị chiều tới nhóm làm sạch cỏ sẽ tạm dừng, chia làm hai, một phụ Lĩnh và các tiểu thú nhân khuân gạch, một nửa còn lại lên đường đi tìm kiếm thực vật.

“Em xong việc hướng dẫn ở đây chưa?” Mi bất ngờ lên tiếng hỏi.

Lĩnh nhìn quanh cố gắng quan sát xem mình còn cái gì chưa hướng dẫn nữa không, khi thấy không còn gì cậu lắc đầu:

“Hình như là không.”

“Vậy chiều em đổi với một người trong nhóm đi, em đi theo bọn anh tìm kiếm thực vật dù sao em cũng hiểu biết nhiều hơn bọn anh nên khả năng tìm ra thực vật có ích rất nhanh, chứ như sáng nay bọn anh chả phát hiện ra được loại nào mới cả.”

Lĩnh cảm thấy Mi nói rất có lý liền gật đầu.

Vì thế chiều hôm đó gần chục cái gùi được đưa vào hoạt động, họ đi theo hướng đào được khoai tây cà rốt đào thêm một ít để tối tới làm thức ăn cho các thú nhân.

Lần này Lĩnh vẫn tiếp tục đặt mục tiêu tìm kiếm thực vật dưới mặt đất, cậu dùng một cành cây nhỏ vừa đi vừa tách bên này rồi tới bên kia, cứ thế đi mãi cho tới khi cậu thấy được một nhóm cây thấp lá thanh mảnh quen thuộc.


Lập tức Lĩnh ngồi xuống dùng dao đá đào lên. Quả nhiên cậu tìm được của nghệ và củ gừng.

Khi Vân thử hương vị của củ gừng cô đã le nó ra, mặt nhăn tít:

“Hương vị của nó y như củ cay ở bên kia. Cái này ăn được sao?”

“Được,” Lĩnh cầm lấy củ gừng có cấu tạo vô cùng quen thuộc kích cỡ cũng rất khiêm tốn không quá to như các loại trái cây giống trái đất mọc ở đây, giải thích công dụng, “nó có thể cho vào các món ăn để khử mùi hoặc làm tăng thêm hương vị, thậm chí còn có thể nấu nước uống khi mắc mưa hoặc cảm lạnh. Nó vừa là gia vị vừa là thuốc rất tốt.”

Nói xong cậu hơi tò mò với củ cay hồi còn ở trong hang băng Vân bôi cho mình, cậu hỏi:

“Củ cay em nói giống thế này sao?”

Vân lắc đầu:

“Của cay không có hình dáng đâm chỗ này một mắt chỗ kia một mắt như củ gừng này đâu, nó mang một hình dáng tròn rất đẹp, vỏ màu đen thịt bên trong màu vàng, nó chỉ dùng làm dược. Củ cay cũng mọc dưới đất y như củ gừng, nhưng không chôn hoàn toàn vào đất như của gừng, một phần củ cay sẽ lộ ra bên ngoài nên rất dễ phát hiện ra.”

“Còn củ nghệ này thì sao nó có tác dụng gì?” Mi xen vào, chỉ tay lên của nghệ Lĩnh đang cầm hỏi.

“Củ nghệ rất nhiều tác dụng,” Lĩnh vô tư giải thích, cậu không nghĩ là các anh Phụ sẽ quan tâm, nên mới quay qua nhìn Vân cô gái duy nhất ở đây nói với cô “nó có công dụng làm đẹp cho da mặt, tạo màu cho món ăn, và dùng uống cũng rất tốt.”

Khi nghe tới của nghệ có khả năng làm đẹp gần như ai cũng sáng mắt nhìn nó, họ hỏi dồn Lĩnh.

Lần này Lĩnh phải dùng không ít hơn một giờ để nói về cách làm đẹp với củ nghệ. Trong quá trình giảng giải ấy Lĩnh vẫn không thể hiểu nổi tại sao các ‘anh trai Phụ’ lại quan tâm như thế, không lẽ họ cũng có nhu cầu làm đẹp!

Cậu tuy là người đồng tính, nhu cầu làm đẹp vẫn có nhưng không cấp thiết như phụ nữ, có càng tốt không thì thôi, dù sao cuộc sống hiện đại nếu để lộ mình quá cũng không dễ sống, nên tiết chế được thì tiết chế.

Thành thử ra riết Lĩnh chả khác gì một ông anh chơi ngông, banh mặt giữa trời, mặc nắng phủ màu, kệ gió mát xa, cho bụi đắp nền ngày qua ngày.

Ấy vậy mà kiếp trước da mặt Lĩnh vẫn đẹp, vẫn hồng hào ối chị em ghen tị.

Mọi thứ cứ đều đều tốt đẹp như thế nên Lĩnh đâu có nghĩ tới phương diện ‘trai làm đẹp’ khi nói về nghệ. Cho nên hiện tại cậu bị ngợp với sự quan tâm đặc biệt của nhóm Phụ dành cho củ nghệ.

Chỉ sau vài phút ngưng giảng giải Lĩnh phải trợn mắt nhìn tình cảnh một vùng rừng lớn chứa không ít củ nghệ bị đào tới thê thảm.

“Có cần đào nhiều củ gừng không Lĩnh?” Mi tay thoăn thoắt đào củ nghệ bên cạnh Lĩnh vội hỏi.

Lĩnh lấy lại hồn, nuốt một ngụm nước miếng, lắc đầu:


“Không cần, thứ này chỉ dùng làm gia vị, nên chỉ cần một hai lát là đủ. Chúng ta dùng kí hiệu để ghi nhớ vị trí của nó thuận tiện cho lần sau khi có nhà cửa đàng hoàng sẽ tới thu thập đem về.”

Mọi người nghe cậu nói liền nhất thống gật đầu.

“Mọi người cũng thu ít củ nghệ thôi, nó dùng tươi thì tốt hơn.” Lĩnh vội ngăn họ tàn phá nghệ.

Nghe vậy các Phụ vội dừng tay.

Cuối cùng phong ba củ nghệ cũng qua. Lĩnh thu thập đôi ba củ nghệ và vài củ gừng đủ lượng dùng cho hai ngày tới liền tiếp tục cùng mọi người đi một vòng nữa, nhưng rất tiếc không có thêm thu hoạch.

Chiều muộn cả nhóm buộc phải trở lại để chuẩn bị bữa ăn cho các thú nhân.

Khi trở về nhìn thấy núi gạch chất cao đủ xây vài căn nhà lớn bên góc thung lũng Lĩnh há hốc miệng.

Cậu nuốt nước bọt đi tới nhìn núi gạch chất cao hơn người mình, vừa vui vừa buồn. Vui vì ngày mai đã có thể xây ngôi nhà đầu tiên, buồn vì lần nữa phải chia nhỏ nhân lực.

“Lĩnh nhanh lên, thịt thú đưa về rồi.” Miễu ở bên kia hét lớn qua.

Lĩnh vội chạy tới. Cậu là bếp trưởng cho mọi bữa ăn tập trung đông thú nhân nên các loại thịt thú trước khi chế biến đều phải để cậu chỉ định món ăn.

Lĩnh cho giã ngừng lấy nước, pha thêm chút nước lấy từ củ nghệ, trộn muối và bột ngọt vào làm gia vị quết lên thịt nướng của các thú nhân. Còn lại xương thì hầm chung với khoai coi như xong bữa tối.

Tối hôm đó lần đầu tiên các thú nhân thấy được màu thịt vàng nhạt cực kì đẹp và câu mắt, đặc biệt hương thơm mê người cay nồng của củ gừng tỏa ra càng khiến họ thèm ăn hơn.

Vì thế một lượng thịt thú vượt quá thường ngày đã bị các thú nhân tiêu diệt sạch sẽ, thậm chí một số Phụ ít ăn thịt cũng ăn nhiều hơn bình thường một chút.






Bình luận

Truyện đang đọc