LẠC CƯ



Sau giấc ngủ trưa ngắn, Lĩnh cùng Tân hội họp toàn dân tộc Lạc Cư tại đình rồi lên rừng dâu thu kén.

Sau khi biết công dụng của kén, gần như toàn bộ thú nhân từ già cả lớn bé, mỗi gia đình đều cử từ một đến hai thành viên, hăm hở mang gùi nhập đoàn tiến về rừng dâu.

Lĩnh không biết lũ sâu đã đi đâu sau khi tạo kén, thường thì theo kinh nghiệm và hiểu biết của cậu, lũ tằm ở trái đất sau khi nhả tơ sẽ chuyển về nhộng, từ nhộng đó sẽ nở ra ngài, hai ngài đực cái gặp nhau, giao phối rồi nở ra sâu tằm, tiếp tục duy trì vòng tuần hoàn trồng dâu nuôi tằm, dệt vải không ngừng.

Lĩnh kiểm tra kĩ càng từng ngách cây mảnh đất để tìm xem rốt cuộc những con sâu trắng đã đi đâu, hay trở thành cái gì sau khi tạo ra mớ kén đặc biệt trên cây dâu.

Cuối cùng sau một hồi tìm kiếm, cậu cũng phát hiện vài ba cục tròn tròn sần sùi, màu trắng chôn nông trong đất. Đây có lẽ là nhộng của sâu tằm nơi đây.

“Mọi người cẩn thận đừng đạp hư lũ trứng trắng dưới đất nhé!” Cậu vội hét lớn dặn mọi người, “rất có thể nó là nhộng có chứa con non của sâu tằm, chúng ta cần bảo vệ nó thật tốt để qua năm còn thu kén tơ.”

Mọi người nghe Lĩnh nói liền nhìn xuống đất. Quả nhiên dưới những gốc dâu đôi ba trứng trắng tròn vùi mình trong đất, cũng may nó nằm sát gốc dâu nên không bị đạp trúng bất ngờ.

Bước chân của mỗi người cẩn thận hơn, không để đạp trúng thứ chứa con vật cho kén tơ.

Trong vòng một buổi chiều toàn bộ số kén đều được thu hết, mỗi nhà phải ba bốn gùi đầy vun. Với số kén đó toàn bộ người trong tộc sẽ có đủ vải may đồ cho mùa đông và cả mùa hè trong vòng một năm.

Phương thức chuyển kén thành sợi rất đơn giản mọi người đều có thể tự mình làm, còn phương thức làm thế nào để sợi chuyển thành vải và vải chuyển thành trang phục thì họ chỉ việc chờ, chờ Lĩnh truyền đạt cách làm là được.

....


Chiều hôm đó khi trở về nhà Lĩnh kinh ngạc nhìn một vòng khắp sân, tất cả những khoảng đất trống không ốp gạch đều ngập đầy hoa hồng đủ màu và sả, chúng lay nhẹ trong gió trông rất đẹp.

Mùi hương hai loại thực vật ấy hòa vào nhau mơn man trên sống mũi, đem lại cảm giác thư thái an nhiên.

Lĩnh mỉm cười nhìn qua Tân. Cậu mấp máy môi:

“Anh có thấy nhà chúng ta mỗi ngày mỗi đẹp hơn không?!”

Dù câu nói của Lĩnh rất nhỏ, nhưng Tân vẫn nghe thấy. Anh tiến lại gần cậu, ghé môi chạm nhẹ bên thái dương cậu. Rồi nói:

“Hai đứa nhỏ làm rất tốt đúng không?”

Lĩnh cười, gật đầu với anh, rồi quay người đi vào sân. Vừa đi vào gần gian bếp, cậu liền trông thấy bóng hai đứa trẻ thấp thoáng ngoài sân giếng, chúng đang chụm đầu vào nhau ngồi nhìn hai thau nước.

Lĩnh bước nhanh vào, cậu hỏi ngay khi còn ở cửa bếp:

“Sao rồi, có ra thành quả không mấy đứa?”

“A! anh về rồi, mau qua đây!” Bom nghe tiếng Lĩnh nói liền quay qua, cậu bé hét lên vui vẻ trông thấy.

“Anh nhìn nè vải chuyển màu rồi, đẹp lắm!” Bom nói ngay khi Lĩnh vừa tới.

Cậu bé chỉ cho cậu thau chứa vải có màu tím của hoa lavender.

Đông bên cạnh ra cử chỉ: - Em giã hoa lấy nước màu của nó pha vào nước ấm, rồi cho vải vào ngâm. Trong quá trình đó em có đảo đi đảo lại vài lần cho vải thấm hết. Anh xem từ chiều tới giờ số sợi gần như đã ngấm hoàn toàn màu tím trông rất đẹp.

Lĩnh cầm sợi lên, mùi hương lavender thoang thoảng trên mũi cậu thơm vô cùng. Vốn là người rất thích mùi hương này nên cậu đặc biệt ưu ái xem xét kĩ hơn màu sắc sủa nó sau khi ngấm vào sợi. Màu nhạt hơn cánh hoa chút xíu, vô tình tạo thành màu tím cà rất đẹp.

Tiếp đến là hoa hồng có màu hồng, mùi hương của nó nồng hơn, nhưng khi kết hợp với sợi lại cho một mùi hương ngọt dịu thoáng qua rất thích, màu tạo ra cũng nhạt hơn cánh hồng là màu hồng nhạt.

Nếu những sợi vải này sau khi làm thành quần áo, qua nhiều nước giặt vẫn giữ được mùi hương nguyên vẹn như ba đầu thì tuyệt biết bao.

Lĩnh nhìn trời âm u, tính thời gian từ lúc mình đi cho tới lúc này, cảm thấy thời gian ngâm sợi đã đủ lâm, Lĩnh nhờ Tân cùng hai đứa nhỏ vớt chúng ra.

Tiếp đó kêu Tân làm cho mình cái sào phơi, đặt ngay dưới mái che của sân giếng, chọn hướng có gió lộng, phơi lên.

Sau khi phơi xong sợi Lĩnh tạt qua cái mẹt có phơi số quả lúc trưa. Gió lạnh đã làm nó teo lại nhưng độ khô thì vẫn chưa đạt tới.

Trời đang tối dần gió mạnh hơn, đôi hạt mưa phùn vốn đã ngưng hồi trưa lất phất rơi trở lại.

Lĩnh nhìn trời, nhớ tới cuộc hẹn tối nay với thú nhân Thôi, liền đưa cái mẹt vào mái che nơi sân giếng tránh không để mưa làm ướt chúng, rồi vội vã đi vào bếp. Phía sau cậu hai đứa trẻ cũng vội đi vào, phụ giúp dọn dẹp thành quả chiều nay hai người lớn thu được.

“Anh Lĩnh kén này mình để đâu?” Bom hỏi.

“Em cho vào kho đi, mai mình nấu sợi.”


“Thế còn số khoai tây, cà rốt thì sao ạ?” Bom nhìn cái gùi đầy khoai hỏi tiếp.

“Bọn em lau sạch đất rồi cho vào kho giúp anh luôn. Nhớ đừng rửa chúng qua nước nghe không?” Lĩnh nhìn từng đồ thu được dặn dò hai đứa trẻ.

Hai đứa gật đầu chia nhau làm việc.

Trong khi Tân lại ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa tối. Anh quả đúng là một người thú nhân tốt khi rất tự giác lo cho mỗi bữa ăn của cả gia đình.

Lĩnh đi tới nói với Tân trong khi tay anh đang thoăn thoắt xắt thịt thành từng lát thật mỏng chuẩn bị xào chung với rau.

“Anh còn miếng thịt ngon nào không cho em một miếng đi. Em muốn đem qua trả công cho bác Thôi vì đã làm chiếu và dép cho em.”

Nghe Lĩnh nói tới hai vật có tên khá lạ ấy Tân liền nhìn cậu. Anh nhíu mày tỏ ý không vui.

Đây là lần đầu tiên Lĩnh thấy anh tỏ thái độ không hài lòng rõ đến vậy. Cậu ái ngại nhìn anh, mấp máy miệng nhưng không hiểu sao ngôn ngữ lại không đủ để phát thành lời.

“Sao em không nói với anh?” Tân nhím mày nhấn giọng.

Lĩnh ngạc nhiên khi anh hỏi câu này, cậu ngơ ra hỏi lại:

“Là sao?”

Tân bỏ dao đá xuống thớt gỗ, nhìn xuống chân Lĩnh, hỏi:

“Dép có phải giống như bao da thú ở chân hồi trước anh đưa em không?”

Lĩnh gật đầu:

“Vâng là nó, em có vẽ hình dáng cụ thể nhờ thú nhân Thôi đi tìm vật liệu làm giùm em. Còn bao da thú thì rất dễ thấm nước, nó dùng đi vào mùa hè còn được chứ vào những lúc trời mưa, hay đi tới vị trí có nước da thú dùng không thích hợp, đi cũng nhanh mòn nữa.”

“Vậy sao không nói với anh? Hồi trước phải nhờ bác ấy làm giường cho đôi ta là do anh bận, giờ anh có thời gian rồi em còn đi qua nhờ bác ấy làm gì!” Tân tỏ ra khó chịu, lời nói ra càng lúc càng nặng hơn.

Lĩnh nuốt ngụm nước bọt, tỏ ra ngoan ngoãn:

“Thì... tại em thấy anh bận quá... nên!” Thật ra thì cậu đâu có nghĩ tới Tân đâu, đơn giản là thấy cái gì liên quan tới nội thất, gỗ gạch, nồi niêu, thớt, thau, rá rủng... đều là các thú nhân già làm, nên cậu cứ qua nhờ họ thôi.

“Lần sau nếu có cần làm đồ cho riêng em, em hãy nói với anh. Tuyệt đối không được đi nhờ thú nhân khác!” Tân nhìn cậu chằm chằm răn dạy.

Nghe tới đây đầu óc vốn đang mơ màng của Lĩnh chợt tỉnh ra. Có lẽ cậu đã hiểu vì sao anh lại có thái độ này rồi. Đây chả phải là biểu hiện của ghen tuông đó sao!

Nghĩ thế Lĩnh bật cười, đôi mắt nhìn anh long lanh hẳn lên. Giờ đây trong mắt cậu khuôn mặt đậm tức giận đang banh cứng của Tân trở nên đáng yêu hơn hẳn.

Cậu ôm chầm lấy anh, ngọt ngào mà rằng:

“Thôi đừng giận mà! Em quên mất đi, anh cũng bận nữa. yên tâm sẽ không có lần sau!”


Tân ôm lấy cậu, âm dương quái khí nói:

“Không thích đôi dép đó!”

Lĩnh nhịn cười, cậu tưởng tượng khuôn mặt đang chôn trong hõm vai mình giờ này trông như một đứa trẻ con cáu kỉnh liền muốn cười to. Nhưng cậu nhịn, cậu không thể khiến lòng tự trọng của thú nhân nhà mình bùng lên được, nếu nó mà lên người dập là cậu đây sẽ chết mất.

Ý thức được tính chất sự việc, Lĩnh liền dứt khoát giải quyết:

“Em qua đó lấy mẫu về cho anh xem, anh xem xong mai làm một đôi mới cho em, còn đôi đó em cho bọn anh Mi nghiên cứu.”

Vừa dứt câu, Tân liền buôn cậu ra, quay lại thớt gỗ lấy một miếng thịt bắp đùi nạc mềm trông rất ngon, cắt miếng lớn, rồi chặt thêm một phần thịt sườn bỏ vào rá nhỏ, đưa cho cậu.

Lĩnh nhận lấy, quyết định không níu kéo chuyện cũ. Cậu nhìn tảng sườn heo trên bàn nói với Tân:

“Không biết chỗ này có me không, để bữa nào anh mang em đi xa hơn chút tìm xem có thực vật khác không. Sườn xào chua ngọt rất ngon, chờ tìm được me hay cà chua em làm cho anh ăn.”

Tân cười nhìn cậu. Khuôn mặt vui vẻ đẹp trai vẫn đáng yêu hơn khuôn mặt giận dữ xấu xí. Lĩnh nghiên mình tặng nhanh một nụ hôn lên má anh, rồi vơ vội lấy rá nhỏ đựng đầy đồ chạy đi.

Tân nhìn theo bóng cậu đi nhanh ngoài ngõ, những hạt mưa lất phất khiến Lĩnh phải dùng một tay che đầu, một tay ôm rá, chạy đi vội trông rất khó khăn.

Anh nhíu mày nhìn trời rồi đi nhanh vào kho.

*****

Đôi lời dở hơi của tui:

Tui đã từng ước rằng vải có thể mang theo mùi hương yêu thích, mình chỉ cần mua về may và mặc thôi là có mùi hương thơm dịu theo ý thích không cần xịt nước hoa nước đồ, rồi xả vải xả viếc gì cho cực hết á!

Rất tiếc đời không như mơ nên tui đành đặt cái mong ước dở hơi của mình vào đây cho các con tui. He he...

Chúc mọi người một ngày vui vẻ nhé! Thương thương...

Mấy chương tới nhịp truyện cứ thường thường thế này thôi, các bạn cứ từ từ nhâm nhi chờ đợi những diễn biến bất ngờ phía sau nhé!






Bình luận

Truyện đang đọc