Bùi Uyển Linh đã tức điên lên rồi, cô ta đứng phắt lên và hét: “Cô là cái thá gì! Một đứa con gái của một gia đình
lụn bại3 như cô có tư cách gì mà nói tôi? Tôi là con gái của nhà họ Bùi! Nhà họ Bùi chúng tôi chỉ cần động một ngón
tay thôi cũng1 có thể nghiên chết cô!”
“Cô thử xem.”
Giọng của Chiến Lệ Xuyên lạnh lẽo vang lên.
Có thể cãi n9hau.
Nói Thiên Thiên, không được.
Đe dọa, càng không được.
Bùi Uyển Linh từ trước đến nay đều rất3 sợ Chiến Lệ Xuyên, lúc này đích thân anh đe dọa, khuôn mặt cô ta đỏ
bừng nhưng lại không dám phản bác.
Tuy nhi8ên lá gan của Cảnh Thiên lại lớn.
“Tôi là người, hơn nữa là người phụ nữ của A Xuyên, mợ chủ được nhà họ Chiến thừa nhận, đương nhiên không
thể dùng thử gì để so sánh. Còn cô là cái thứ gì, không phải bị người trong nhà coi như đồ vật để tặng cho người ta
sao. Đã thảm hại như vậy rồi mà còn uy hiếp tôi, cô cũng không nhìn xem thân phận của mình là gì.”
Bùi Uyển Linh hít một hơi thật sâu, cô ta nói với Chiến Lệ Xuyên: “Anh Xuyên, em đã nhìn ra rồi, anh yêu vợ mình,
một người ngoài như em không thể xen vào được tình cảm của hai người. Cho nên… cho nên nếu nhà họ Bùi muốn
dùng em để trao đổi, anh nhất định phải đanh thép từ chối, đồng thời… đồng thời đừng nói là ý của em có được
không?”
Bùi Uyển Linh cho rằng Chiến LệXuyên chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng thực tế là Chiến LệXuyên là một người rất bao
che khuyết điểm và nhỏ mọn. “Tại sao tôi phải làm vậy?”
Bùi Uyển Linh: ?
Cảnh Thiên: ???
Chết tiệt!!! Cô bị bội bạc rồi à?
“Tại vì sau khi cô đến đây, để bạn trai cô chụp ảnh tôi, muốn khiến tôi xấu mặt à? Hay tại vì cô uy hiếp nhà tôi, nói
là cô sẽ dùng một ngón tay để nghiên chết cô ấy? Chuyện trước tôi có thể không so đo, nhưng chuyện sau… Tôi chỉ
bị bại liệt chứ chưa chết. Tôi muốn ai làm vợ mình, còn không đến lượt nhà họ Bùi của cô chỉ tay năm ngón.” Cảnh Thiên được xoa dịu ngay lập tức. Nhưng Bùi Uyển Linh vẫn không từ bỏ, cô ta hèn mọn cầu xin: “Anh Xuyên,
Quân Hạo cũng không cố ý, anh ấy chụp ảnh của anh chỉ để cho bạn bè của anh xem tình hình gần đây của anh
thôi, họ đều rất nhớ anh. Nể mặt anh Thần, anh tha thứ cho anh ấy đi.
Còn nữa, em biết những lời vừa rồi em nói khiến anh không vui, nhưng… nhưng không phải anh cũng không vừa
mắt em sao? Bây nhìn thấy dáng vẻ tình cảm hòa hợp của anh và mợ ba, có thể tìm được một người tri kỷ, em cũng
mừng cho anh.”
“Anh Xuyên, giữa chúng ta cũng không có thù hận sâu sắc gì, tại sao anh không thể giúp em qua quýt mấy câu
trước mặt bố em chứ? Chẳng lẽ anh nhất định phải để em chen chân vào giữa anh và mợ ba sao, làm kẻ thứ ba anh
mới vui à?”
“Hờ hờ.” Cảnh Thiên bị logic của Bùi Uyển Linh chọc cười.
“Cô có chắc là cái lốp dự phòng này của cô chỉ vì bạn bè muốn xem cho nên mới chụp bức ảnh đó không?”
Bùi Uyển Linh cắn môi, nhìn Chiến Lệ Xuyên với vẻ mặt tủi thân khẩn cầu.
Cho đến bây giờ cô ta vẫn cho rằng, sở dĩ Chiến Lệ Xuyên nói chuyện độc miệng như vậy với cô ta là vì anh tức giận với những lời cô ta đã nói khi chia tay.
Truyện rất hay
Truyện rất hay nhe
Nữ chính không biết sau này tác giả có để lão tàn hay không . Nhưng tập bắt gian tập này nữ chính chửi hay quá . Chửi nghe quá đã
Mấy người giàu mà ko có đạo đức thì hay xem người nghèo như trò tiêu khiển của họ, thật biến thái. Nghe tựa cứ nghĩ là truyện vui
Lại một bộ truyện đau lòng nghe song thấy Bùi ngùi quá min ơi...Hay
Chúc. Min khoẻ vui vẻ nha ️️️️️️️️️️
Truyện buồn quá.
Tim mot bo trueyn hai huoc ti di lau lam k dc cuoi roi
Hay quá trời luôn Á