Anh nói cho cô biết rằng anh không có phản ứng với hương gây mê là để nhắc nhở cô, giữ cái vỏ bọc của mình cho
tốt, tránh đến lúc cô 3đột ngột nhận ra rằng anh đang lừa cô thì cô sẽ không vui.
Những tưởng cô nhóc này sẽ dùng thứ khác để gây mê anh, hoặc là b1ịt mắt anh lại, hoặc là bắt anh nằm úp trên
bàn mổ, không cho anh quay lại nhìn cô.
Nhưng cô lại không làm gì cả, chỉ đeo mộ9t chiếc mặt nạ cáo lên mặt.
Vậy thì rốt cuộc là anh có nên nhận cô không?
Đã đeo mặt nạ rồi, chứng tỏ cô không muốn 3để anh nhận ra mình.
Nhưng mặt nạ sơ sài như thế này, lại chỉ che được nửa mặt, tên ngốc cũng nhận ra được.
Chiến Lệ8 Xuyên bối rối…
Đi bàn phương án hợp tác với người ta cũng chưa bối rối đến mức này.
Hồng Lục cứ đứng đó nhìn Chiến Lệ Xuyên không ngừng xoắn xuýt, nhìn chằm chằm vào đại ca nhà mình nhưng
không biết nên nói hay là không nên nói, cô ta cười thầm trong bụng. “Cậu ba, đây chính là giáo sư J mà Viện
nghiên cứu Lawrence chúng tôi đã mời đến, cuộc phẫu thuật hôm nay của cậu sẽ do cô ấy phụ trách chính, tôi là
người hỗ trợ.” Chiến Lệ Xuyên nhìn cô vợ nhỏ của mình, lúc này khi thể của cô rất mạnh, tựa như một vị thần đang
đứng ở thiên đàng và địa ngục, có thể khiến người ta lên trời xuống đất chỉ trong thời gian một ý nghĩa “Giáo sư J,
nghe danh đã lâu, những việc còn lại đành phải nhờ cô rồi.”
Cuối cùng Chiến Lệ Xuyên vẫn không vạch trần cô ngốc đang bịt tai trộm chuông trước mặt mình.
Hồng Lục đang hóng hớt bên cạnh mở to mắt.
Chẳng trách đại ca không hề sợ Chiến Lệ Xuyên nhận ra mình, hóa ra cậu ba sợ vợ à!
Cảnh Thiên cười tít, mắt mày khẽ nhướng lên tựa báu vật yêu giới nhờ chiếc mặt nạ cáo tôn thêm.
“Cậu ba yên tâm, nếu đến tôi cũng không thể chữa khỏi vết thương của cậu thì cậu không cần tìm người khác nữa
đâu.”
Hồng Lục: … Đại ca, ít nhất thì chị cũng nên thay đổi giọng nói chứ? Bỏ qua vẻ yêu thương nhè nhẹ trong mắt Chiến
Lệ Xuyên, Hồng Lục có cảm giác anh ta giống như một tên thiểu năng đến giọng vợ mình mà cũng không nghe ra,
anh mỉm cười “Ừm Là nhà tôi bảo tôi đến đây tôi tin nhà tôi vì thể tôi tin cô ”
Tim Cảnh Thiên khẽ nhảy lên trước câu tình tứ đột ngột này, khóe môi bất giác cong lên thành một nụ cười nhẹ.
“Nhà anh tinh mắt đấy.”
“Cô ấy là người phụ nữ tốt nhất thế giới.”
A aa a a!
Hồng Lục cảm thấy tai mình nóng bừng lên.
Nhìn hai người ngang nhiên rải kẹo ngay trước mặt mình, Hồng Lục cảm thấy mình đang bị xúc phạm.
“RNA của anh có một đoạn khác với người bình thường, dẫn đến anh có kháng thể bẩm sinh đối với rất nhiều
khuẩn bệnh, khó bị mắc bệnh, thể chất cũng khỏe hơn người bình thường. Dù điều này rất tốt nhưng thể chất này
cũng có khuyết điểm, ví dụ như hôm nay làm phẫu thuật, anh không thể sử dụng bất cứ loại thuốc gây mê nào.”
“Tôi biết. Tôi có thể chịu được, cô cứ yên tâm làm phẫu thuật.”
Thấy Cảnh Thiên cứ nhìn chăm chăm vào mình nhưng không nói gì, Chiến Lệ Xuyên tưởng cô lo mình sẽ động đậy,
phá ngang cuộc phẫu thuật, anh giải thích ngay: “Hai lần phẫu thuật trước của tôi đều hoàn thành trong tình trạng
tỉnh táo, không có vấn đề gì đâu.”
“Hai lần phẫu thuật trước, xương ngực anh đã gãy rồi, cho dù xương đã được nối lại nhưng dây thần kinh đã đứt,
không cảm nhận được đau. Lần này có lẽ anh sẽ thấy rất đau đấy.”
Không phải cô sợ anh đau.
Mà là…
Nhìn anh nói mình có thể chịu được một cách bình thản như vậy, cô lại cảm thấy không vui cho lắm.
Rõ ràng anh chỉ là một thương gia trói gà không chặt, nhưng lại có sự kiên cường mạnh mẽ giống như Đỗ Ngôn Tranh. Nhận ra mình lại nghĩ đến người đó, Cảnh Thiên lắc đầu.
Truyện rất hay
Truyện rất hay nhe
Nữ chính không biết sau này tác giả có để lão tàn hay không . Nhưng tập bắt gian tập này nữ chính chửi hay quá . Chửi nghe quá đã
Mấy người giàu mà ko có đạo đức thì hay xem người nghèo như trò tiêu khiển của họ, thật biến thái. Nghe tựa cứ nghĩ là truyện vui
Lại một bộ truyện đau lòng nghe song thấy Bùi ngùi quá min ơi...Hay
Chúc. Min khoẻ vui vẻ nha ️️️️️️️️️️
Truyện buồn quá.
Tim mot bo trueyn hai huoc ti di lau lam k dc cuoi roi
Hay quá trời luôn Á