LẠC MẤT CÔ DÂU XUNG HỈ

“Ừ” Chiến Lệ Xuyên trả lời.
Xác nhận rằng thuốc giảm đau đã phát huy tác dụng, Cảnh Thiên lại rút một cây kim bạc cắm v3ào lưng Chiến Lệ
Xuyên, tiếp tục khai thông các dây thần kinh tử đốt cột sống thứ hai.
Lần này Cảnh Thiên có thể cảm nhậ1n rõ ràng vị trí vừa nãy đã được khai thông rồi, một luồng khí gần như thông
đến cột sống thắt lưng. Sau đó cô đổi hướng khác và9 tiếp tục thông. Chỉ cần mở ra một khe hở, hơi nước mang
theo linh tuyền đi xuống dưới rất dễ dàng.
Lần này Chiến Lệ Xuy3ên cảm thấy đỡ hơn rất nhiều.
Tuy rằng vẫn còn đau, nhưng cảm giác đau đớn này không phải là loại khó có thể chịu đựng n8ổi.
Có điều để hoàn toàn khai thông, mũi kim đó không ngừng đâm vào chỗ đau nhất của anh. Chỗ nào đau thì đầm
chỗ đó. Mồ hôi dày đặc chảy dài trên trán, Chiến Lệ Xuyên nắm chặt hai tay, cẩn thận cảm nhận cơn đau đó, nhưng
sự kích động và vui mừng trong lòng lại không thể nói nên lời.
Cơn đau này kích thích đến đầu tức là nơi đó của anh đã phục hồi cảm giác.
“Lau mồ hôi cho anh ấy.”
Cảnh Thiên vừa nghiêm túc cắm kim, vừa bảo y tá không biết phải làm gì đang đứng bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên y tả trải qua chuyện bệnh nhân không thể gây mê khi phẫu thuật, lúc này nghe thấy lời dặn dò
không vui của Cảnh Thiên thì nhanh chóng cầm gạc đi đến trước mặt Chiến Lệ Xuyên, quả nhiên nhìn thấy trán
anh đã đầm mồ hôi, ngay cả gân xanh trên trán cũng nổi lên rồi.
Chiến Lệ Xuyên vốn đã đẹp trai, tim cô y tá đó lập tức tan chảy, vội vàng ngồi xổm bên cạnh anh, không ngừng lau
mồ hôi cho anh, vẻ mặt tràn đầy quan tâm.
“Anh đau lắm à?”
Chiến Lệ Xuyên mím chặt môi, không muốn nói chuyện cho lắm.
Y tá thấy vậy liền mềm lòng, nói với Cảnh Thiên: “Giáo sư J, anh ấy đang rất đau, phải làm sao đây?”
Cảnh Thiên đang định dừng lại thì nghe thấy Chiến Lệ Xuyên nói: “Tôi không sao, tiếp tục.”
“Nhưng anh đã đau đến mức như vậy rồi.”
Phải biết rằng đây là giám đốc điều hành của tập đoàn AUPU, một khi anh có thể đứng lên được, ai còn có thể
ngang hàng với anh chứ? Cho nên cho dù chỉ là lau mồ hôi cho anh thôi, y tá cũng cảm thấy rất vui.
Vì vậy, y tá vượt giới hạn làm trái với quy định, làm phiền Cảnh Thiên châm cứu.
“Cô ồn ào quá.”
Hồng Lục còn chưa kịp phê bình y tá này, Chiến Lệ Xuyên đã không thể chịu được nữa rồi.
Anh không thích ai động vào mình!
Nếu không anh cũng sẽ không chế tạo ra người máy giúp anh chăm lo đời sống hằng ngày khi bị bại liệt.


Trong khi Chiến Lệ Xuyên nói chuyện, cô y tá lại muốn đưa tay ra định chạm vào trán anh, không ngờ Chiến Lệ Xuyên liền lên cơn buồn nôn, cảm giác buồn nôn khiến anh không thể chịu đựng được, nôn khan ngay lập tức.


Cảnh Thiên đang dùng sức, đột nhiên cảm thấy cơ thể của Chiến Lệ Xuyên co giật, cô nhanh chóng rút kim bạc ra.


“Ưm…”


Bởi vì rút quá nhanh nên đã khiến Chiến Lệ Xuyên đau đến mức phải rên lên. Vốn dĩ cô y tá muốn sờ trán Chiến lệ Xuyên, đổi thành vội vàng dùng tay giúp anh vuốt lưng, tay kia định giúp anh vuốt ngực.

Bình luận


T
Thắm
28-03-2023

Hay quá trời luôn Á

N
Ngọc Tuyền
28-03-2023

Truyện rất hay

T
Thuỳ Trang Nguyễn Thị
28-03-2023

Truyện rất hay nhe

K
Khánh
28-03-2023

Nữ chính không biết sau này tác giả có để lão tàn hay không . Nhưng tập bắt gian tập này nữ chính chửi hay quá . Chửi nghe quá đã

Y
Yori Elyzie
28-03-2023

Mấy người giàu mà ko có đạo đức thì hay xem người nghèo như trò tiêu khiển của họ, thật biến thái. Nghe tựa cứ nghĩ là truyện vui

C
chin tran thi chin
28-03-2023

Lại một bộ truyện đau lòng nghe song thấy Bùi ngùi quá min ơi...Hay

C
Cua Hieu Me
28-03-2023

Chúc. Min khoẻ vui vẻ nha ️️️️️️️️️️

H
Hằng Lê Thị Ngọc
28-03-2023

Truyện buồn quá.

P
Phan Hoa
28-03-2023

Tim mot bo trueyn hai huoc ti di lau lam k dc cuoi roi

Truyện đang đọc