Từ nhỏ đến lớn, ông nội yêu quý cậu em út này của anh ta lạ thường. Từ khi anh ta bắt đầu nhớ được, anh ta và
Chiến Thư Du chỉ3 được ông cụ bồi dưỡng để làm cánh tay phải.
Chiến Thư Du là phận nữ, không thể gánh vác cả AUPU group.
Nhưng1 anh ta thì khác!
Anh ta có đầy đủ năng lực và thủ đoạn để đưa AUPU group phát triển rực rỡ.
Từ nhỏ đến lớn, 9cái gì tốt cũng thuộc về cậu em này của anh ta.
Đến báu vật như Cảnh Thiên cũng cười cho tên bỏ đi Chiến Lệ Xuyên. 3
Anh ta muốn xem xem, một tên liệt mãi mãi không thể động đậy được, rốt cuộc có bản lĩnh đến mức nào để bảo vệ
cô vợ b8é nhỏ của mình.
Chiến Vũ Hằng xách túi lớn túi nhỏ, xuất hiện trong phòng bệnh.
Anh ta nhìn Cảnh Thiên, khóe miệng mang nụ cười dịu dàng yêu thương của người anh cả. Anh ta đang định lên
tiếng thì Cảnh Thiên đã nói trước.
“Anh cả ra ngoài trước đi, tôi đang vuốt ngực thuận khí cho A Xuyên, anh ấy khó chịu. Chờ tôi vuốt cho anh ấy
xong rồi thì anh hẫng vào, anh ấy không thích bị người ta nhìn.”
Tuy Cảnh Thiên đang nói thật nhưng đối với Chiến Vũ Hằng, câu nói đó chính là một đòn bạo kích.
Anh ta đã đến rồi, chẳng lẽ không thể nghe anh ta nói trước? Vì sao phải bắt anh ta ra ngoài trước?
Thấy Chiến Vũ Hằng sượng mặt, Chiến LệXuyên suýt nữa là không nhịn được mà bật cười. “Thế thì hai người tiếp
tục đi…”
Chiến Vũ Hằng bỏ lại câu nói đó rồi đi ra ngoài.
Cảnh Thiên không thích nể mặt người ta, cũng không thích suy nghĩ ẩn ý của người khác.
Chiến Lệ Xuyên cũng không có vấn đề gì nên chẳng mấy chốc sau, anh bảo Cảnh Thiên dừng lại.
Không biết thì thôi, biết rồi mà vẫn để Cảnh Thiên truyền vào cơ thể anh những thứ có lẽ vô cùng quý giá, anh
không nỡ.
Khi Chiến Vũ Hằng lại bước vào lần nữa, Cảnh Thiên đã cài cúc áo lại cho Chiến Lệ Xuyên, chăn cũng đã đắp kín.
“Chú ba, em dâu, hai người vẫn chưa ăn cơm phải không? Gần đây có một quán ngỗng quay mới mở, anh thấy
hình như em dâu rất thích ăn vịt quay ngỗng quay nên ban nãy đi đường đã sang đó mua một ít về. Nếu hai đứa
chưa ăn thì chúng ta cùng ăn nhé.”
Xem câu này đi, thảo mai chưa.
Người nằm viện là em trai Chiến Lệ Xuyên nhưng anh ta lại đặc biệt đi mua thứ mà Vợ em trai thích ăn, suy nghĩ
giỏi thật.
Cảnh Thiên mỉm cười, trả lời: “Không cần đâu anh cả, cảm ơn anh. A Xuyên đã cho người mua đồ quán này đến trường quay cho tôi ba trưa liền rồi. Với cả, một là món này dầu mỡ quá, A Xuyên không nên ăn thức ăn quá dầu mỡ. Hai là…hình như A Xuyên không thích đồ ăn kiểu ngỗng quay vịt quay nhỉ?”
Chiến Vũ Hằng sượng trân.
Anh ta nhìn sang Chiến Lệ Xuyên, ban đầu còn nghĩ người kia sẽ cho anh bậc thang mà xuống. Vậy mà lại thấy Chiến Lệ Xuyên đang nằm trên giường tỏ ra yếu ớt, chưa nói phụ nữ, đến đàn ông nhìn thấy cũng muốn bảo vệ. Chiến Vũ Hằng: …
Cứ có cảm giảm như đang phải chịu sự thảo mai của Chiến Lệ Xuyên. Cái này có phải là bạch liên hoa trong truyền thuyết không?
Truyện rất hay
Truyện rất hay nhe
Nữ chính không biết sau này tác giả có để lão tàn hay không . Nhưng tập bắt gian tập này nữ chính chửi hay quá . Chửi nghe quá đã
Mấy người giàu mà ko có đạo đức thì hay xem người nghèo như trò tiêu khiển của họ, thật biến thái. Nghe tựa cứ nghĩ là truyện vui
Lại một bộ truyện đau lòng nghe song thấy Bùi ngùi quá min ơi...Hay
Chúc. Min khoẻ vui vẻ nha ️️️️️️️️️️
Truyện buồn quá.
Tim mot bo trueyn hai huoc ti di lau lam k dc cuoi roi
Hay quá trời luôn Á