LẠC NHAU GIỮA THỜI KHÔNG


Tháng hai, Nguyên Vũ năm thứ ba.

Hoàng Triều quốc đang trong đợt lạnh cuối cùng của mùa đông.

Tại Hoàng Thành, kinh đô của Hoàng Triều quốc, tuyết rơi trắng trời, phủ dầy những mái ngói lưu ly, bao trùm một sắc trắng lên tất cả mọi thứ.
Lúc này, một chiếc xe ngựa đang chạy từ cửa hoàng cung đi ra.

Trong sự yên ắng của buổi sáng mùa đông, tiếng vó ngựa cùng tiếng bánh xe đang gấp gáp nện xuống mặt đường càng thể hiện được sự nôn nóng, vội vàng của chủ nhân bên trong, cũng phá vỡ đi sự yên lặng, tĩnh mịch vốn có.
Ngồi trong xe ngựa là Thái úy đương triều, Khương Trung.

Giờ đang vào giờ mão, vừa kết thúc buổi triều sớm hắn nhận được tin nữ nhi ở nhà lại phát bệnh rồi.

Hắn cũng không có tâm trạng xã giao cùng các đại thần khác vội vã trở về.
Vừa bước vào cửa phủ, hắn như vừa đi vừa chạy về phía Uyển Đào các, tiểu viện của nữ nhi.

Đến nửa đường thì gặp lão phu nhân Trần thị, cùng đại phu nhân Từ thị đang từ Uyển Đào các đi ra.

Hắn sốt ruột không kịp đợi vội chạy lại trước mặt hai người hỏi.
- Tiếu Tiếu thế nào rồi?
Lão phu nhân thở dài, nhìn về phía Từ thị.


Đại phu nhân thấy vậy mở miệng.
- Đã cứu tỉnh rồi.

Lần này là lấy gối tự làm ngạt mình, may nha hoàn phát hiện kịp.

Ta đã cho người canh chừng.

Giờ nó đang ngủ, lão gia yên tâm, người cũng không nên đi vào làm phiền nó nghỉ nữa.
Nghe đến đây, ba người tâm trạng nặng nề bước về phía Tịnh Đường cư của lão phu nhân.
Trong chính viện, lão phu nhân đang ngồi trên trường kỷ, nhấp ngụm trà rồi nhìn về phía con dâu, con trai mở miệng nói.
- Hoàng thượng đăng cơ cũng sắp được ba năm rồi, sang xuân hẳn là sẽ tuyển tú, các ngươi định tính thế nào?
Từ thị nhìn qua Khương Thái úy, thấy ánh mắt ra hiệu của lão, nàng ho khan một tiếng rồi nhìn qua lão phu nhân trả lời.
- Nương, tháng sau Tiếu Tiếu cập kê rồi, chúng con vốn đã tính từ trước định đợi nàng làm lễ cập kê xong sẽ chọn một nhà tốt để hứa hôn.

Sau đó qua hai năm mới gả nàng đi.

Nhà chúng ta cũng đủ vinh hoa phú quý rồi, trong cung là nơi nào chứ.

Không nhất thiết lại để Tiếu Tiếu lại đi vào chịu khổ làm gì.

Nhưng giờ mọi chuyện lại ra thế này chúng con cũng không biết nên làm sao mới phải.
Lão phu nhân cũng nhìn thấy ánh mắt ra hiệu cho con dâu của Khương Thái úy, liền lườm hắn một cái mới quay qua Từ thị nói tiếp.
- Các ngươi cũng thấy rồi đó, từ lúc rơi xuống nước Tiếu Tiếu phát bệnh như vậy.

Lại tự sát đến lần thứ hai.

Trong thành cũng không biết đồn nó thành cái gì rồi.

Vốn ta cũng nghĩ như các ngươi, chọn một nhà hứa hôn trước, cũng ưng ý chọn được một nhà rồi.

Là lão tam nhà Trương thượng thư bên đó.

Lão phu nhân Trương gia cũng ám chỉ với ta mấy lần về mối hôn sự này, nhưng không ngờ được tiểu tử Trương Đình đó, thi đỗ được trạng nguyên xong lại chướng mắt cháu gái ta.

Hừ, chuyện Tiếu Tiếu cùng nha đầu nhà Triều An hầu kia cùng rơi xuống nước há lại không có chút liên quan nào đến tên tiểu tử kia sao.


Xảy ra chuyện như vậy hôn sự này cũng không cần nhắc đến nữa.

Khương Thái úy ngồi yên lặng nghe giờ cũng lên tiếng.
- Nương vốn chúng ta không muốn để nàng vào cung nhưng Tiếu Tiếu giờ lại đang bệnh như vậy, đại phu có nói có thể lúc rơi xuống nước đầu nàng có chút va đập về sau sẽ không đáng ngại.

Nhưng dù có khỏi hẳn e là cũng chưa sớm tìm được nhà nào tốt hơn trước khi tuyển tú diễn ra được.

Giờ chuyện đã thế chỉ có thể đợi khi tuyến tú thì tìm cách để Tiếu Tiếu rớt tuyển thôi.
Từ thị ngồi bên cũng vội nói thêm vào.
- Đúng vậy nương, đợi qua vài năm chuyện này lắng xuống lại tìm nhà khác hợp lý gả nàng cũng không muộn.

Với lại tính cách của Tiếu Tiếu có chút nóng nảy nếu vào cung e là...
Chưa kịp để Từ thị nói hết câu lão phu nhân đã tức giận hừ một tiếng.
- Tính cách của Tiếu Tiếu làm sao? Còn không phải cái tính ngang ngược, nóng nảy đó của nó là do các ngươi nuông chiều mà ra.
Nghe lão phu nhân nói vậy, Từ thị sửng sốt cúi đầu xuống, thầm trợn mắt.

Chiều hư con gái còn không phải cũng có phần của lão phu nhân ngài ư?
Nàng ta cũng chưa từng thấy nhà nào mà nữ nhi lại được coi trọng đến thế.

Đến giờ chắc cả kinh thành đều biết đến phủ Thái úy đại nhân sủng ái nữ nhi số hai, thì không ai dám nhận số một.
Cũng do từ thời công công bà bà con cái hiếm hoi, cũng chỉ có được hai người nhi tử, Đại nhi tử chính là Khương thái úy làm quan trong triều ở lại kinh thành, nhị nhi tử Khương Triệt thì làm đến chức quan thống đốc, được triều đình điều đến Tùy Châu.

Đến đời Khương thái úy thì có đến năm nhi tử, nhưng nữ nhi cũng chỉ có một mình Tiếu Tiếu mà thôi.


Nàng lại là con út, lúc lão gia đã sắp đến tứ tuần mới sinh được.

Nàng do Tô di nương sở sinh, nhưng Tô di nương khi đó lại vì khó sinh mà mất.

Đại phu nhân liền ôm đứa nhỏ về nuôi dưới danh nghĩa đặt cái tên Khương Uyển.
Khương thái úy có con gái thì cao hứng lắm, từ đó thời gian phần lớn đều đến thăm con gái ở chỗ của nàng.

Tình cảm phu thê cũng vì thế mà khăng khít hơn.

Đứa nhỏ lớn lên trắng trẻo, đáng yêu lại quấn người làm đại phu nhân cực kì yêu thương.

Đến chỗ lão phu nhân nàng lại hay cười dỗ lão phu nhân vui vẻ nên bà gọi nàng thành Tiếu Tiếu.

Đến nay ở chung mười mấy năm, đại phu nhân yêu thương Tiếu Tiếu so với ba con trai của nàng cũng không kém là bao.

Cả nhà ai cũng đều sủng như vậy bảo sao nàng không bị chiều hư cho được.
Nghĩ đến đây chợt bên vai bị người đẩy một cái, Từ thị giật mình quay lại đã thấy lão phu nhân nhắm mắt dưỡng thần, còn Khương thái úy đã đứng dậy đang nhìn nàng.

Phát hiện mình thế mà lại thất thần, Từ thị xấu hổ cũng vội đứng lên theo rồi cùng cáo từ lão phu nhân trở về tiền viện..


Bình luận

Truyện đang đọc