LẠC NHAU GIỮA THỜI KHÔNG


Sáng sớm hôm sau, Khương Uyển qua thỉnh an lão phu nhân cùng đại phu nhân xong thì xin phép buổi chiều sẽ xuất phủ một chuyến.

Đại phu nhân có chút hơi do dự, sau đó lo lắng để Khương Thần cùng đi với nàng.

Khương Uyển biết từ chối cũng không được, có khi lại khiến đại phu nhân nghi ngờ nên nhu thuận đồng ý.
Chưa kịp đợi đến chiều, nàng vừa bước chân vào Uyển Đào các thì Khương Thần đã đến tìm màng.

Hắn ôm theo tiểu hồ ly vui vẻ tiến vào phòng.

Nàng kinh ngạc phát hiện ra tiểu hồ ly hôm nay vậy mà đã khỏe hẳn.

Nhìn bộ lông đỏ rực của nó hình như còn óng mượt, mềm mại hơn.

Nàng liền đến gần nó vuốt ve, hồ ly cũng rất hưởng thụ, nằm hừ hừ trong lòng Khương Thần, hắn vui vẻ cười.
- Tiếu Tiếu, ta nghe tổ mẫu nói muội là phúc tinh a, chạm vào cây cây nảy lộc, quả không sai, muội hôm qua đến chỗ ta, hôm nay tiểu Ly của ta đã khỏe rồi.
Khương Uyển ngạc nhiên có chút xấu hổ nhìn hắn.

Lại nhớ đến lúc sắp rời khỏi tiểu hồ ly này phát ra mùi hương khó chịu kia liền không nhịn được hỏi.
- Ngũ ca hôm qua tiểu hồ ly này của huynh sao lại thối vậy?
Khương Thần nhăn mặt, có chút không vui nhìn nàng, tiểu muội này sao lại ăn nói khó nghe thế, nhưng vẫn trả lời.
- Ca cũng không rõ, lúc ta tắm cho nó chỉ thấy cả người hồ ly dính dính nhớp nháp.
Nói đến đây hắn cũng có chút khó hiểu lại nhìn sang Khương Uyển.


Khương Uyển bị nhìn giật mình chột dạ vội chuyển chủ đề.
- Ca chiều ra ngoài cùng muội nhé.

Cả tháng nay rồi muội bị nhốt trong phủ rồi.
Khương Thần nghe nàng nói vậy cũng không nghĩ nữa gật đầu đáp ứng, nói mẫu thân đã cho người sang báo với hắn rồi.

Hai huynh muội hàn huyên một lúc hắn lại ôm tiểu hồ ly về Vũ Thư trai.
Khương Uyển nhìn theo bóng dáng hắn đi về lòng thầm nghĩ.

Có lẽ tiểu hồ ly uống nước linh tuyền xong thì đã thải ra độc tố trong người nó.

Vậy nên lúc đó mới có mùi hôi như vậy.

Sau đó độc đã ra hết tất nhiên hồ ly cũng khỏe lại.
Buổi chiều, đại phu nhân chuẩn bị cho Khương Uyển một chiếc xe ngựa.

Nàng dẫn theo Đông Mai cùng xuất phủ.

Khương Thần đã ngồi trên ngựa đợi nàng ở trước cửa phủ.

Hai huynh muội cùng đi đến Tây thành, nơi đó là nơi phồn hoa bậc nhất trong kinh.

Khương Uyển dự định đi đến Phượng Vũ trai, là cửa hàng trang sức lớn nhất thành Tây.

Nàng nhớ cạnh Phượng Vũ trai này có một hiệu thuốc cũng rất lớn.

Do một vị thái y về hưu mở ra.

Vào cửa hàng trang sức toàn nữ tử, chắc chắn Khương Thần sẽ không vào theo, lúc đó nàng sẽ tìm cách lẻn đi qua hiệu thuốc bên cạnh để mua thảo dược.

Khương Uyển không định sẽ mua cây sống, dù sao thì có linh tuyền, chỉ cần rễ nhân sâm thôi cũng sẽ trồng ra được nhân sâm.
Xe ngựa đi qua khu phố uất uất, nàng vén rèm xe ra nhìn qua bên ngoài.

Tiết trời đã chuyển ấm nên đường xá cũng không còn vắng vẻ như trước.

Đã lâu Khương Uyển không được thấy vẻ náo nhiệt như vậy rồi, hơn nữa đường phố cổ đại đối với nàng cũng rất mới mẻ nên nàng rất hưng phấn cùng tò mò nhìn qua mọi thứ trên đường.
Nàng không hề biết lúc mình tinh nghịch vén rèm xe lên, khuôn mặt ngập tràn vui vẻ rạng ngời của nàng đã lọt vào tầm mắt của một thanh niên đang ngồi trên lầu hau Ngưng vũ trà lâu.
Thanh niên nhìn khuôn mặt sáng bừng, hai má ửng đỏ lên của thiếu nữ trên xe ngựa.


Tim hắn đột nhiên như bị ai kéo một cái, hẫng một nhịp.

" Kiều tiểu linh lung, hoa nhan nguyệt mạo".Trong đầu hắn đột nhiên nghĩ đến hai câu này.
Hắn lại nhìn thiếu nữ trong xe, cảm thấy nàng rất xứng với hai câu đẹp đẽ kia liền mỉm cười.

Tùy tùng đứng bên cạnh thấy hắn nhìn vào xe ngựa kia lâu như vậy liền nói.
- Vương gia, hình như là xe ngựa của Thái úy phủ.

Vị cô nương trong xe chắc là nữ nhi của Khương thái úy.
Nghe vậy nam tử hơi nhướn mày ồ lên một tiếng.

Hắn nhìn chăm chú vào xe ngựa cho đến khi khuất bóng.
- Là vị cô nương mà mà Văn Phú quận vương phi nói là có phúc khí đó sao.

Người có phúc khí quả là rất rốt.
Tùy tùng bên cạnh khó hiểu, im lặng không nói.
Khương Uyển vẫn không hề hay biết vừa rồi nàng vừa gieo xuống một bông hoa đào, vẫn đang vui vẻ ngắm nhìn đường phố náo nhiệt mới lạ.
Khương Thần đi theo nàng thấy nàng hứng phấn như vậy cũng bất giác cười.

Hắn nhớ trước đây đều là cùng các ca ca đưa muội muội ra ngoài chơi, những lúc đó đều rất vui vẻ.

Nhưng giờ các ca ca của hắn đều đã làm quan, công việc bận rộn.

Nên có rất ít thời gian ở cùng nhau.

Hắn đang nghĩ vẩn vơ thì bất giác xe ngựa dừng lại, đã đến Phượng Vũ trai rồi.

Khương Uyển ló đầu ra nói với hắn sang khách lâu bên cạnh đợi nàng.


Hắn nhìn vào Phượng Vũ trai toàn các nữ nhân ra vào ý nghĩ đi cùng muội muội liền bị dẹp đi, gật đầu dặn dò.
- Ta đi sang Nam Vân lâu bên cạnh đợi muội, bao giờ muội ra ta liền thấy.
Khương Uyển đồng ý rồi cùng Đông Mai đi vào.

Vừa vào trong nàng liền lướt qua vài bộ trang sức có vẻ trẻ trung bắt mắt, xem cũng không xem cứ thế báo tiểu nhị gói lại.

Đông Mai ngạc nhiên, mọi lần tiểu thư ra ngoài đều là cẩn thận xem xét mới quyết định mua a.
Sau đó nàng lại làm thêm một chuyện khiến Đông Mai càng ngạc nhiên hơn, đại tiểu thư cứ thế mà đi ra ngoài nhưng lại lén lút đi sang quầy thuốc bên cạnh.

Một loạt động tác lưu loát của Khương Uyển khi mua một đám rễ nhân sâm, cùng vài loại thảo dược mà nàng biết là quý hiếm, Đông Mai nhìn nàng thành thạo mua bán mà muốn rớt cả mắt ra ngoài.

Nàng nhớ lại từ khi tiểu thư tỉnh lại thì vẫn luôn cho nàng cảm giác rất lạ.

Giống như đã thay đổi thành người khác.

Tiểu thư thường xuyên làm những chuyện khó hiểu, cũng không hay tức giận như trước nữa.

Đông Mai đang nghĩ thì đã thấy Khương Uyển đã mua xong đồ, đang ra khỏi tiệm thuốc đi về phía xe ngựa.

Khương Thần lúc này cũng đã nhìn thấy nàng.
Hôm nay nàng nhanh như vậy hắn cũng hơi bất ngờ nhưng không hỏi nhiều mà lên ngựa cùng nàng trở về..


Bình luận

Truyện đang đọc