LẠC NHAU GIỮA THỜI KHÔNG


Sáng hôm sau, Khương Uyển dậy sớm, sắc trời vẫn còn chút âm u.

Trận mưa lớn đêm qua khiến mọi thứ chìm trong ẩm ướt.

Lúc này mưa đã ngớt, cũng chỉ còn rơi lưa thưa một ít hạt.

Khương Uyển được Đông Mai che ô đi đến Tịnh Đường cư.

Vừa đến cửa chính sảnh đã thấy Thường Xuân, nha hoàn bên cạnh lão phu nhân đang bê một chén thuốc đi vào.
Khương Uyển tim đánh bộp một cái, vội nhanh tiến đến hỏi Thường Xuân mới biết được, lão phu nhân đêm qua đã đổ bệnh rồi.
Nàng biết đây là lão phu nhân vì buồn phiền mà ra, là tâm bệnh của bà.

Dù sao cháu gái duy nhất mà bà thương yêu chẳng mấy chốc sẽ phải xa cách.
Tuy rằng cùng nhau sống chung dưới một bầu trời, Khương phủ đến hoàng cung lại ở gần nhau như vậy.
Thế nhưng, chỉ cách nhau một cánh cổng của hoàng cung lại có thể khiến nàng cả đời này có thể sẽ chẳng được gặp lại bà nữa.
Nghĩ đến đây, Khương Uyển vừa bi ai lại thổn thức.
Nàng trực tiếp quay người, đi đến phòng bếp nhỏ của Lão phu nhân, dự định nấu một bát cháo cho bà, sau đó sẽ lén bỏ thêm linh tuyền vào trong.
Đây là lần đầu tiên nàng có dũng khí dùng linh tuyền cho vào đồ của người khác.
Với nàng mà nói, lão phu nhân đã trở thành một trong những thân nhân thật sự của nàng trong thế giới này rồi.


Bà vì lo lắng cho nàng mà như vậy khiến nàng tiến cung thật sự không thể yên tâm.
Sau một hồi vật lộn, cuối cùng cũng hoàn thành.

Nàng cất thức ăn vào hộp giữ ấm rồi để Đông Mai cầm theo.
Hai người quay trở lại chính sảnh, bước vào phòng đã thấy lão phu nhân đã dậy, đang mỉm cười nhìn nàng.
Lúc nào lão phu nhân cũng đều nở nụ cười yêu thương như vậy với nàng.

Cảm giác được yêu thương này khiến nàng hạnh phúc lại có chút ỷ lại.

Chút lời oán trách bà giấu bệnh vốn muốn nói ra, lại thấy nụ cười yếu ớt này mà nuốt trở lại.
Mới chỉ mấy ngày, nhìn bà đã tiều tụy đi không ít.

Khương Uyển đau lòng, nàng bê bát cháo đi đến, phải dụ dỗ mãi lão phu nhân mới chịu ăn hết.
Vừa ăn xong, lão phu nhân đột nhiên cảm thấy trong bụng như bốc lên một hơi nóng, cả người lại khoan khoái dễ chịu hơn.

Cơn nhức mỏi dường như đã tiêu tán hết.

Bà ngạc nhiên ngước nhìn Khương Uyển, nắm lấy tay nàng giọng có chút nghèn nghẹn.
- Đồ của cháu gái nấu, ta ăn vào cũng thấy khỏe hơn rồi, cháu không cần lo lắng, không cần lo cho ta.
Khương Uyển biết tác dụng của linh tuyển nên biết bà không hề nói dối, cười cười.
- Vậy mai cháu gái lại nấu đồ cho tổ mẫu nhé.
Lão phu nhân nhìn nàng cười lắc đầu.
- Không cần nhọc như vậy, cháu nên học tốt lễ nghi mới được.

Có như vậy vào cung sẽ không phát sinh sai lầm, chính ta mới yên tâm.
Khương Uyển gật đầu đồng ý.
Nếu được, thật sự nàng rất muốn mang những đồ mình trồng trong không gian ra nữa, đáng tiếc nàng chỉ là nữ tử khuê phòng, nếu mang ra nàng không thể giải thích được, đành phải từ bỏ ý định.
Nàng nhìn lên thấy ánh mắt hiền từ của lão phu nhân mà muốn khóc.

Nước mắt cũng đã thật sự rơi, nghĩ đến sau này sẽ không thể ở cùng bà nữa khiến lòng nàng buồn khổ.
Đi đến thế giới xa lạ này, nàng mới chỉ bắt đầu cảm nhận được hơi ấm của người thân lại sắp phải chia xa.
Khương Uyển thật không kìm được mà nấc lên nghẹn ngào.

Lão phu nhân cảm nhận được nỗi bất an của nàng, bà đau lòng ôm nàng vào lòng nhẹ nhàng an ủi.
- Tiếu Tiếu đừng sợ, cha cùng các ca ca sẽ là hậu phương cho cháu.


Kể cả vào cung cũng không cần sợ hãi.

Dù cháu không có sủng ái của hoàng đế thật sự cũng chẳng sao.

Bên ngoài có người nhà làm được việc cho triều đình như vậy, cháu nơi hậu cung sẽ không phải lo lắng bị ghẻ lạnh.

Chúng ta chỉ cần cháu sống tốt là được, không cần cố tranh sủng.

Hiểu không?
Khương Uyển nằm trong lòng lão phu nhân liên tục gật đầu.
Nàng từ trong phòng ngủ của lão phu nhân đi ra, đã thấy Khương phụ cùng Từ thị đã ngồi trong chính sảnh.

Hai người đã đến được một lúc, biết nàng cùng lão phu nhân đang nói chuyện bên trong cũng không tiện đi vào.

Lúc này thấy đôi mắt đã đỏ hoe của nàng lòng hai người cũng trùng xuống.
Đại phu nhân nhẹ nhàng bảo nàng đi đến chỗ Tô ma ma.

Khương Uyển mím môi gật đầu.
Lúc này cơn mưa suốt đêm cũng đã dứt hẳn, ánh nắng bắt đầu xuất hiện bao phủ cảnh vật, khiến từng giọt nước còn đọng lại mặt đất ánh lên lấp lánh.

Cảnh sắc sau mưa luôn mang lại một vẻ đầy sức sống.
Nàng cùng Đông Mai trên đường đi đến Đông các học lên nghi.


Trong đầu Khương Uyển cũng đã hiện lên một suy nghĩ táo bạo.
Tối đó Tiêm Tiêm gác đêm, Khương Uyển để nàng tắt hết đèn.

Đèn vừa tắt trong phòng tối đen, Khương Uyển âm thầm lẻn vào không gian.
Nàng đi đến bên dòng linh tuyền, lấy từ tay áo ra ba bình ngọc đã được chuẩn bị trước đó.

Sau một hồi đắn đo, nàng quyết định sẽ lấy ba bình linh tuyền ra ngoài.
Nàng ngồi xuống đưa tay múc đầy nước vào ba hình ngọc.

Xong xuôi nàng nhìn lại xung quanh không gian lúc này.

Cảnh sắc tươi đẹp, hương thơm lan tràn.

Một nơi giống như tiên cảnh vậy lại chỉ có thể lén lút đi vào.

Ngắm nhìn một hồi nàng mới rời đi.
Ngày hôm sau, buổi sáng nàng vẫn đi đến Tịnh Đường cư thăm lão phu nhân, sau đó đến Đông các.

Buổi chiều nàng để Tiêm Tiêm đi mời Khương Thần cùng Khương Yến đi đến..


Bình luận

Truyện đang đọc