LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Nghe thấy lời Diệp Thanh Thành nói làm cho Chu Tử Khanh đang uống hăng say vừa định lên tiếng, khóe mắt đột nhiên liếc thấy Triều Tiên Na đi sau nhân viên làm việc lên sân khấu, đôi mắt sắc bén củ hắn không khỏi trầm xuống, không vui nặng nề đặt lon bia trên tay xuống.

"Có người dẫm lên Tử Khanh địa lôi." Tần Thương vừa nhai kẹo cao su vừa cười trên nỗi đau của người khác, cười hắc hắc xấu xa, "Cái đêm bình an này xem ra rất không yên ổn đây."

Người dẫn chương trình liên tục rút ra các mã số, Chu Tử Khanh cầm lấy thư mời quơ quơ, lúc đứng dậy gõ gõ cái bàn trước người Diệp Thanh Thành: "Đến số của mình rồi, thuận tiện đi xem một chút Triều Tiên Na tương ứng mã số là ai."

Tần Thương vỗ mạnh một cái Chu Tử Khanh: "Đi đi, huynh đệ, Thanh Thành tiểu bánh bích quy đã nướng đến nửa chín không quá lo lắng, có thể ngươi vẫn còn bay ở khắp thế giới đây."

"Hừ, hai người các cậu liền ở dưới đài mà xem, không cần biết hắn là ai, mã số này hôm nay mình đổi là nhất định rồi." Chu Tử Khanh bị Tần Thương cố ý trêu chọc khiến cho bộ mặt tuấn dật có chút mất tự nhiên đỏ ửng lên, áo jacket tùy ý một phát cởi ra, vất lên gương mặt tuấn tú đang cười sằng sặc của Tần Thương, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ ô bên trong áo len dạ, không đợi nhân viên làm việc đến kiểm tra mã số liền đi lên rồi.

Tình yêu thật là có khả năng khiến người ta điên khùng, Tần Thương rung đùi đắc ý với bóng lưng đang đi lên sân khấu của Chu Tử Khanh, trong miệng kẹo cao su nhai phải là càng nhiệt tình hơn: "Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, các cậu nay người nào cũng rơi vào lưới, từ đó là khó mà được tiêu dao một hồi a, thật đáng thương, đáng tiếc."

Diệp Thanh Thành chẳng nói đúng sai cầm lấy một lon cola đưa cho Tần Thương: "Cậu không bằng ở lại trường đi, với tài ăn nói này về sau làm cái giáo sư khẳng định so với bác sĩ thích hợp nhiều hơn."

Tần Thương lấy tờ giấy lau mặt từ trên bàn để phun kẹo cao su ra, rất nhã nhặn uống cola tiếp tục xem náo nhiệt.

******

Phía sau một cái góc nhỏ của đại sảnh nhà đa năng, hàng mi giả thật dài của Trương Tư Khiết tạo ra một bóng ma hắc ám ở trên mặt, nàng ta hất hất mái tóc xoăn dài gợn sóng lớn, bực mình ở trong tiền sảnh nhìn chung quanh.

"Chị, chúng ta đều là học luật pháp, em cứ nói trước, chuyện phạm pháp là em không làm." Một tên nam sinh cao dáo liên tục cau mày.

"Ai muốn cậu làm chuyện trái pháp luật, chỉ là giúp tôi ngắt công tắc nguồn điện mà thôi."

"Vạn nhất bị ai trông thấy, thì phiền toái."

"Chỗ công tắc nguồn điện vừa rồi cậu cũng đã nhìn thấy, cái chỗ kia ngay cả bóng ma cũng không có, bây giờ mọi người đang vui đùa ầm ĩ sẽ càng không có người đi tới nơi đó, phiền toái cái gì?"

"Kỳ thật có cần thiết không? Lâm Hiếu Quân là người như thế nào thì chị cũng không phải ngày đầu tiên biết, anh ta căn bản cũng không phải là người chung tình, hơn nữa nhà bọn họ không là người như chúng ta..."

"Câm miệng, tôi là chị họ của cậu, cậu thấy tôi bị người khi dễ chẳng lẽ không cần phải tức giận sao? Hỏi lại cậu lần cuối, rốt cuộc có giúp hay không?" Phần ác khí này ứ ở trong lòng làm cho Trương Tư Khiết liên tục không thoải mái, một cái người mới xuất hiện không bao lâu cũng dám cùng nàng tranh đoạt nam nhân, còn có mối thù lần đó, nàng không có cách nào động vào Chu Tử Khanh, nhưng không có nghĩa là không làm gì được Cố Noãn Phong.

"Được, ngắt công tắc nguồn điện xong em liền đi, chị xem chuyện cũng mau chóng trở về ký túc xá. Nhắc nhở một câu, chị đã bị ghi tội một lần trong hoch bạ rồi đấy." Trương Kiến Khiết mang bản mặt có phần giống Trương Tư Khiết bỏ đi về hướng cửa thoát hiểm.

Cố Noãn Phong, chờ lát nữa tôi muốn nhìn một chút bộ dáng ti tiện khi cô toàn thân bị hâm nóng đến mức lẳng lơ cởi hết quần áo ra, nơi này nhiều người như vậy, tôi chúc ngươi một thoát thành danh.(ý bà này là cởi quần áo ra một phát là nổi tiếng)

******

Không lâu sau Chu Tử Khanh quả thật cùng Triều Tiên Na thành một đôi, chỉ là vẻ mặt nghiêm túc kia khiến người không biết còn tưởng rằng hắn đến rất bị miễn cưỡng dường như, bất quá dưới đài Diệp Thanh Thành bọn họ tuyệt đối nhìn ra được trong lòng tiểu tử này đã sớm sướng phát điên.

Diệp Thanh Thành ôn nhu đưa mắt nhìn Cố Noãn Phong. Ở trên sân khấu, nàng đứng giữa đám người sinh động nhộn nhịp kia có vẻ có chút yên lặng nhu thuận, hắn tặng cho nàng một ánh mắt đầy khích lệ, đồng thời giơ ngón tay cái lên, Cố Noãn Phong lập tức nhe răng cười sáng rỡ với hắn

Trên gương mặt trắng trẻo non mịn toả ra nụ cười trong sáng ngọt ngào, mái tóc mềm mại ngang vai nổi bật lên giữa chiếc áo bông màu hồng, càng thêm động lòng người.

Diệp Thanh Thành đang thấy trong lòng nóng lên, đã bị một người chặn lại tầm mắt, người nọ tính lièn đưa có gai thẳng tắp bắn về phía hắn.

Lâm Hiếu Quân rất là rêu rao đứng ở phía trước Cố Noãn Phong, vừa vặn ngăn cách hai người liếc mắt đưa tình, hắn không có hảo ý* quay về phía Diệp Thanh Thành cười mỉa mai khiêu khích.

(*ý tốt)

Lập tức tầm mắt của hai người chạm vào nhau giữa không chung, giương cung bạt kiếm, sát khí tràn ngập.

Trong mắt Diệp Thanh Thành giống như kết một tầng hàn băng, hơi thở lạnh thấu xương toả ra khiến ngay cả Tần Thương ở bên cạnh cũng cảm thấy, theo Diệp Thanh Thành tầm mắt hắn cũng nhìn thấy Lâm Hiếu Quân, mày rậm anh tuẫn chán ghét vặn thành chữ sông (ba vạch đen), khoa tay múa chân với Lâm Hiếu Quân, giơ hai nắm đấm lên: "Thanh Thành, tên tiểu tử Lâm Hiếu Quân này thật lớn lối, lợi dụng đặc quyền công việc nghĩ ra ám chiêu như vậy, mình thật muốn đập vỡ cái gương mặt khó ưa kia."

Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lâm Hiếu Quân chậm rãi nở ra nụ cười tà khí, hắn lấy từ trong túi áo khoác ra một đoá hoa hồng đỏ rực như lửa, ánh mắt đa tình nhìn chằm chằm vào Cố Noãn Phong, nhẹ nhàng hôn lên bông hoa hồng.

Lâm Hiếu Quân rõ ràng là đang khiêu khích, kết hợp với cử chỉ khinh bạc vừa rồi, làm cho Diệp Thanh Thành tiến đến gianh giới ẩn nhẫn, dù là được nuôi dạy tốt cũng vẫn chống lên tay ghế mà bật ngay dậy. Lâm Hiếu Quân đã chạm đến hắn ranh giới cuối cùng của hắn, cử chỉ khinh bạc Cố Noãn Phong này khiến hắn khinh nhờn.

Trên sân khấu, Lâm Hiếu Quân đang xoay người đối với Cố Noãn Phong nói gì đó, Diệp Thanh Thành không chút do dự đi về về phía trên sân khấu.

Đột nhiên đại sảnh trở thành một mảnh tối đen, mọi người kêu la loạn thành một đoàn, trong loa phóng thanh rất nhanh truyền đến nhân viên làm việc giọng đầy áy náy cùng trấn an nhắc nhở: "Tất cả bạn học đều không nên kinh hoảng, bởi vì mạch điẹn tạm thời phát sinh một chút vấn đề, hiện tại đang kiểm tra, xin mọi người không cần chạy loạn, liền đứng yên tại chỗ."

******

Lại nói đến Cố Noãn Phong bị nhân viên làm việc dẫn đến trên sân khấu, không biết tại sao bọn họ cũng không có lập tức giới thiệu cho nàng nam sinh được ghép đôi đêm nay. Biết rõ đây chỉ là một hoạt động giải trí của hội hữu ái lần này, nàng liền yên lặng đứng qua một bên.

Trên sàn nhảy ngọn đèn lúc này được điều chỉnh rất sáng, Cố Noãn Phong mới vừa rồi còn trông thấy khuôn mặt tươi cười cùng cử chỉ khích lệ của Diệp Thanh Thành, bây giờ ở dưới đài bắt đầu trở lên mơ hồ, nàng chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của hắn ngồi ở đàng kia, trong lòng chưa phát giác ra có điểm hoang mang hoảng loạn.

Thậm chí có người đi đến chắn trước mặt Cố Noãn Phong, hoàn toàn chặn mất tầm mắt của nàng nhìn về phía Diệp Thanh Thành, lúc này Cố Noãn Phong cảm thấy cái bóng lưng này có chút quen thuộc. Người đó xoay người lại, nở nụ cười tà mị đầy thâm ý với nàng, cầm trên tay một cành hồng tặng cho nàng.

Lâm Hiếu Quân?! Cố Noãn Phong vô ý thức lui về phía sau một bước.

"Đóa hoa hồng này xin rm nhận lấy, đêm nay anh chính là ngươi hữu duyên trong đêm bình an của em, Noãn Phong, duyên phận của chúng ta bắt đầu rồi." Lâm Hiếu Quân đè thấp giọng nói cảm tính mị hoặc, trong ánh mắt đào hoa mừng rỡ giấu giếm một tia quỷ dị.

Hơi thở của Lâm Hiếu Quân áp bách hướng về phía Cố Noãn Phong, Cố Noãn Phong rất đạm mạc làm ra một cái làm động tác khiến hắn dừng bước: "Học trưởng, xin anh tự trọng."

Tất cả ngọn đèn trong nháy mắt đều bị dập tắt, cả vùng sân khấu liền bị hoảng loạn thành một đoàn.

Cố Noãn Phong lúc này chân chính bị hoảng sợ, cảm giác khủng hoảng ập vào lòng, nàng cái gì cũng không nhìn thấy, mà người ở gần nàng lại là Lâm Hiếu Quân.

Cố Noãn Phong tiếp tục lui về phía sau, không được vài bước liền đụng phải người khác, mọi người không tự chủ được xô đẩy nhau, mặc dù nhân viên làm việc dùng loa phóng thanh an ủi mọi người, đúng là tự dưng bị chìm vào bóng tối luôn khiến cho người ta cảm thấy kinh hãi.

Lúc này lại có người bắt lấy tay Cố Noãn Phong, thanh âm gần liền ở bên tai: "Không phải sợ, nhất định không được đi linh tinh, vạn nhất bị người đẩy ngã sẽ bị thương. Chỉ cần đứng ở chỗ này chờ đợi là được." Là Lâm Hiếu Quân, thanh âm của hắn vẫn đầy cảm tính như cũ, nhưng nhiều hơn một tia đứng đắn.

Cố Noãn Phong biết rõ hắn nói rất đúng, nàng đã nghe thấy tiếng thống khổ rên rỉ của người bị xô đẩy mà ngã xuống. Nhưng là hắn nắm chặt tay của nàng, nàng mấy lần muốn tránh thoát, đúng là hắn tựa hồ dùng hết sức, khống chế lực đạo vô cùng tốt, vừa không để cho nàng tránh thoát lại không đến mức làm cho nàng đau đớn, Cố Noãn Phong cầu nguyện cho ánh sáng mau chóng khôi phục, nàng không thích tiếp xúc như vậy.

Người duy nhất không hi vọng điện khôi phục lại khả năng chỉ có Lâm Hiếu Quân.

Đều nói lúc một người mà đôi mắt không nhìn thấy gì, các giác quan khác sẽ đặc biệt nhạy cảm, giờ phút này Lâm Hiếu Quân thậm chí có thể cảm giác được thân thể Cố Noãn Phong truyền tới nhiệt độ, cùng với hương thơm thoang thoảng trên người nàng. Yết hầu của hắn nhấp nhô, cổ họng khô khốc nuốt nước mọt một cái, cho dù hiện tại cái gì cũng không làm, chỉ là lôi kéo bàn tay mềm yếu như không có xương của nàng, hắn thậm chí có cảm giác yên bình không nói lên lời.

Diệp Thanh Thành lòng nóng như lửa đốt, dựa vào trực giác đã lần mò đi tới biên giới sân khấu, nhưng mà do cả đại sảnh quá tối, căn bản không biết Cố Noãn Phong ở chỗ nào, nghĩ đến cái tên Lâm Hiếu Quân kia, hắn hối hận vì đã để cho Cố Noãn Phong lên đấy, nếu như ích kỷ một chút, như vậy hiện trong bóng đêm ít nhất hắn có thể thủ hộ ở bên cạnh nàng.

Nghĩ đến nàng hiện tại sẽ sợ, có thể sẽ bị người đẩy ngã bị thương, Diệp Thanh Thành liền tự trách không thôi, ở trong đám người chen chúc khó khăn đi về phía trước, dưới chân cảm giác dẫm lên bậc thang, hắn biết rõ đã chạy tới gần sân khấu, lập tức kêu tên Cố Noãn Phong: "Noãn Phong, Cố Noãn Phong, em ở chỗ nào?"

Là âm thanh của Thanh Thành, anh ấy đến tìm mình, Cố Noãn Phong trong lòng vui mừng như điên, cảm thấy giọng nói của Diệp Thanh Thành ngày càng ở gần nàng, nàng vội vàng đáp lời: "Thanh Thành, Thanh Thành, em ở chỗ này - - "

Vừa lúc đó, ngọn đèn đột nhiên sáng choang, Diệp Thanh Thành rốt cục nhìn thấy Cố Noãn Phong cách đó không xa, sải bước về phía trước kích động ôm chặt nàng: "Noãn Phong, thực xin lỗi, anh đã tới chậm."

Lâm Hiếu Quân tay vẫn như xưa nắm chặt lấy Cố Noãn Phong, xem hai người bọn họ không coi ai ra gì ôm nhau, đâm vào mắt khiến tim đau thót lại, con ngươi đen trong khoảnh khắc phai nhạt xuống.

Cố Noãn Phong tựa ở trong ngực Diệp Thanh Thành tỏ ra rất thành ý cảm tạ Lâm Hiếu Quân: "Cảm ơn học trưởng." Nàng dùng sức rút về tay của mình.

Cố Noãn Phong tận lực bảo trì khoảng cách cùng lạnh nhạt làm cho trong lòng Lâm Hiếu Quân lạnh xuống, tay cũng liền buông lỏng ra, vừa rồi phần an bình hư ảo kia tựa như trong mơ, sớm đã cách hắn đi xa.

Hắn tự giễu nhếch lên mỏng manh khóe môi, trên tay hoa hồng trở thành một loại châm chọc, trong lòng hắn tựa như đè nặng một tảng đá lớn, khiến bước chân của hắn có chút hấp tấp đi về phía dưới sân khấu.

......

Bình luận

Truyện đang đọc