LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Các bác sĩ tương lai từ trong Viện y học lần lượt đi ra kia, lúc trước ánh mắt còn dừng lại nhìn xem Cố Noãn Phong trong khoảnh khắc liền dời đi trận địa, trong đám người bắt đầu có người khe khẽ nói nhỏ, có vài nữ sinh dứt khoát đi chậm lại, chỉ để nhìn thêm vài lần ba nam nhân bắt mắt này.

Ba nam nhân tuấn lãng bất phàm này đoán chừng là thường xuất hiện như vậy, không để ý ánh mắt người khác trò chuyện với nhau, Diệp Thanh Thành tiêu sái hai tay đú vào trong túi quần, sắc mặt lạnh nhạt nghiêm túc lắng nghe.

Cố Noãn Phong ngưng mắt nhìn đường cong ưu nhã, mặt mày tựa như thủy mặc đỏ xanh loại thanh tú thoát tục của Diệp Thanh Thành, người nam nhân đối với nàng bao dung thậm chí đến mức dung túng này, thậm chí có xúc động muốn bổ nhào vào trong ngực của hắn.

Vừa qua thiên đường, vừa qua địa ngục, Thanh Thành, em sai rồi, thời gian của chúng ta đã đảo lưu, thật sự là may mắn cho em khi vẫn còn kịp bắt đầu từ số không.

Chắc do ánh mắt của Cố Noãn Phong quá mức chuyên chú, khiến cho Diệp Thanh Thành phát giác được đưa mắt nhìn qua nữ sinh tóc ngắn thanh xuân dào dạt đứng ở cửa học viện, đôi mắt dường như biết nói kia lặng yên nhìn hắn, ánh chiều tà chiéu vào trên người của nàng, cả người nàng trong trang phục T-shirt trắng cùng quần short jean như được toả ánh sáng vàng, đẹp đến mức làm cho tay của hắn để tại trong túi quần không khỏi nắm chặt.

"Xin chào Diệp Thanh Thành, em là Cố Noãn Phong học ở trường luật." Cố Noãn Phong cảm giác mình hiện tại rất kỳ quặc, khi nào thì nàng nhìn Diệp Thanh Thành cũng sẽ khẩn trương đến lòng bàn tay đều toát ra mồ hôi?

"Wow, Thanh Thành, tên tiểu tử này vận khí thật sự là quá vượng, đúng là một học muội nhiệt tình đáng yêu, làm cho ta khó có thể chống đỡ, để tớ tính hộ cậu, vị này là người thứ mấy trong tháng này rồi?"

Một người nam nhân tiếng nói trong trẻo lên tiếng lại còn huýt sáo, trong giọng nói đều là trêu chọc, ánh mắt của hắn nhìn qua nhìn lại giữa Cố Noãn Phong và Diệp Thanh Thành, tuyệt đối tỏ vẻ là đang chờ xem kịch vui. Một người nam nhân khác bên cạnh Diệp Thanh Thành quan sát Cố Noãn Phong một lát, ánh mắt sắc bén xem kỹ, nhưng chỉ mím chặt môi không nói gì.

Hai nam nhân này Cố Noãn Phong đều nhận ra, là bạn thân của Diệp Thanh Thành, ba người học cùng từ tiểu học, cuối cùng học đại học cũng phải là cùng một trường, sau khi tốt nghiệp mở một bệnh viện tư nhân theo hình thức kinh doanh đầu tư cổ phần, bọn họ cùng Diệp Thanh Thành được ca ngợi là Viện y học Tân Thành trước mười năm sau mười năm không người nào vượt qua ba cây đại thụ.

Nhưng mà trong lòng Cố Noãn Phong lúc này chỉ toàn là khinh bỉ, Tần Thương, anh không nói lời nào chẳng lẽ người khác sẽ coi anh là người câm bán đi sao?

Hai ánh mắt hình viên đạn bắn tới Tần Thương đang muốn xem kịch vui, khiến cho Tần Thương bị sững sờ, tại sao ánh mắt vị học muội này so với Chu Tử Khanh còn sắc bén hơn?

"Thực xin lỗi, anh không nhớ là có biết em." Diệp Thanh Thành khó được dễ tính trả lời, bên cạnh hai nam nhân hai mặt nhìn nhau, hôm nay Diệp Thanh Thành thật giống như đổi tính, sẽ có phản ứng với nữ sinh tự dưng đến "Quấy rầy" hắn?

Cố Noãn Phong trong lòng quýnh lên, chỉ sợ Diệp Thanh Thành tự động đem nàng xếp loại vào hàng ngũ nữ sinh muốn "Thông đồng" với hắn, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn bước lên vài bước chặn lại hắn: "Anh còn nhớ rõ hơn một tháng trước tại bãi biển cứu người nữ sinh suýt bị chết đuối sao? Đó chính là em. Bây giờ em đặc biệt tới đây chờ anh nói lời cảm ơn."

Lúc này Diệp Thanh Thành cũng đã nhận ra nàng, không nghĩ tới nàng cũng là sinh viên Đại học Tân Thành, lúc nàng sắp thức tỉnh lẩm bẩm nói nhỏ khiến hắn hoảng hốt một lát, thế cho nên trong một khoảng thời gian rất dài luôn sẽ không tự chủ nhớ lại thứ rung động mềm mại mà lạnh như băng kia. Hơi thở thanh xuân của nàng khi đến gần khiến cho hai tròng mắt đen huyền của Diệp Thanh Thành dường như loé lên điều gì, rất nhanh lại khôi phục như thường: "Đây là chức trách của bác sĩ."

"Cứu em là chức trách của bác sĩ, em thật lòng cảm kích." Cố Noãn Phong tiến lại gần hơn và nhón chân lên, đôi môi hồng phấn nhỏ nhắn xinh xắn của nàng khó khăn lắm mới tiến đến lỗ tai của hắn, dùng thanh âm chỉ có hai người mới có thể nghe thấy nói thầm: "Nhưng mà cướp đi nụ hôn đầu của em, chẳng lẽ cũng là chức trách của bác sĩ sao?"

******

Trong một tiệm trà sữa cách Đại học Tân Thành không xa, Diệp Thanh Thành bất đắc dĩ nhìn xem nữ sinh cười đến ánh mắt cong cong như vầng trăng khuyết ngồi ở đối diện,đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ tại sao mình lại như bị ma xui quỷ khiến cứ như vậy để nàng kéo tới đây, hơn nữa còn ở trước ánh mắt không có hảo ý của hai đồng đảng mà rời đi, chẳng lẽ chính là bị một câu nói của nàng ở bên tai đầu độc.

Tiểu nữ sinh bá đạo này, không chỉ không làm cho hắn cảm thấy chán ghét, mà đáy lòng lại còn có chút vui mừng, Diệp Thanh Thành nhìn chăm chú vào Cố Noãn Phong đang uống trà sữa, đáy mắt hiện lên ôn nhu mà ngay cả mình cũng không có phát giác.

"Lúc bác sĩ cấp cứu đều cần phải làm như thế sao?" Cố Noãn Phong giống như chỉ tùy ý hỏi hắn.

"Hả?" Diệp Thanh Thành sững sờ, rất nhanh hiểu nàng nói là việc hô hấp nhân tạo, "Ngoại trừ như vậy cũng có thể đem người chết chìm để nằm sấp xuống, đầu cúi thấp, ấn bụng, cõng trên lưng để ép nước ở trong dạ dày ra..."

Cố Noãn Phong gật gật đầu: "Diệp Thanh Thành, về sau nếu như anh lại gặp người bị chết đuối, sẽ dùng những phương pháp này đi, cái phương pháp dùng với em đó về sau cấm anh được sử dụng với người khác."

Diệp Thanh Thành vừa định gật đầu, đột nhiên cảm thấy không thích hợp, cái gì với cái gì đây a. Tiểu nữ sinh này dựa vào cái gì can thiệp chuyện của hắn a?

"Còn có, anh nói có hay không nên chịu trách nhiệm với em?"

Cũng bởi vì hắn cứu nàng, cho nên hắn sẽ phải chịu trách nhiệm với nàng? Diệp Thanh Thành trên trán nổi lên ba vạch đen. Nếu như ngày đó không phải là mình cứu nàng, có phải hay không nàng cũng sẽ yêu cầu người cứu nàng kia chịu trách nhiệm đây? Trong lòng của hắn mơ hồ có mất mát, tựa như có cái gì nghẹn trong lồng ngực làm hắn buồn bực.

"Nam tử hán dám làm dám chịu, đừng tưởng rằng em hôn mê không biết gì, anh không chỉ có cướp đi nụ hôn đầu của em, còn ăn đậu hủ đem tay đặt tại trên ngực của em, anh..."

Diệp Thanh Thành nghe đến đó thiếu chút nữa muốn nhảy dựng lên, cái tiểu nữ sinh không biết xấu hổ này, như vậy cũng dám mở miệng nói ra, hắn nhanh chóng lấy tay che miệng của nàng lại, trong nháy mắt, hắn lại đột nhiên cảm thấy làm như vậy càng thêm có vẻ mập mờ không thôi, có cái gì đó khác thường thiêu đốt trong lòng của hắn.

Diệp Thanh Thành không phải là người thích dùng ngôn ngữ để biểu đạt, đa số thời điểm, làm cho người ta cảm giác không nóng không lạnh, Cố Noãn Phong rất hiểu rõ về hắn, bắt được trong ánh mắt trong suốt của hắn chợt lóe lên tia xấu hổ, còn có tuấn nhan có vết đỏ khả nghi, thì ra Thanh Thành cũng là nam nhân biết xấu hổ.

Cố Noãn Phong đắc ý chuyển động đôi mắt đen như hạt lưu ly kia, thanh âm từ trong lòng bàn tay mà hắn che không kỹ truyền tới: "Nếu như ở cổ đại thì anh đã phải cưới em rồi, hiện tại trước tiên cho anh được lợi là làm bạn trai của em đi."

Môi của nàng mấp máy ở trong lòng bàn tay chỗ nhạy cảm trêu chọc xúc giác của hắn, tê tê dại dại xuyên thấu qua lòng bàn tay truyền đến trên toàn thân, Diệp Thanh Thành không khỏi tâm thần ngơ ngẩn, trố mắt nhìn xem nàng tung tăng như chim sẻ nở nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, giống như cơn gió ấm tháng ba thổi vào tim của hắn, chưa bao giờ biết rõ thì ra là một người nụ cười cũng sẽ có ấm đến tâm nhiệt độ.

Hắn không được tự nhiên rút lại bàn tay đang che miệng nàng, như thế nào cũng nói không nên lời cự tuyệt lời đề nghị của nàng.

"Không nói chính là đại biểu đồng ý, đưa điện thoại di động của anh cho em." Cố Noãn Phong dương dương đắc ý ở trong di động của Diệp Thanh Thành lưu số điện thoại của mình, hơn nữa còn ghi là: Noãn Phong của anh. Đồng dạng trong điện thoại di động của mình cũng ghi tên: Thanh Thành của em.

Khi nàng đem tên lưu trên hai cái điện thoại cho Diệp Thanh Thành xem, Diệp Thanh Thành nhìn càng nhiều hơn chính là gương mặt cười đến sáng rỡ của Cố Noãn Phong, cảm thấy trong lòng chợt như một đêm gió xuân đến, ngàn thụ vạn thụ lê hoa mở.

Một cái bàn cách bọn họ không xa, phía sau có một nam nhân tóc ngắn màu nâu nhạt, hắn nhìn một cách lười biếng đến cực điểm vách ngăn bằng thuỷ tinh bên người, trên thủy tinh hiện lên rõ ràng hình ảnh khuôn mặt nữ sinh tóc ngắn rạng rỡ tươi cười đang giơ di động, hắn dùng tay vuốt ve khuôn mặt nữ sinh trên thủy tinh, trong đôi mắt đen nhánh mịt mờ chớp động.

Cố Noãn Phong, người đầu tiên phát hiện ra em đúng là tôi.

******

Rời đi quán trà sữa tay Cố Noãn Phongrất tự nhiên liền khoác lên cánh tay Diệp Thanh Thành, đột nhiên xuất hiện tiếp xúc thân mật làm cho thân thể hắn cứng đờ, Cố Noãn Phong phảng phất như không có phát hiện ra, ngược lại thân thể càng gần sát vào hắn, động tác thuần thục giống như một đôi tình nhân đã yêu nhau nhiều năm.

"Hi!, anh nói..."

"Gọi em là Noãn Phong."

Diệp Thanh Thành dừng bước lại, xoay người phi thường nghiêm túc nhìn Cố Noãn Phong: "Được rồi, Noãn Phong, chúng ta cũng không quen biết, nếu như muốn anh chịu trách nhiệm cũng không có khó gì, nhưng yêu thương không phải là đùa giỡn, anh chỉ dùng hôn nhân làm mục đích yêu thương, không chỉ là chịu trách nhiệm đối với mình mà còn là đối với em, cho nên anh cho rằng em cần phải hãy suy nghĩ thêm một chút."

Trước kia luôn cảm thấy tình cảm của người này không nhiều, không có thú vị, hiện tại ngược lại cảm thấy hắn đáng yêu vô cùng, như vậy lại kích khởi trong lòng Cố Noãn Phong một hồi rung động, làm cho nàng cảm động: "Lấy kết hôn làm mục đích, rất tốt a, em phi thường đồng ý."

"Em chưa hiểu rõ ý của anh, anh đề nghị trong kỳ nghỉ Quốc Khánh dài hạn lần này em phải suy nghĩ cho kỹ một chút, nếu như sau đó em vẫn giữ ý nghĩ đoa, như vậy chúng ta liền chính thức lui tới đi."

Ai, Diệp Thanh Thành, anh làm sao có thể luôn khéo hiểu lòng người như vậy, em còn cần cân nhắc hay sao? Nếu như còn cần cân nhắc đó mới là bị quỷ nhập. 

Nhưng nhìn bộ dạng hắn nghiêm túc mà chân thành tha thiết, Cố Noãn Phong vẫn 

là rất thuận theo gật đầu. Còn nhiều thời gian, Diệp Thanh Thành, này đúng là ngày nghỉ độc thân cuối cùng của anh, về sau cuộc sống của anh sẽ có bóng dáng của em ở khắp nơi.

Diệp Thanh Thành đem Cố Noãn Phong đưa đến cửa vào tàu điện ngầm, nhìn xem bóng dáng Cố Noãn Phong dần đi khuất, hắn lại có cảm giác cô đơn, bên người ấm áp làm cho hắn lưu luyến. Hắn đối với nàng đã nảy lòng tham.

Cố Noãn Phong rút di động trong túi xách ra, ngọt ngào xem hình chụp Diệp Thanh Thành tại quán trà sữa trong di động, lại bị một cái tay từ phía sau đoạt mất di động. Nàng hù dọa vội vàng quay đầu lại, trông thấy không Lâm Hiếu Quân không có ý tốt cầm lấy điện thoại di động của nàng nhìn xem.

"Cố Noãn Phong, làm người không thể thiên vị như vậy, cùng là học trưởng, em có phải hay không cũng có thể chụp hình tôi làm lưu niệm một chút?"

Cố Noãn Phong tức giận trừng mắt khuôn mặt đang cười đến bừa bãi cần ăn đòn của Lâm Hiếu Quân, nàng không biết đóa lạn đào hoa này khi nào thì trở nên vô sỉ như vậy: "Thực xin lỗi, xem ra học trưởng lầm, anh ấy là bạn trai của tôi, hơn nữa 

tôi chỉ biết chụp ảnh bạn trai tôi."

Con ngươi đen của Lâm Hiếu Quân thoáng hiện lên một vẻ tức giận, bất quá nụ cười tinh xảo trên mặt lại càng thêm đường hoàng: "Vậy tôi liền tự động thủ là được." Hắn đem camera nhắm ngay mặt của mình, ánh mắt lại liên tục nhìn chằm chằm Cố Noãn Phong, "Em thoạt nhìn tựa hồ rất chán ghét tôi? Đúng là tôi không nhớ rõ có chỗ nào khiến cho em đối với tôi có thành kiến lớn như vậy?"

Cố Noãn Phong trông thấy hắn chụp liên tiếp vài cái, người này tại sao có thể như vậy, trong ấn tượng Lâm Hiếu Quân mặc dù rất cặn bã, nhưng cũng không phải là bộ dạng lưu manh phố phường như vậy, nàng thấy di động vẫn như cũ bị hắn cầm ở trên tay, xem ra chỉ có thể tiếc cho cái di động vừa mua: "Học trưởng nếu đã thích tự sướng, vậy thì cứ tiếp tục đi, ta liền coi như lúc ngồi xe gặp phải ăn trộm bị mất cắp điện thoại di động."

Lâm Hiếu Quân nhìn xem Cố Noãn Phong ngay cả điện thoại cũng không cần liền bành trướng tức giận ở trong lòng, bất chấp tàu điện ngầm lối đi người qua người lại, tiến lên giữ chặt vòng eo Cố Noãn Phong, dùng sức đè nàng trong ngực, cúi đầu, nhanh chóng mà áp môi xuống, gần như đói khát trằn trọc mút vào môi của nàng, không đếm xỉa nàng ra sức giãy giụa.

Bình luận

Truyện đang đọc