LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Chảy vào trong miệng nước mắt là ngọt, như mật tràn đầy trái tim Cố Noãn Phong, lúc này lòng của nàng đã bị Diệp Thanh Thành toàn bộ chiếm cứ, hai tròng mắt nhìn hắn không chớp mắt, lại không thể đưa mắt dời đi được nữa.

Kiếp trước Diệp Thanh Thành cũng là ngồi ở đằng kia đánh đàn Piano, nhưng mà người đứng ca hát lại là Tần Thương, Cố Noãn Phong đã quên mất đó là bài hát gì.

Bởi vì khi còn bé nàng học qua đàn điện tử một thời gian, trong lòng đặc biệt thích đánh đàn Piano, thích ngón tay linh động tại trên phím đàn tung bay, cái loại thưởng thức cao nhã đó chỉ có thể tự lĩnh hội không thể nói nói thành lời, cho nên lúc đó không khỏi nhìn nhiều hai mắt người đánh đàn Piano, người nam nhân có mái tóc ngắn gọn gàng kia.

Lúc hắn đánh đàn phát giác được ánh mắt nhìn chăm chú của nàng, khoé mắt lơ đãng liếc nàng một cái. Đây là nàng cùng Thanh Thành lần đầu tiên gặp mặt.

Vang lên tiếng đàn Piano hoàn mỹ, còn có từng tiếng "anh chờ em - -" tiếng hát thâm tình hơi chuý thương cảm kia, rất nhanh chinh phục những ai trong lòng đã có người yêu mến ở đây.

Tại trong dư âm lượn lờ của âm cuối bài hát, Diệp Thanh Thành đánh hết một chuỗi âm phù cuối cùng, hắn tiêu sái đứng người lên bước ra giữa sân khấu.

Mọi người lập tức hoan hô, có nữ sinh đi lên tặng hoa cho hắn, còn có người kêu to: "Học trưởng lại thêm một khúc nữa!" "Một khúc không đã ghiền, lại thêm một khúc!"

Diệp Thanh Thành hai tròng mắt trong trẻo, âm thanh thuần hậu xuyên thấu qua micro truyền đến rõ ràng: "Mượn cơ hội này, tôi muốn đem bài hát này tặng cho cô gái trường tương tư thủ của tôi (cô gái yêu thương nồng đậm ở trong lòng), cũng tặng nó cho những ai giống như tôi trong lòng có người yêu mến. Tại thời khắc tốt đẹp như vậy, tôi muốn mời cô gái của tôi cùng nhảy một điệu, cũng mời các bạn không cần phải chần chờ, hãy mời cô gái của mình cùng nhau nhảy đi."

Lời của hắn trong nháy mắt làm cho dưới đài sôi trào lên như pháo nổ, rất nhiều đôi tình nữ đang trong giai đoạn yêu cuồng nhiệt hoặc là vừa mới bắt đầu làm quen đều rối rít cùng nhau nắm tay đi lên sân khấu, trong nhịp điệu mơ mộng triền miên nhẹ nhàng, tạo ra điệu nhảy đặc biệt thuộc về thời thanh xuân tươi đẹp.

Diệp Thanh Thành đi đến trước mặt Cố Noãn Phong, rất thân sĩ vươn tay cúi người xuống với nàng: "Xin chào, anh có thể hân hạnh được cùng em nhảy một điệu với không?"

Cố Noãn Phong kích động che miệng lại, đem tay giao cho hắn. Trước kia trong đại sảnh nhà đa năng này, hắn cũng đã từng khom người nho nhã lễ độ hỏi thăm nàng như vậy, nhưng mà khi đó tay của nàng bị Lâm Hiếu Quân sít sao níu lại, liền hô một tiếng xin lỗi cũng chưa kịp nói đã bị kéo vào sàn nhảy.

Diệp Thanh Thành nắm vòng eo Cố Noãn Phong, dẫn theo nàng từ từ xoay tròn, động tác giơ tay nhấc chân cao nhã làm cho Cố Noãn Phong phân tâm nhiều lần suýt dẫm lên chân của hắn.

"Không cần khẩn trương, em chỉ cần bước theo anh là được." Ánh mắt Diệp Thanh Thành trong suốt vô cùng tựa hồ có thể bao dung hết thảy khiến cho trong sâu tận đáy lòng Cố Noãn Phong phát ra từng vòng ấm áp rung động, nàng tự ti nhận thấy, chính mình không xứng với người nam nhân này.

Ngày cành có nhiều nam sinh kéo ngượng ngùng nữ sinh gia nhập cái đội ngũ càng ngày càng khổng lồ này, trong sàn nhảy tràn ngập mờ mịt, không khí hội hữu ái được đẩy lên cao trào.

Diệp Thanh Thành ẩn tình lặng yên ngưng mắt nhìn Cố Noãn Phong đang trong khuỷu tay cùng hắn nhảy múa, môi mỏng ấm áp ngậm chặt lấy vành tai đáng yêu của nàng, đầu lưỡi linh xảo dao động theo viền tai, xúc cảm tê dại thật giống như dòng điện, liên tục không ngừng mà truyền vào trong tâm khảm hai người.

"Làm sao bây giờ? Noãn Phong, anh thật sự rất muốn hôn em." Âm thanh thuần hậu dễ nghe của Diệp Thanh Thành nhẹ nhàng vang lên bên tai Cố Noãn Phong, mang theo nụ cười thản nhiên, còn có vài tiếng thở dài không thể nghe thấy.

Cố Noãn Phong gò má ửng đỏ lên nhùn giống như một quả táo căng mọng tươi ngon mê người, Diệp Thanh Thành trong mắt nhúc nhích hai đóa ngọn lửa kỳ dị, giữa điệu nhảy triền miên, bọn họ nhảy đến chỗ sâu trong đám người, ở một góc đại sảnh tương đối vắng vẻ đó, hắn cực nhanh cúi người nhắm ngay vào môi hồng của nàng nặng nề hôn một cái, lúc ngẩng đầu nhìn nàng giữa lông mày hắn đều là thỏa mãn vui vẻ.

******

Trên cái bàn tròn nhỏ trước người Cố Noãn Phong có nhiều hạt cười và hạt dưa mà Diệp Thanh Thành đã bóc vỏ, thấy thế Tần Thương liền lắc đầu: "Ai, bánh muội muội kết nghĩa, Thanh Thành gặp phải em xem như hoàn toàn hết thuốc chữa. Bọn anh chơi với nhau nhiều như vậy năm cũng chưa bao giờ được nghe hắn hát, giờ thì trái lại, vì em không tiếc xuất đầu lộ diện đi ra mất mặt."

Tần Thương vừa nói vừa thuận tiện lấy tay bốc nhân hạt trên bàn, chờ đến lúc Diệp Thanh Thành đập vào tay của hắn, hắn sớm đã đoạt trước một bước nhét hết vào trong miệng, "Hi!, huynh đệ, thỉnh chiếu cố một chút ta đây cái người bao lâu nay vẫn chưa có bạn gái thương yêu."

Bọn họ nói chuyện ở bên dưới, người dẫn chương trình tại trên sân khấu giới thiệu cực diễn cảm: "Khoảng cách tiếng chuông gõ vang lúc 0h còn có một tiếng đồng hồ, tại thời khắc tiếng chuông gõ vang chính là đêm bình an 0giờ đại cuồng hoan. Đêm nay trong tay mỗi người đều có thư mời, mọi người lúc đến trường cũng đều được thông báo muốn giữ gìn nó thật kỹ, bởi vì, đêm nay màn kịch hay của chúng ta chính là bốc thăm từ trong 100 mã số của mọi người ghép thành 50 cặp đôi tương xứng, vì các bạn tìm người hữu duyên trong đêm bình an."

Người dân chương trình hướng mọi người giới thiệu một cái hòm thuỷ tinh ở góc sân khấu: "Trong cái hòm thủy tinh này chính là các mã số tương ứng với mã số trên thiệp mời của mỗi bạn ngồi ở đây, không biết các vị mỹ nam mỹ nữ có hay không chú ý tới mã số trên mặt thiệp mời, chúng ta sử dụng phương pháp đánh số là giống như trong thẻ căn cước, mỹ nam tất cả đều là số lẻ, mỹ nữ còn lại là số chẵn. Đêm nay những cặp đôi tương ứng nhất định phải cùng nhảy một điệu với nhau ở trong hội trường này, các mỹ nam còn có đặc quyền hôn lên má của mỹ nữ. Đương nhiên điểm này nhất định phải trưng cầu mỹ nữ đồng ý mới được thực hiện, ta tin tưởng các vị mỹ nam ở đây đều là người là phi thường thân sĩ. Cuối cùng chúng ta sẽ ở bầu chọn ra ba cặp đôi đẹp nhất trong 50 cặp đôi này, tặng quà Nô-en cùng với quà kỷ niệm mười năm hợp tác tổ chức."

Không khí bắt đầu nhộn nhịp lên, nhiều người kích động cao giọng hét: "Mau chóng bắt đầu đi- - "

"Trước lúc tiến hành 0giờ cuồng hoan, thỉnh mọi người tiếp tục thưởng thức các tiết mục. Chúng ta xin mời Đào học trưởng vì mọi người mang đến một tiết mục ảo thuật."

Một nam sinh đội mũ dạ màu đen, mặc áo bành tô vẫy tay đi đến giữa sân khấu: "Tôi muốn mời người dẫn chương trình giúp tôi bốc thăm ra một bạn hữu duyên để làm trợ thủ của tôi đêm nay."

Người dẫn chương trình từ trong hòm thủy tinh trong suốt nhanh chóng chọn ra một cái mã số: "Xem đuôi số là số chẵn, chúng ta xin mời vị này được rút trúng mã số may mắn mỹ nữ bước lên, giúp mọi người cùng chứng kiến thế giới ma thuật thần kỳ." Người dẫn chương báo ra ma số trên tay vừa bốc được, dưới đài các nữ sinh đều nhìn xem mã số của mình, nhưng mà người dẫn chương trình thông báo đến mấy lần vânc không thấy có người bước lên.

"Thỉnh tất cả các mỹ nữ ở đây đều nhìn kỹ lại một chút mã số trên thiệp mời trong tay mình, chúng tôi mong đợi sự xuất hiện của bạn."

Cố Noãn Phong đem thiệp mời trên bàn cầm lên vừa nhìn, nàng thế nhưng chính là người sở hữu mã số kia. Nhưng mà nàng thực sự không muốn đi lên làm cái gì mà người may mắn, chứng kiến cái gì thần kỳ. Cắn môi, nàng chần chờ.

Diệp Thanh Thành cầm lấy thiệp mời của nàng, đáy mắt thoáng hiện lên điều gì: "Noãn Phong, hiện tại đến lượt em bóc hạt dưa cho anh, không cho phép lười biếng, chờ anh trở lại." Cố Noãn Phong sững sờ, hắn muốn thay thế nàng đi lên sao?

Diệp Thanh Thành đứng người lên trải qua Chu Tử Khanh bên cạnh thời điểm, Chu Tử Khanh không vui nói: "Có thể không cần phải để ý tới."

Diệp Thanh Thành trong mắt xẹt qua tia sắc bén: "Mình muốn xem một chút hắn rốt cuộc định giở trò gì."

Trên sàn nhảy vị Đào học trưởng kia từ lôi ra từ bên cạn một tấm thảm đỏ vừa mở rộng ra vừa nói: "Đêm nay, tôi sẽ vì mọi người biểu diễn tiết mục người sống biến mất."

Chờ đến lúc Diệp Thanh Thành đi lên sân khấu, hắn và người dẫn chương trình đều giật mình. Người dẫn chương trình vừa định mở miệng, Diệp Thanh Thành liền lạnh lùng nói khẽ với hắn câu gì đoa, người dẫn chương trình sắc mặt có điểm trắng bệch đứng qua một bên.

Người ở dưới đài chứng kiến may mắn mỹ nữ đổi thành một trong ba cây đại thụ không ai có thể vượt qua của viện y học Tân Thành Diệp Thanh Thành, mặc dù có điểm kỳ quái, nhưng cũng không có ai ồn ào gây chuyện.

Làm ảo thuật Đào học trưởng mất tự nhiên cười, giơ tấm thảm đỏ ra rung rung vài cái, nhanh chóng sẽ đem Diệp Thanh Thành che kín, lại kéo mở ra, Diệp Thanh Thành thật sự từ biến mất khỏi san khấu.

Người ở dưới đài đều nín thở nhìn xem, cảm thấy tiết mục ảo thuật thật sự cũng rất thần kỳ, mặc dù đều biết là giả, nhưng hiện giờ không có nhìn ra chút sơ hở nào.

Cố Noãn Phong chăm chỉ giống như con ong mật nhỏ vùi đầu càng không ngừng bóc vỏ hạt dưa, ngược lại không xem tiết mục ảo thuật trên sân khấu, dù sao đều là giả, xem nó còn không bằng vội vàng bóc thêm một chút hạt dưa, Thanh Thành trở lại muốn ăn.

Hậu trường, Diệp Thanh Thành căng mím môi, ánh mắt thâm trầm nhìn Lâm Hiếu Quân, phủi phủi bụi ở trên tay áo bị bám vào khi đi từ trong đường hầm bhor ra lúc vừa rồi.

Trong con ngươi đen của Lâm Hiếu Quân rất nhanh khôi phục lại sự trấn định: "Anh tại sao lại biết được."

"Có người đã làm, dĩ nhiên là sẽ có người biết. Tôi không muốn còn có lần sau nữa."

"Cô ấy không phải là vật sở hữu riêng của ai, chỉ cần một ngày cô ấy còn chưa lập gia đình, như vậy ai cũng có cơ hội. Diệp Thanh Thành, chẳng lẽ anh sợ sao?"

Diệp Thanh Thành khóe miệng lười biếng giương cao, như cười như không nói: "Bởi vì quan tâm nên đương nhiên là tôi sẽ sợ, nhưng là cơ hội không phải do vậy mà tới, Lâm Hiếu Quân, từ trên điểm này anh liền thua."

"A, như vậy chúng ta liền thử xem, càng là khó khăn lại càng là có thể đủ rồi kích khởi ý chí chiến đấu của tôi, không đến lúc cuối cùng ai có thể biết trước kết quả đây."

******

Người dẫn chương trình hưng phấn bắt đầu rút ra 100 cái mã số, mã số của Cố Noãn Phong lại một lần nữa bị rút được.

Lần này mỗi một cái mã số được rút ra đèu sẽ có nhân viên làm việc đi thẩm tra đối chiếu sau đó lại mời người đó bước lên sân khấu. Cố Noãn Phong mím môi: "Thanh Thành, chúng ta vừa rồi nên chuồn đi mới đúng." Lần này Diệp Thanh Thành là thay thế không được nàng.

Diệp Thanh Thành ăn hạt dưa, khích lệ thuyết: "Lên đi, mặc dù anh sẽ ghen ghét, nhưng bình thường xã giao luôn không thể tránh được. Anh sẽ ngồi ở đây đợi em."

"Thanh Thành, làm sao cậu cũng không lo lắng gì vậy, đây chắc chắn lại là Lâm Hiếu Quân giở trò quỷ, mặc kệ bánh muội muội kết nghĩa bụ ghép với mã số là gì, khẳng định xuất hiện đều là Lâm Hiếu Quân." Nhìn xem Cố Noãn Phong đi theo nhân viên làm việc lên đài, Tần Thương có điểm nóng nảy.

"Mình cũng không vội các cậu gấp cái gì? Giữa nam nữ dù sao cũng cần giao tiép bình thường? Bạn gái có người theo đuổi, điều này có thể chứng minh ánh mắt của mình rất tốt, mình là bạn trai của cô ấy cần phải cảm thấy kiêu ngạo không phải sao? Hơn nữa mình tin tưởng cô ấy."

Đôi mắt như Hắc Diệu Thạch của Diệp Thanh Thành thật sâu nhìn xem trên đài Cố Noãn Phong: "Bởi vì tình yêu, cũng không phải là sự cho đi của một bên, một bên chỉ tiếp nhận. Mà là song phương cam tâm tình nguyện cùng trầm luân, bao dung lẫn nhau, thấu hiểu lẫn nhau, tín nhiệm lẫn nhau."

....

Bình luận

Truyện đang đọc