LẠI TRẦM LUÂN LẦN NỮA

Nước mắt đọng tròn mắt muốn chảy xuống, nhưng khổ sở lại chảy ngược vào trong lòng, tư vị khổ sở vô hạn, làm cho Cố Noãn Phong đau khổ đến chân tay lạnh như băng, ngay cả chuyện làm sao có thể đi trở về phòng bệnh cũng không biết.

Đóng cửa lại, nàng bất lực ôm chặt hai chân cuộn cong thân thể lại, như bị rút đi tất cả ấm áp, nàng chỉ có thể vô lực núp ở cửa phòng bệnh sau đó ngăn không được phát run.

Ông trời thực thích đùa dai, khi nàng thật sự yêu Diệp Thanh Thành, lại bị đuổi về đến điểm xuất phát, nhấm nháp quả đắng do tự mình gieo trồng. Nàng là gieo gió thì phải gặt bão đi, nghĩ đến đã từng tùy hứng cùng không biết quý trọng, còn có hành động làm mất đi hắn, ngũ tạng lục phủ đau nhức trải rộng khắp cơ thể.

Nàng biết vậy chẳng làm, thì ra là trong vô thức đã yêu hắn sâu như vậy.

Trời làm bậy thì còn đường sống, người làm bậy thì không thể sống, cảm giác bất lực như dòng nước xoáy càng ngày càng lớn, như một cái động không đáy từng chút một thôn tính lấy nàng đang tuyệt vọng.

******

Trong phòng bệnh cao cấp, Diệp Thanh Thành cùng Diệp Nam đang nói chuyện thay đổi của Tân Thành mấy năm gần đây.

"Cháu trai ngoan, ăn trái bưởi rồi hãy đi." Nam nhân bện tóc dài đuôi nhìn rất có phong cách nghệ thuật gia cợt nhả nói với Diệp Thanh Thành, hắn bưng ra một đĩa bưởi đào đã lột vỏ hết từ bên trong phòng bếp nhỏ, cố ý quơ quơ trước mắt Diệp Thanh Thành.

Trong giọng điệu của hắn nồng nặc hương vị chế nhạo, đặc biệt câu cháu trai ngoan.

"Tôi thấy hay là thôi đi, nhìn ra được đây không phải là chuẩn bị cho tôi, tôi vẫn nên biết thức thời rời đi sớm một chút thôi." Diệp Thanh Thành cười trả lời, "Cậu cùng tiểu di (em gái của bố nhưng ít tuổi) mới vừa về nước, dễ bị không hợp thuỷ thổ, trong thời gian này đề nghị không cần phải ăn lung tung nhiều thứ."

"Này, tiểu tử thúi, ý cậu là trái bưởi này không thể ăn sao?" Nam nhân bện tóc thoạt nhìn tuổi xấp xỉ với Diệp Thanh Thành, nhưng mà tính tình có vẻ xốc nổi, giờ đang tức giận tới mức giơ chân.

"Tiểu di, dì xem năng lực lý giải của tiểu dượng (chồng của dì nhỏ) có phải có chút vấn đề không? Hiện tại cháu thực hối hận giới thiệu dì cho hắn."

"Tiểu tử thúi, cậu nói bậy bạ gì đó, tôi với tiểu di của cậu đúng là mai trúc mã thân thiết, cần cạu giới thiệu cái gì? Bác sĩ là có quyền uy sao?"

"Hai người này thiệt là, từ nhỏ đã thích đấu võ mồm, tách ra mấy năm này thì đấu trong video, hiện tại gặp mặt lại tiếp tục đấu, có phải hay không cho rằng mình vẫn còn là trẻ con mười tuổi?" Diệp Nam nằm ở trên giường bệnh xem bọn họ đùa giỡn, rất bất đắc dĩ lắc đầu.

"Tiểu Nam, lần này đúng là do hắn chọc anh trước." Nam nhân có bím tóc cườ quyến rũ giơ đĩa hoa quả lên, bĩu môi với Diệp Thanh Thành.

"Thanh Thành, dì nghe ba cháu nói, cháu thật sự dự định ly hôn sao?" Diệp Nam không quên lúc Diệp Thanh Thành báo tin sẽ kết hôn vui vẻ đến cỡ nào, giờ mới chưa đến hai năm làm sao lại muốn ly hôn đây? Nàng lần này trở còn đặc biệt mang theo lễ vật cho cháu dâu chưa từng mặt mặt nữa.

"Tiểu di, có một số việc không phải là do cháu định đoạt, kỳ thật cháu... Thôi, chuyện này để cháu nói cho dì nghe sau đi." Diệp Thanh Thành hai vai suy sụp rủ xuống, dáng vẻ giả vờ thoải mái vừa rồi lại trở thành chán nản.

"Nếu như không thể sống tiếp cùng nhau, hành hạ lẫn nhau, còn không bằng sớm ngày ly hôn, dượng có thể giới thiệu cho cháu rất nhiều nữ nhân xinh đẹp."

"Trình Quang Hạo!" Diệp Thanh Thành rống lên một câu với hắn, mặt đen lại, không nói thêm câu gì bỏ đi.

Ngược lại khiến cho Diệp Nam và Trình Quang Hạo ở trong phòng bệnh sợ hết hồn, đặc biệt là Trình Quang Hạo, không biết đã bao nhiêu năm chưa từng nghe thấy Diệp Thanh Thành gọi cả tên lẫn họ của hắn, hơn nữa còn là rống lên, người này, lại quên bối phận, còn tưởng rằng bây giờ vẫn là năm đó cùng nhau đi học à?

******

Diệp Thanh Thành rất chuyên nghiệp thuần thục xử lý hai cái răng sâu cho bệnh nhân đã hẹn trước, lấy tuỷ răng rồi hàn vào, hắn đưa cái cốc duy nhất trên tay trợ lý đưa cho người bệnh: "Qua một tuần lễ anh hãy đến tái khám, nhớ nhất định phải hẹn trước. Có vấn đề gì không rõ có thể hỏi trợ lý của tôi."

"Thật sự là rất cám ơn Diệp viện trưởng, tôi cũng là nhờ nghe bằng hữu giới thiệu y thuật của anh rất tài cao nên tìm tới, quả thật là không đau nhiều nữa."

Diệp Thanh Thành cởi găng tay ra, khẽ mủm cười với người bệnh: "Không cần khách khí."

Trong bệnh viện Diệp Thanh Thành, Tần Thương cùng Chu Tử Khanh ba người bọn họ ngoại trừ cụ thể phân công bệnh viện thường vụ công tác ra, mỗi người còn căn cứ vào chuyên môn khám bệnh cho bệnh nhân hẹn trước, Diệp Thanh Thành vừa phụ trách y học hình ảnh vừa phụ trách khoa răng hàm mặt.

Hôm nay trạng thái của Diệp Thanh Thành không tốt, cho nên ngoại trừ bệnh này là do một người bạn giới thiệu đến không tiện từ chối, những người bệnh còn lại đều bảo trợ lý sắp xếp vào thời gian khác, hoặc là chuyển giao cho bác sĩ khác.

Diệp Thanh Thành trở lại gian phòng nghỉ tạm thời thu xếp ra, ở trong không gian chỉ có một mình hắn này, hắn không che dấu chút nào vẻ mệt mỏi trên mặt, một ít quần áo ướt sũng tắm thay ra còn đặt ở trong phòng tắm, hắn đi tới, mâu quang ảm đạm nhìn xem.

Hôm nay lúc rạng sáng Diệp Thanh Thành liền tỉnh, hắn suy nghĩ rất nhiều. Từ khi rời nhà ra ngoài ở hơn một tháng này, hắn mỗi ngày đều đang hy vọng Cố Noãn Phong có thể xuất hiện ở trước mặt của hắn, như vậy hắn sẽ không chút do dự cùng nàng trở về, nhưng mà nàng lại không tới, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi cho hắn.

Kiên trì lâu như vậy chỉ có thể làm cho hắn càng thấy nản lòng thoái chí, thay vì kéo dài tới cuối cùng khiến cả ba người đều đau khổ, còn không bằng buông tay nàng ra, hắn rút lui, thành toàn cho bọn họ. Chỉ là không biết hành động thành toàn như vậy, có thể khiến cho nàng thỉnh thoảng sẽ nhớ đến hắn hay không.

Sau khi đem giấy thỏa thuận ly hôn đã ký xong gửi chuyển phát cho Cố Noãn Phong, Diệp Thanh Thành cũng không biết tại sao sẽ như hồn bay phách lạc quay về chung cư Kim Đỉnh Hoa. Hắn đem xe dừng ở trên đường đối diện chung cư, gần đến buổi trưa thấy xe đưa thư của công ty chuyển phát E MS lái vào khu chung cư, rồi liền thấy Cố Noãn Phong cầm lấy giấy ly hôn hắn đã ký chạy ra khỏi nhà.

Biết rất rõ ràng sẽ có kết quả như vậy, cũng biết rất rõ ràng nàng sẽ đi tìm Lâm Hiếu Quân, vậy mà vẫn cảm giác như bị đao cắt, đau đến không muốn sống, nữ nhân này mình che chở lâu như vậy lại không thể chờ đợi được muốn đi ra khỏi cuộc sống của hắn, chẳng lẽ cùng hắn sống chung thống khổ như vậy sao?

Đi theo Cố Noãn Phong đã ngồi trên xe taxi, thấy nàng vào chung cư chỗ Lâm Hiếu Quân ở, dạ dày Diệp Thanh Thành quặn thắt đau đớn đến mức cả người nằm sấp ở trên tay lái, chờ cảm giác như bị bỏng ở dạ dày hòa hoãn chút ít, chuẩn bị khởi động xe hơi rời đi, hắn lại thấy nàng khóc chạy ra.

Diệp Thanh Thành không biết chuyện gì xảy ra, tại sao nàng sẽ thương tâm như vậy, biết rất rõ nàng không phải vì hắn mà chảy lệ, nhưng nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng liền khống chế không nổi vì nàng đau lòng.

Cái đồ ngốc này, trông thấy trời mưa cũng không biết trú một lát rồi mới đi sao? Mùa thu bị dính nước mưa dễ bị cảm. Diệp Thanh Thành nghĩ cũng không có nghĩ nhiều liền từ trên xe cầm lấy cái ô chuẩn bị đưa cho nàng, nhưng mà lại không biết giải thích tại sao hắn xuất hiện ở đây, hơn nữa bây giờ chắc nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn đâu.

Cố Noãn Phong đi đến bên cạnh sông Đào Hộ Thành rồi đứng im, một khắc kia Diệp Thanh Thành dự cảm thấy có chuyện xấu sẽ xảy ra, khi nàng nhảy xuống trong nháy mắt đó, Diệp Thanh Thành cảm thấy trái tim của hắn tan vỡ.

Cho đến khi vớt được thân thể của Cố Noãn Phong ở trong nước, lúc kéo nàng đưa lên bờ, đáy lòng Diệp Thanh Thành tuôn ra đầy trời phẫn nộ dường như muốn đem hắn bao phủ, cưỡng chế ý muốn hủy diệt tất cả, hắn vò nát tờ giấy ly hôn ướt sũng trôi lơ lửng ở trên mặt nước. Cố Noãn Phong, em thật là ác độc, chuyện gì lại khiến em thà rằng lựa chọn buông tha cho sinh mạng của mình? Chẳng lẽ em chưa từng nghĩ tới trên thế giới này còn có người và thứ gì đó đáng giá lưu luyến sao?

Trên xe cứu thuơng, Cố Noãn Phong liên tục nắm lấy tay Diệp Thanh Thành không buông, lẩm bẩm: "Diệp Thanh Thành, cái tên xấu xa này - - "

Diệp Thanh Thành ngồi xổm ở bên cạnh nàng không biết nên cười hay nên khóc, cười vì nàng không bị làm dao, mặc dù bị hôn mê nhưng vẫn còn có ý thức? Khóc vì nàng chán ghét hắn, ngay cả lúc hôn mê cũng chỉ nhớ rõ hắn không tốt ra sao?

Vừa rồi lúc Khâu bác sĩ ở trong điện thoại có nói Cố Noãn Phong đã tỉnh, thân thể cùng trạng thái tinh thần cũng không tệ, Diệp Thanh Thành liền nhịn không có đi gặp nàng. Nhưng đến thời điểm an tĩnh lại, cái cảm giác muốn gặp nàng càng ngày càng mãnh liệt, hắn cắn răng, cuối cùng vẫn vội vàng bước về phía khu phòng bệnh mà đi.

Đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, Diệp Thanh Thành chỉ trần trừ trong chốc lát, hắn lấy hết can đảm gõ cửa, đợi nửa ngày đều không nghe thấy Cố Noãn Phong ở bên trong lên tiếng, hơn nữa cửa cũng khóa lại từ bên trong. Chẳng lẽ nàng đi rồi? Không phải là đã báo cho chỗ thanh toán chi phí, khi nàng xuất viện tính tiền phải thông báo cho hắn sao?

Diệp Thanh Thành nhíu mày trầm ngâm, bất chợt trong đầu hắn xẹt qua cái gì đó, thân thể liền rùng mình, sẽ không phải nàng lại luẩn quẩn trong lòng đấy chứ? Nhất định không được lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Chết tiệt! Không phải là mỗi lần đều may mắn có hắn đi theo bảo vệ nàng như vậy. Hắn khẽ nguyền rủa, không chút suy nghĩ liền mở cửa sổ ra, nhảy vào.

"Noãn Phong!" Trên giường quả thật không có người, giọng nói của Diệp Thanh Thành không khỏi mang theo sợ hãi mà rung rẩy.

"Thanh Thành?!"

Diệp Thanh Thành theo hướng thanh âm phát ra xoay người lại, liền nhìn thấy Cố Noãn Phong ôm chặt hai chân cuộn cong lại thân thể dựa ở phía sau cửa, hai mắt nàng đẫm lệ nhìn xem hắn, trong mắt ngoại trừ kinh ngạc còn có sự mừng rỡ mà hắn xem không hiểu.

Cố Noãn Phong đắm chìm trong tâm tình cực độ bi thương, nghe thấy tiếng kêu gọi quen thuộc ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Diệp Thanh Thành từ trên trời giáng xuống, mặc dù không biết hắn vào bằng cách nào, nhưng nàng thật sự rất vui vẻ, hắn đến thăm mình, có phải hay không tỏ rõ, hắn còn để ý nàng?

Diệp Thanh Thành không ngờ rằng sau khi đi vào sẽ là tình cảnh như vậy, lúng túng vung vung tay: "Không nhìn thấy em, anh tưởng rằng..."

Cố Noãn Phong rất nhanh liền hiểu ý tứ của hắn, hắn nhất định cho rằng nàng lại luẩn quẩn trong lòng, nàng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng bởi vì ngồi quá lâu nên chân có chút tê dại.

Nhìn xem Diệp Thanh Thành còn đứng sừng sững bất động ở tại chỗ, Cố Noãn Phong vươn tay hướng hắn xin giúp đỡ, trong thanh âm dẫn theo sự ngây thơ một cách tự nhiên: "Thanh Thành, em không đứng dậy nổi."

Giọng nói mềm mại nũng nịu như vậy, còn có bàn tay đang duỗi về phía hắn xin giúp đỡ, Diệp Thanh Thành hành động như điên rồ bước nhanh về phía trước, cúi người xuống bế Cố Noãn Phong lên. Mùi thơm cơ thể thoang thoảng trên người nàng làm cho đầu óc của hắn khẽ choáng váng, đột nhiên như bị ai đánh thức, hắn như đang tránh né đợi nàng đứng vững liền vội vàng thả tay ra.

Ngôn ngữ cơ thể của Diệp Thanh Thành, làm cho lòng Cố Noãn Phong cứng lại, trước mắt không phải là gương mặt trẻ trung như vài tiếng đồng hồ trước, hiện tại hắn toát ra sự thành thục lạnh nhạt.

Ánh mắt của nàng khiến cho Diệp Thanh Thành rất không được tự nhiên, hắn nuốt một cái trong cổ họng khô khốc: "Anh đến là muốn xem thân thể em đã tốt hơn chút nào không."

"Em không tốt, thật sự rất không tốt, cho nên, Thanh Thành, em muốn anh đưa em về nhà." Âm thanh ẩm đạm mang theo uỷ khuất, còn có bàn tay nhỏ bé sợ hãi lôi kéo ống tay áo của hắn, Diệp Thanh Thành lại bắt đầu có cử chỉ điên rồ.

...

Mia: các bạn thấy sao? Có ghét nữ 9 của ngày xưa không? Thật khổ thân bác sĩ Diệp, lão công 100 điểm mà vẫn bị chê.

Bình luận

Truyện đang đọc