LẠN KHA KỲ DUYÊN

Dịch: Minh Nhân

Biên: Mèo Bụng Phệ

Tu sĩ vừa ra cũng nhìn thấy tiên hạc biến thành nữ tử, bèn tò mò hỏi một câu.

"Hạc cô, ngươi ở đây làm gì, đứa nhỏ này là đồng tử dưới trướng ai?"

Người đến một thân trường bào màu nâu, tuổi tác khoảng chừng năm, sáu mươi, vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn đứa trẻ lạ mặt mà hạc cô đang ôm.

"A, hồi bẩm Hoàng tiên trưởng, đứa nhỏ này là dòng dõi Ngụy gia năm đó có ân với ta, trên người cũng có linh tính, chuẩn bị vào Ngọc Hoài Sơn ta. Đúng rồi, khi nãy ngài có thấy thứ gì bay vào không?"

"Hử?"

Tu sĩ áo nâu khó hiểu, theo bản năng quay đầu lại. Nhìn phản ứng này hạc cô cũng biết đối phương không phát hiện ra.

Thư Vân lâu còn gọi là Bế Quan lâu, bao quanh là sương mù trắng nhàn nhạt, mà cả người hạc giấy trắng như tuyết lại không có bất kỳ dao động pháp lực và khí thế. Ngay khi cấm chế mở ra, nó đã chui vào, đương nhiên Hoàng tiên trưởng sẽ không chú ý đến.

"Hoàng tiên trưởng, vừa nãy có một con chim bằng giấy bay vào, ta đuổi theo con chim giấy kia mới đi tới đây."

Hạc cô đành phải giải thích một câu, loại chuyện này không thể giấu giếm.

"Là hạc giấy..."

Ngụy Nguyên Sinh ở trong lòng hạc cô nhỏ giọng sửa lại cho đúng.

"Hạc giấy?"

Tu sĩ áo nâu nhìn Ngụy Nguyên Sinh lại nhìn hạc cô, suy tư một chút, vung tay về sau mở cấm chế thêm lần nữa.

"Đi, chúng ta đi xem một chút!"

Nói xong thì lão quay về Thư Vân lâu, hạc cô cũng vội vàng ôm Ngụy Nguyên Sinh đuổi theo. Lúc đầu nàng đã muốn ôm đứa nhỏ tới đây, hơn nữa có khả năng Cừu Phong tiên trưởng cũng ở bên trong.

Bên ngoài Thư Vân Lâu cao lớn, bên trong sâu rộng, một vùng không gian không nhỏ tràn ngập sương mù. Bên trong có thư các và rất nhiều gian phòng. Tuy không nhìn thấy bao nhiêu người nhưng một số gian phòng đóng cửa sáng phù, nên hẳn có người ở trong.

Hạc cô tóm tắt đơn giản về Ngụy gia với tu sĩ áo nâu, cũng từ Ngụy Nguyên Sinh hiểu rõ nguồn gốc hạc giấy, quả nhiên là đến từ vị Kế tiên sinh kia.

Mà lúc này trên mái Thư Vân lâu, Cừu Phong và sư huynh Dương Minh chân nhân đang ngồi trên bồ đoàn với ba tu sĩ khác. Một người trong đó chính là "Triệu sư đệ" hôn mê trước kia, còn lại là hai người mặc vũ y, chính là hai con tiên hạc.

Đối diện năm người là một cái bồ đoàn, ngồi trên đó là một người trung niên mặc thanh sam nhìn qua hơn bốn mươi, bộ râu đen dài tới tận ngực, đang cầm một cái ngọc bài nhỏ suy nghĩ cẩn thận.

"Triệu sư điệt, nói cách khác, lúc Bùi sư huynh bảo ngươi và hai Hạc đạo hữu đưa ngọc bài trở về, các ngươi không bị tập kích, mà trên đường trở về Đại Trinh mới đụng phải tà ma?"

Dường như nam tử áo xanh phân tích xong tin tức trên ngọc bài, lúc này mới hỏi người phía dưới.

"Đúng vậy, chúng ta chỉ cần sơ ý chút nữa là vẫn đạo rồi, nếu không phải hai vị Hạc đạo hữu pháp lực cao cường cộng với tốc độ bay phi phàm, chúng ta muốn quay về Ngọc Hoài Sơn còn phải trả giá lớn."

Một trong hai nam tử vũ y có phần khó hiểu tiếp tục chủ đề.

"Kỳ quái là, ngày đó chúng ta không tiếc tiêu hao pháp lực phi độn xâm nhập vào thiên ngoại cương phong, đợi khi trốn vào biên giới Đại Trinh, đám tà ma kia lại không đuổi theo. Nếu nói chúng sợ làm loạn thiên cơ thì cũng không đúng, bởi chiến đấu trong thiên ngoại cương phong thì sao có thể ảnh hưởng tới thế gian Đại Trinh."

Cừu Phong ở bên cạnh Dương Minh chân nhân lên tiếng.

"Việc này quả thực kỳ lạ, xưa nay Ngọc Hoài Sơn ta không có thù oán gì với bên ngoài, lần này chuyện Thiên Cơ Các cũng là lời đồn thất thiệt..."

"Lời này của sư huynh sai rồi. Trước đó có cao nhân giao thủ ở Tịnh Châu. Theo lời quỷ thần nơi đó nói, vị Long Quân của Thông Thiên cũng ở đó, liên thủ với cao nhân khác chế trụ một Chân Ma, đuổi nó ra Đông Thổ Vân Châu... Chuyện này người bên ngoài không rõ, nhưng quỷ thần Trường Xuyên phủ đã tận mắt nhìn thấy."

Năm người đối diện nam tử áo xanh đều nhíu mày trầm tư.

"Long Quân ở sông Thông Thiên kia tính tình khó dò, lần đó ra tay, ngoài Chân Ma thì kẻ còn lại là ai, chẳng lẽ cũng là một Chân Long?"

Dường như tình thế ở Đại Trinh đang trở nên phức tạp hơn. Có một Chân Long chiếm cứ sông lớn, giờ lại có thêm Chân Ma và một vị cao nhân chẳng kém cạnh gì mấy. Ngọc Hoài Sơn tựa như một kẻ lãnh tai, mờ mắt.

"Đúng rồi Nhậm sư thúc, ngọc bài trên người Bùi sư thúc nói gì vậy, là tin tức chính xác Thiên Cơ Các đưa ra sao?"

Nam tử áo xanh lắc đầu, biểu tình có phần kỳ quái.

"Dường như sau khi Thiên Cơ Các phong bế động thiên, thì đã ra sức gieo quẻ mà không thu được gì. Bùi sư huynh giúp họ nắm rõ khí cơ của địa thế, sông ngòi, ao đầm và rừng rậm ở Đại Trinh, cũng bao quát cả xu thế vương triều ở nhân gian, dự định chung sức bói toán lần nữa, trong thời gian ngắn sẽ không có kết quả."

"Được rồi, việc này không chắc thế nào, tạm đừng ảnh hưởng đến tu hành của những người khác trong núi. Lúc ta bấm đốt tay nhìn thì khí cơ ở Đại Trinh không có dị động gì, các châu các phủ đều có quỷ thần trông coi không thấy yêu tà, vương triều nhân gian tuy có thế tượng mốc meo nhưng cũng không xảy ra chiến loạn hay tai kiếp lớn. Mặc dù dân cư chuyển tới sống nhiều về phía Đông Thổ Vân Châu, nhưng vẫn có thể coi là một cõi yên vui, hạng người tu hành bên ngoài sẽ không vô cớ làm loạn."

Suy cho cùng, thế gian vẫn là chính đạo áp đảo, chúng sinh nhân gian, nhất là nguyện lực của chúng sinh nhân tộc bồi dưỡng ra rất nhiều quỷ thần, cũng là một lực lượng không nhỏ.

Càng không bàn đến nơi thế đạo bình hòa như Đại Trinh, yên ổn chính là số trời. Kể có đạo hạnh tới trình độ nhất định sẽ không dám tùy ý làm loạn, ít nhất cũng không dám quá mức trắng trợn để tránh kiếp số quấn thân. Nơi yêu tà tùy ý hoành hành thường thiên hạ bất ổn, tai họa nổi lên bốn phía.

Câu này của nam tử áo xanh không khác nói tạm thời không có kết quả gì, cả đám người tách ra tự đi thanh tu.

Đúng lúc Cừu Phong và Dương Minh chân nhân cùng rời khỏi tĩnh thất bế quan của sư thúc, đột nhiên có một con chim giấy kỳ quái vỗ cánh bay tới.

Khi Cừu Phong và sư huynh để ý tới con chim giấy kia, con chim giấy này đã lấy tốc độ cực nhanh bay từ đằng xa tới gần, bay múa vòng quanh Cừu Phong.

"Con chim giấy này? Là thuật pháp tinh diệu của vị nào trong núi đây? Vậy mà không có dao động pháp lực linh khí!"

Minh Dương chân nhân tò mò không thôi, đưa tay muốn bắt con chim giấy này, kết quả con chim nhỏ đã nhanh chóng vỗ cánh tránh đi, nó lơ lửng trước người Cừu Phong khoảng một thước.

Ba người khác cũng tò mò nhìn một màn này, con chim giấy rất linh hoạt. Dường như lúc này có người đang điều khiển nó, nhưng lại không có pháp lực dao động, mà nhìn cũng không giống có cơ quan gì.

Cừu Phong nhìn sư huynh một chút rồi nhìn con chim giấy, thử đưa lòng bàn tay chếch lên.

Quả nhiên, chim giấy đập hai cái cánh rồi từ từ rơi xuống lòng bàn tay Cừu Phong, sau đó duỗi cổ giấy, lấy mỏ giấy mổ hai lần lên lòng bàn tay.

Lập tức, tin tức Dĩ Vật Truyền Thần liền truyền vào suy nghĩ của Cừu Phong, khiến y sững người một lát.

Lúc phản ứng lại, chim giấy trên lòng bàn tay đã cứng đơ, chỉ giống như một món đồ gấp giấy bình thường.

"Sư huynh, còn nhớ năm đó ta nói với ngươi có gặp một vị cao nhân ở Lão Hoa Sơn không?"

"Đương nhiên nhớ, làm sao, hạc giấy này có liên quan tới hắn?"

Dương Minh chân nhân khó hiểu nhấc cái đuôi hạc giấy trong lòng bàn tay Cừu Phong lên nhìn kỹ, nhìn thế nào cũng là một tờ giấy.

"Đúng vậy, chim giấy này chính là do cao nhân họ Kế làm, dùng phương thức Dĩ Vật Truyền Thần đưa tới một tin tức, ta phải tới nói rõ với sư thúc, rất có thể người tu hành thần bí còn lại ra tay ở Tịnh Châu chính là hắn!"

Nói xong lời này, Cừu Phong không dám thất lễ, lấy hạc giấy trong tay sư huynh rồi quay về tĩnh thất, bốn người khác do dự một chút cũng đều quay về.

Ước chừng sau một chén trà, trong tĩnh thất vị Nhậm sư thúc này, không riêng gì năm người Cừu Phong, ngay cả hạc cô ôm Ngụy Nguyên Sinh và tu sĩ áo nâu kia đều ngồi ở đây.

Mà nam tử áo xanh thì tò mò túm đuôi hạc giấy xem xét kỹ càng, lão nhìn hồi lâu, nhìn thế nào cũng thấy đây là tờ giấy bình thường.

Lão không hiểu nên chuẩn bị xé hạc giấy ra xem thế nào. Dường như động tác này khiến hạc giấy kinh sợ. Vốn nó như vật vô tri của trẻ con gấp chơi, tức thì đập cánh, thoát khỏi bàn tay nam tử áo xanh trốn vào trong ngực Ngụy Nguyên Sinh.

"Ấy... Sống thật à?"

"Sư thúc, tờ giấy này thành tinh ư?"

Nam tử áo xanh cười cười.

"Không phải vậy, đây là linh thù dị thuật, ta đoán là diệu pháp được cao nhân tự mình sáng tạo, nhưng con chim giấy này..."

"Là hạc giấy!"

Ngụy Nguyên Sinh nhỏ giọng thầm thì khiến nam tử thanh sam vấn tóc dừng một lát, rồi tiếp tục nói.

"Ừm, nhưng diệu pháp khiến hạc giấy có linh tính thế này. Nếu nó thường xuyên được linh khí hun đúc, lại được lắng nghe đạo uẩn, rồi tiếp thu được điều kì diệu trong đó, nói không chừng sẽ có ngày sinh ra hồn phách."

"Một trang giấy cũng có thể thành tinh?"

Tu sĩ áo nâu kinh ngạc hỏi một câu, nam tử áo xanh vấn tóc cười phản bác lại.

"Tảng đá cũng thành linh được, sao giấy lại không thể?"

Trong lúc nói chuyện, nam tử áo xanh đảo tay, hạc giấy trong ngực Ngụy Nguyên Sinh nhanh chóng bị hút tới, trở về trong bàn tay lão. Nhưng bây giờ con hạc giấy lại lăn ra "giả chết" hoặc là "ngủ đông".

Trong tay nam tử áo xanh hiện lên một ngọn lửa nhỏ, đưa lửa tới gần hạc giấy, kết quả hạc giấy lại "kinh hoảng" bay vèo tới trốn bên người Cừu Phong.

"Các ngươi xem này, đã biết gần lành tránh dữ!”

Ngụy Nguyên Sinh căng thẳng túm quần áo hạc cô, xích lại gần tai nàng nhỏ giọng hỏi một câu.

"Hạc cô cô, cha ta làm sao bây giờ?"

Dường như Cừu Phong cũng nghe được lời này, y nhìn đứa trẻ rồi chủ động đứng lên, chắp tay với nam tử áo xanh.

"Sư thúc, ta tự mình đi đón Ngụy Vô Úy tới đây."

"Được, đi đi!"

Đương nhiên Ngụy Vô Úy cùng vào Ngọc Hoài Sơn cũng không sao, nếu có thể hỏi được Kế tiên sinh ở đâu, Ngọc Hoài Sơn sẽ phái người tới chào hỏi, tìm hiểu chút thông tin.

Bình luận

Truyện đang đọc