LẠN KHA KỲ DUYÊN

Chương 597:


Sau khi nhìn nhau với hạc giấy nhỏ một hồi, Kim Giáp lực sĩ thu hồi tầm mắt.

Gã lại nhìn Vệ Hiên trong tay, xác nhận lão ta chưa bị mình bóp chết, sau đó mới xoay người bắt đầu tiếp tục di chuyển.

"Ầm...", "Ầm...", "Ầm..." "Ầm..."...!
Kim Giáp lực sĩ vẫn giữ Vệ Hiên trong tay, từng bước chân của gã đều khiến cho mặt đất khẽ chấn động.

Gã cũng không trực tiếp quay về vị trí của Kế Duyên, mà đi nhặt những thi thể có tình trạng thê thảm khác nhau ở ven đường.

Dù sao mệnh lệnh của Kế Duyên là mang về hết, chỉ trừ Vệ Hiên ra, còn lại mặc kệ sống chết, cho nên dù đã chết cũng phải mang về.

Đợi đến khi Kim Giáp lực sĩ đi tới trước mặt Vệ Hành, Vệ Hành vẫn đang ngồi co quắp run rẩy bên cạnh một thân cây đã bị bật gốc hơn phân nửa.

Chỉ một chưởng tiện tay đánh ra lúc nãy gần như đã lấy mạng của lão.

Chẳng qua, lão ta không còn là người bình thường nữa, chứ nếu là bất kỳ cao thủ võ lâm nào khác rơi vào tình huống này thì chắc chắn chết thảm rồi.

Lực sĩ thuận tay xách Vệ Hành lên rồi đặt vào bàn tay trái.

Sau đó, bàn tay trái của gã nâng một đống thi thể và Vệ Hành sắp chết, còn bàn tay phải nắm lấy Vệ Hiên đang đau đớn vì bị đè ép xương cốt.

Gã từng bước trở lại bên ngoài căn phòng Kế Duyên đang đứng.

Trong quá trình này, hạc giấy nhỏ đã bay tới đậu trên vai Kế Duyên từ trước.

Tối nay động tĩnh trong trang viên lớn như vậy nên đã đánh thức tất cả những người còn lại ở Vệ thị.

Dưới những tiếng nổ lớn và tiếng gầm kia, dù là người bình thường nghe thấy thì cũng không thể ngủ tiếp được nữa.

Vào lúc này, những hạ nhân Vệ thị thuộc về nhóm người bình thường hoặc là họ hàng thân thuộc, tất cả đều ở trong trạng thái kinh ngạc ngơ ngác.

Bọn họ nhìn thấy Kim Giáp cự nhân trong bóng đêm ở bên kia, nhưng cũng chẳng có ai chạy trốn, bởi vì chỉ nhìn dáng vẻ này, không ai nghĩ đây là yêu tà.

Chỉ là trong trang viên Vệ thị khó tránh khỏi vẫn có cá lọt lưới, không thể nào chỉ có mấy chục con cá như vậy được, cũng không có khả năng chỉ có nam nhân.

Nhưng hiện tại không có ai chạy trốn cả, tám phần là đang gắt gao che giấu rồi.

Kế Duyên tạm thời không để ý tới những thứ khác, chỉ nhìn chằm chằm vào Kim Giáp lực sĩ càng ngày càng tới gần.

Sau khi đứng trước mặt Kế Duyên, gã quỳ một chân, chậm rãi hạ người xuống, đưa tay trái phải đến trước mặt Kế Duyên.

"Tôn thượng, đã thu lại hết rồi."
Thanh âm Kim Giáp lực sĩ từ xa truyền ra, tiếng vang chấn động toàn bộ trang viên Vệ thị.

Đến giờ khắc này, Vệ Hành giống như đột nhiên tỉnh táo lại.

Lão nằm trên bàn tay Kim Giáp lực sĩ run rẩy lên tiếng.

"Ôi, tiên, tiên trưởng, khụ.


Tiểu nhân, vẫn nhiệt tình, nhiệt tình tiếp đãi tiên trưởng, cầu xin, tiên trưởng tha cho ta một mạng..."
Kế Duyên lắc đầu, chẳng muốn nói gì với Vệ Hành nữa, mà nhìn thẳng về phía Vệ Hiên.

Người sau nhìn thấy tầm mắt Kế Duyên quét tới, lập tức lên tiếng cầu xin tha thứ.

"Tiên trưởng! Con cháu Vệ thị ta cũng bị yêu nhân mê hoặc, bị yêu nhân làm hại.

Gã còn lấy đi thư văn và Vô Tự Thiên Thư do Tiên trưởng lưu lại.

Đều do ta bị quỷ mê hoặc, tu luyện công pháp trao đổi với yêu nhân.

Nhưng đây cũng không phải là ý định của chúng ta.

Trên giang hồ vốn đã có tin đồn về Hấp Công đại pháp.

Chúng ta chỉ là muốn bắt mấy tên bại hoại giang hồ kết hợp với việc thử tu luyện.

Chúng ta cũng không muốn hại người..."
Vệ Hiên không hổ là phụ thân của Vệ Minh, thao thao bất tuyệt nói không ngừng, nhưng Kế Duyên lại cắt ngang lời y.

"Kế mỗ tin ngươi."
Vệ Hiên đang nói thì bỗng nhiên nghe thấy lời này, bản thân y cũng ngây ngẩn cả người.

"Hả?"
"Kế mỗ nói, tin ngươi."
Kế Duyên rất nghiêm túc lặp lại câu nói kia, nhưng Vệ Hiên lại không dám tin.

Y nghi thần nghi quỷ nhìn Kế Duyên, ngay cả Vệ Hành ở một bên cũng kinh ngạc nhìn Kế Duyên.

Khi đã có ý chí cầu sinh, thân thể cũng gắng gượng chống chọi một chút.

"Tiên trưởng tin ta ư?"
Nghe được thanh âm mang theo cảm giác khó tin của Vệ Hiên, Kế Duyên khẽ nở nụ cười.

"Thế nào? Nghe ý tứ này của ngươi, ngay cả ngươi cũng không tin rằng Kế mỗ sẽ tin ngươi sao? Ha ha, nếu ngay cả bản thân ngươi còn không tin..."
Nói xong lời này, biểu tình của Kế Duyên lại trở nên đạm mạc.

"Vậy cũng không có gì để nói.

Nói cho ta biết yêu nhân trong lời nói của ngươi đang ở đâu.

Vệ Hiên, ta không cứu được gia chủ như ngươi.

Ngược lại, các con cháu Vệ thị sau khi chết còn có thể nhập Âm ty.

Sau khi bị phạt còn có thể có âm thọ sinh tức ở Quỷ thành, như vậy cũng đủ khiến ngươi an lòng rồi."
"Ta...!Tiên trưởng..."
Một đôi mắt xám trắng nhìn Vệ Hiên, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc.

Nếu Vệ Hiên không nói, Kế Duyên chỉ có thể hy vọng vào Du mộng thuật, mạnh mẽ dùng thần niệm xâm nhập để nhìn trộm nguyên linh của Vệ Hiên.

Theo một ý nghĩa nào đó, thủ đoạn này giống với ma đạo, nhưng tuyệt đối không mạnh như thủ đoạn của ma đạo chân chính.

Nhưng Vệ Hiên chung quy vẫn không phải là người tu hành, cũng không phải dạng người có ý chí cứng cỏi, không có khả năng hiểu được thủ tâm hộ tâm là gì.

Kế Duyên tự đánh giá vẫn có khả năng thành công nhất định.

"Đại ca, khụ khụ, vào lúc này rồi, ngươi còn do dự cái gì.

Mau, mau nói cho Tiên trưởng, lấy, lấy công chuộc tội đi!"
Giờ phút này, thân thể của Vệ Hành đã khôi phục nhiều hơn một chút so với vừa rồi, tuy còn lâu mới có thể động đậy được, nhưng ít nhất lão vẫn có thể nói chuyện lưu loát.

Có thể thấy được lão chắc chắn đã hấp thụ nguyên khí với số lượng không hề ít, khiến cho lần này trọng thương suýt chết mà vẫn có thể không ngừng khôi phục trong thời gian ngắn.

Vệ Hành tự biết bản thân tuyệt đối không sống được, nhưng nghe lời tiên trưởng, ít nhất lão có thể làm quỷ sinh hoạt ở Quỷ thành.

Thấy Vệ Hiên do dự, lão vội vàng thúc giục đại ca của mình.

"Ha ha ha ha ha ha....!Kế tiên sinh không cần hỏi, y nói không nên lời rồi.

Nếu ngài muốn tìm ta thì ta tự mình tới!"
Vào lúc thanh âm này từ xa truyền đến, Kế Duyên đang nhìn về phía tây xa xôi.

Ở nơi đó, dưới mặt đất có chấn động rất rõ ràng.

Đây là do hắn đơn thuần dùng nhĩ lực nghe ra đấy.

Theo thanh âm này từ xa đến gần, Vệ Hành và Vệ Hiên lập tức cùng nhau kêu thảm thiết.

"Ách a..." "A..." "A a..." "Tiên, tiên trưởng cứu ta a...!A..." "Rắc rắc..."
Thân hình của hai người bắt đầu vặn vẹo, lập tức thân thể cũng bắt đầu cấp tốc bành trướng, vẻn vẹn chỉ trong hai hơi thở.

"Bụp~" "Bụp~"...!
Vệ Hiên và Vệ Hành giống như hai quả bóng bay chứa đầy nước nổ tung.

Theo đó, nội tạng huyết tương và xương cốt vỡ vụn bắn tung tóe.

Trong nháy mắt, thay vì vẫn giữ lấy Vệ Hiên như trước, Kim Giáp lực sĩ lại mở bàn tay phải ra, chắn trước mặt Kế Duyên.

Vô số huyết tương bẩn thỉu bắn vào bắp chân và bàn tay Kim Giáp lực sĩ.

Mặt đất chung quanh và những đệ tử Vệ thị trúng định thân pháp cũng bị máu tươi nhuộm đỏ, duy chỉ có Kế Duyên không hề bị ảnh hưởng.

"Rắc rắc rặc..."
Lôi quang hiện lên, vết máu dính lên người Kim Giáp cũng trong phút chốc cháy đen rồi tróc ra.

Sau đó lực sĩ đứng dậy, xoay người nhìn về hướng mà Kế Duyên đang nhìn.

Lại đi qua mấy hơi thở thời gian, một lớp đất cao hơn mười trượng nứt ra từng chút từng chút một, sau đó bay lên.

Một nam thi toàn thân màu nâu đầy cơ bắp nhưng quần áo rách nát chậm rãi xuất hiện.

Gã đứng trên mặt đất một khắc, rồi khom người hành lễ với Kế Duyên.

"Thi Cửu bái kiến Kế tiên sinh!"
Kế Duyên mở to pháp nhãn, lạnh nhạt nhìn thi yêu này.

"Chuyện của Vệ gia là do ngươi làm ra đấy à, thư văn và Vân Trung Du Mộng mà ta lưu lại đang ở trên tay ngươi đúng không? Sao không dùng chân thân ra gặp ta?"
Mặc kệ cái tên "Thi Cửu" này có phải là thật hay không, từ khoảnh khắc thi yêu này hiện thân, hắn đã nhìn ra đây chỉ là một khôi lỗi phân thân, chắc chắn không phải là chân thân của kẻ giật dây.

Thi yêu này thực ra rất giống một thi yêu mà Kế Duyên từng gặp năm xưa, nhưng rõ ràng mạnh hơn không chỉ một bậc.

Nghe Kế Duyên nói vậy, gã ta lập tức nở nụ cười.

"Ha ha ha ha ha ha....!Thi Cửu ta tuy tự phụ, nhưng vẫn không có lá gan dùng chân thân xuất hiện trước mặt Kế tiên sinh trong hoàn cảnh tối nay.

Lúc này trong lòng tiên sinh đang tức giận, chân thân của ta xuất hiện thì trăm miệng cũng không thể biện minh.

Nếu bị ngài chém thì chẳng phải rất oan uổng sao?"
Kế Duyên tức đến bật cười, hất tay áo lên rồi đi về phía trước lại gần thi yêu này.

"Ha ha ha, oan uổng? Tà vật như ngươi cũng xứng dùng từ oan uổng à?"
"Tiên sinh, hãy nghe ta giải thích! Vệ gia này đơn thuần là gieo gió gặt bão mà thôi.

Bọn họ được tiên sinh để lại thư văn, không những không truyền cho con cháu từ từ lĩnh ngộ, mà lại vội vàng muốn tìm hiểu sâu hơn, đi khắp nơi tìm pháp sư tìm cao nhân.

Phàm nhân có câu nói rất hay, thất phu vô tội - hoài bích có tội.

Huống chi đây là bản dịch Thiên Lục Thư do tiên sinh lưu lại.

Nếu có nó, nếu có thể hiểu được Vân Trung Du Mộng - hai tuyệt tác này đồng thời hiện ra trước mặt người khác, đây chính là lý do đáng phải chết!
Hơn nữa, đúng là ta lấy thư văn do tiên sinh lưu lại và Thiên Lục Thư, nhưng ta vẫn chưa giết bọn họ.

Ta còn trả lại cho Vệ gia hai quyển pháp môn.

Một loại là võ công thượng thừa của phàm nhân, một loại chính là Luyện thể Kim thân, ha ha, hoặc có thể nói Luyện thi Kim thân.

Quyển thứ hai rõ ràng là hại người tà pháp.

Bọn họ tự mình muốn tu luyện, không thể trách ta được!"
Không thể không thừa nhận, lời này cũng có đạo lý nhất định, nhưng phần lớn thứ đạo lý trong lời nói này đều là ngụy biện.

Cho dù một đứa bé cầm vàng đi giữa phố cực kỳ nguy hiểm, nhưng khi bị tên lưu manh cướp lấy, người ta lại nói đó là lỗi của đứa bé, mà không ưu tiên định tội cho cho kẻ lưu manh kia thì cũng quá buồn cười rồi.

Hơn nữa lời này còn do bọn lưu manh nói ra.

Cái này không phải rất giống với kiếp trước của Kế Duyên, "Nữ sinh bị quấy rối là do cô ta lẳng lơ" hay là "Nạn nhân cũng có tội", không phải quá buồn cười sao?
Hình như nhận ra sắc mặt Kế Duyên không tốt, thi yêu lại vội vàng nói.

"Kế tiên sinh, ta biết rõ ngài rất ghét ta, nhưng ta vẫn muốn hiện thân gặp mặt, thật sự là có việc cần bẩm báo.

Tiên sinh nghe ta nói một lời rồi hẵng động thủ!"
Kế Duyên đã đi tới trước mặt thi yêu này vài bước.


Phía sau chính là thân thể cao lớn hơn mười trượng của Kim Giáp lực sĩ.

Tư thế đứng theo thói quen của lực sĩ, ánh mắt "miệt thị" theo thói quen cũng đang nhìn thi yêu.

"Nói đi."
Mặc dù Kế Duyên không nghĩ tên thi yêu này là thứ tốt lành gì, nhưng cũng không cho rằng hôm nay đối phương đến đây để khiêu khích hắn.

"Kế tiên sinh, ngài đã từng nghe nói qua Thiên Khải Minh chưa?"
"Thiên Khải Minh?"
Kế Duyên lẩm bẩm lặp lại một lần, sau đó khẽ lắc đầu.

"Khà khà, không dám dối gạt tiên sinh, đừng nghe cái tên này nhìn như rất đoan chính nhưng bên trong có không ít yêu ma quỷ quái.

Đây cũng không phải là đám ô hợp yêu ma tầm thường, thậm chí còn có một vài Yêu Vương của Linh Châu tham dự trong đó, toan tính chắc chắn không nhỏ!"
Kế Duyên trong lòng nhảy dựng, tự nhiên lại nghĩ đến Đồ Tư Yên.

Mà Linh Châu trong lời nói của Thi Cửu, nghe qua rất giống địa phương thần thánh gì đó.

Thực ra ngay cả Hắc Mộng Linh Châu cũng chính là vùng đất Hắc Hoang kinh khủng.

"Sau đó thì sao? Sao ngươi lại nói với ta?"
"Ha ha ha ha ha....!Ta từng nghe kể về chuyện của tiên sinh, đã âm thầm hỏi thăm về tiên sinh mười mấy năm nay.

Danh tiếng của tiên sinh dường như xuất hiện từ hư không, lại không môn không phái, pháp lực vô biên, thủ đoạn vô hạn, làm việc không bám theo khuôn mẫu, tuyệt đối không phải một tiên nhân tầm thường.

Nếu ta muốn thành công thì tốt nhất phải tìm tiên sinh! Chỉ là hiện giờ tiên sinh còn chưa tín nhiệm ta.

Hôm nay ta nói nhiều như vậy, xem như ta tặng tiên sinh hóa thân này.

Thi thể này cũng cường thịnh, là diệt hay là giữ thì tùy tiên sinh định đoạt."
Kế Duyên khẽ gật đầu.

Trong nháy mắt tiếp theo, đột nhiên song chưởng của Kim Giáp lực sĩ phía sau hắn hợp lại quét về phía thi yêu.

Chỉ trong chớp mắt đã giao kích tầng tầng lớp lớp, đánh vào khắp người thi yêu.

"Ầm..."
Trong hai bàn tay màu đỏ ẩn chứa lôi đình, tấn công mang theo một trận lốc xoáy cuồng dã.

Trong phút chốc, lấy song chưởng của lực sĩ làm trung tâm, bộc phát ra bên ngoài.

Bụi bặm, máu đen, đá vụn trên mặt đất cũng theo cơn gió điên cuồng bay ra.

Cây cối và thảm thực vật chung quanh cũng bạo tạc nổ tung rồi đổ ập xuống.

Còn Kế Duyên đứng ở gần đấy thì dường như chỉ có làn gió nhẹ thổi phất qua mặt.

"Ù...!Ù..."
Vài hơi thở sau đó, cơn lốc này mới ngừng lại.

Kim Giáp lực sĩ chậm rãi mở hai bàn tay ra, thân thể thi yêu đã bị nghiền nát đến không chịu nổi.

......!
Trong một hang động dưới lòng đất cách đó mấy trăm dặm, một nam tử ngồi xếp bằng bỗng mở mắt, thở ra một hơi thật dài.

"Thần tướng thật lợi hại, không hổ là Chân Tiên hộ pháp!.

Chương 598:


Sau khi lẩm bẩm vài câu, dường như cảm thấy nơi này không quá an toàn, nam tử kia lập tức độn thổ rời khỏi vị trí hiện tại. Sau đó, gã hóa thành một cỗ thi thể không hề có bất kỳ khí tức nào, ẩn mình nằm bất động thật sâu dưới lòng đất.


Bên trong trang viên Vệ thị, Kim Giáp lực sĩ đứng dậy. Về phần thân thể của thi yêu đã tử nạn dưới song chưởng ẩn chứa uy thế của thiên đạo lôi kiếp, mặc dù vẫn có thi khí rất nồng đậm, nhưng bây giờ nó chỉ là một cỗ thi thể bình thường, sẽ nhanh chóng thối rữa. Kế Duyên cũng không quản nó nữa, để mặc nó rơi xuống mặt đất.


Hiện tại, trong lòng Kế Duyên vẫn luôn nghĩ đến "Thiên Khải Minh". Mặc kệ hắn cảm nhận như thế nào về tà vật tự xưng là Thi Cửu này, nhưng chí ít Thiên Khải Minh có lẽ thật sự tồn tại. Nếu không, hắn chẳng có cách nào giải thích động cơ của Thi Cửu cả. Gã ta không thể mạo hiểm hiện thân chỉ vì muốn nói một chuyện không liên quan gì đến đêm nay.




Kế Duyên biết gã Thi Cửu này chắc chắn hiểu rõ một điều. Bản thân gã là thi tà, vì vậy bất luận gã nói cái gì, Kế Duyên khẳng định sẽ không làm quen với gã. Vốn không thể làm bằng hữu nên nói thẳng ra là đang lợi dụng lẫn nhau. Nếu vậy thì Kế Duyên có thể tin tưởng gã hơn một chút.


"Thi Cửu, Thiên Khải Minh..."


Kế Duyên nghiêng người. Trong ánh mắt của hắn, ngoại trừ bàn chân to lớn của Kim Giáp lực sĩ, còn có những đệ tử Vệ thị bị trúng Định thân pháp. Phần lớn bọn họ đã bị cơn lốc vừa rồi thổi ngã xuống đất. Còn ở một nơi xa hơn trong tầm mắt chính là một khu dân cư của Vệ gia, nơi đó có nhân hỏa bốc lên, cũng có các loại khí tượng biến hóa, biểu thị trong lòng mọi người đang bất an hoặc là đang phấn khởi.


"Những người này..."


Kế Duyên không biết nên nói cái gì. Những người trúng Định thân pháp phần lớn là không cứu được nữa. Ở khu dân cư bên kia thật ra cũng có một vài người đang trốn tránh. Tình huống của những người này dĩ nhiên không tệ như mấy chục người buổi tối đến đây vây công, nhưng chắc chắn không thể nào vô tộ được, nhiều nhất là do họ còn chưa phát triển theo hướng luyện thi.


"Chỉ tiếc thành Lộc Bình này sớm đã không còn Thành Hoàng..."


Năm đó, Kế Duyên và Ngưu Phách Thiên đã từng xác nhận tình huống của thành Lộc Bình và biết rằng Thành Hoàng trong thành đã vẫn lạc từ lâu. Hắn còn đánh đuổi một tên lang yêu ra khỏi thành, tru sát ở ngoài thành. Nguồn gốc của bút lông sói trong tay Kế Duyên cũng xuất phát từ đây. Hiện tại xem ra, tên lang yêu kia sợ là không có năng lực để đối phó Thành Hoàng, có khả năng vẫn là do gã Thi Cửu ra tay.


Kế Duyên quả thật không tìm được chân thân của Thi Cửu ở đâu. Dấu vết của đối phương đã bị chặt đứt rất sạch sẽ. Nếu gã dám hiện thân thì nhất định đã chuẩn bị đầy đủ. "Vân Trung Du Mộng" và bản dịch của hắn chắc chắn cũng đang ở trên người đối phương. Dĩ nhiên là Kế Duyên rất muốn thu hồi lại nhưng tạm thời không cách nào cả. Hơn nữa, với loại thư văn này, cho dù một tà vật có thể nhìn hiểu thì cũng sẽ không trợ giúp được bao nhiêu. Tiên đạo và tà đạo chênh lệch quá xa, có thể thấy khí phách tiên nhân nhưng cũng chỉ là ngắm cảnh phương xa mà thôi. Kế Duyên không nghĩ rằng đối phương có thể thật sự cải tà quy chính, nếu thật sự sửa được thì quá tốt rồi.


......


Sáng sớm hôm sau, ngoài cửa nha môn thành Lộc Bình, có mấy sai dịch ngáp ngắn ngáp dài đến canh gác. Một người trong đó bỗng nhiên nhìn thấy tình huống trước cửa nha môn, lúc này có không ít dân chúng đang vây quanh phía trước.


"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tránh ra, tránh ra!"


Mấy gã sai dịch bước nhanh về phía trước, đi xuyên qua đám người đang nghị luận sôi nổi. Bọn họ nhìn thấy ở bãi đất trống trên đường ngoài cửa nha môn, ước chừng có bốn năm mươi người quỳ ở bên kia, có nam, có già có trẻ. Cả một đám cúi đầu không dám ngẩng lên, nhìn cũng không có bất luận kẻ nào bị trói hay là như thế nào. Tình huống này có chút kỳ quái.


"Có chuyện gì vậy? Các ngươi quỳ gối ở nha môn làm gì? Nếu có án thì vì sao không đánh trống kêu oan? Ngươi như vậy là nhiễu loạn công..."


Gã sai dịch đầu lĩnh kia vốn uy phong lẫm liệt, hét lớn một tràng khiến cho dân chúng vây quanh cũng không dám lên tiếng lung tung. Mọi người cũng nhao nhao tránh ra bên ngoài. Nhưng bỗng nhiên, gã thấy rõ gương mặt của những người đang quỳ có chút quen thuộc, nhất thời tiếng hét kia cũng đột nhiên dừng lại. Gã vội vàng bước nhanh đến trước mặt một nam tử trung niên trong đó.


"Ôi chao!!! Đây không phải là Vệ Thiên Phong của Vệ gia sao, còn có Vệ nhị phu nhân, tam phu nhân! Vệ gia, các, các người đây là, mau mau đứng lên, xin hãy đứng lên. Có chuyện gì thì phái người gọi một tiếng là được..."





Sai dịch ân cần đi nâng từng người trong Vệ gia nhưng bọn họ giãy giụa vùng vẫy một lúc, ngoại trừ thiếu chút nữa té ngã ra thì không ai chịu đứng dậy cả.


"Sai gia, Vệ mỗ mang thân tội, không dám đứng dậy, mời đại nhân đến định tội."


"Cái này, cái này, Vệ gia có tội gì?"


Vào lúc gã sai dịch đầu lĩnh đang phiền muộn, các sai dịch khác ở bên cạnh cũng một lần nữa tập hợp lại đây. Bọn họ phát hiện tất cả những người đang quỳ đều là người trong Vệ thị. Trận chiến này không cần nói rõ cũng biết Vệ thị nhất định xảy ra đại sự rồi.


Sau hơn một canh giờ, tin tức đã truyền khắp nơi trong thành Lộc Bình. Mọi người nghe được đều kinh ngạc không thôi. Nghe nói những người của Vệ thị này đến tự thú, hơn nữa cả đám đều thân thể vô lực, hoàn toàn mất hết võ công, chuyện khai báo càng nghe càng rợn người.


Những người trong Vệ thị đều khai báo lại những việc Vệ thị làm trong mấy năm nay. Tu luyện tà công thương thiên hại lý, hãm hại số lượng đông đảo nhân sĩ giang hồ và người bình thường, giống yêu tà hơn là con người...


Rốt cục, đêm qua Vệ thị đã khiến tiên nhân tức giận. Chỉ trong một đêm diệt trừ Vệ gia, trực tiếp tru sát một số người có địa vị cao nhất ở Vệ thị, lại phế đi võ công của những người không sạch sẽ còn lại. Tiên nhân lệnh cho bọn họ tự thú trong thành Lộc Bình, để cho luật pháp nhân gian phán quyết.


Lúc tin tức này mới truyền ra, ngay từ đầu, có rất nhiều người không tin. Nhưng không ai có thể giải thích được Vệ gia rốt cuộc đang làm cái gì, không thể nào có chuyện nhiều người như vậy đều phát điên. Nhưng sau đó, có một vài hạ nhân cũng chạy ra khỏi trang viên Vệ gia đi vào trong thành. Bọn họ chính miệng kể lại chuyện Kim Giáp thần tướng hiện thân đêm qua cao lớn như một ngọn núi nhỏ. Một người nói như thế, mười người, trăm người đều nói như vậy, làm cho người ta càng ngày càng tin đây là sự thật.


Buổi sáng cùng ngày hôm ấy, nha môn thành Lộc Bình và một vài người có mặt mũi, có thế lực cũng rối rít phái người đi tới trang viên Vệ gia quan sát.


Kết quả trang viên Vệ thị có vẻ trống trải lại yên tĩnh, khắp nơi đều không thấy được một bóng người, ngay cả hạ nhân tôi tớ cũng đã bỏ chạy hết vào trong thành Lộc Bình. Một số nơi có thể nhìn thấy dấu vết đánh nhau, mà vài nơi còn có thể nhìn thấy dấu chân cực lớn đến mức khoa trương.


Giang Thông và cao thủ trong nhà đang đứng trên nóc nhà một khách đường của Vệ thị. Bọn họ nhìn các phương hướng trong trang viên, lục tục có người tới báo cáo với gã.


"Công tử, ngoại trừ những người đến đây điều tra, ở Vệ thị không có lấy một ai kể cả hạ nhân, phỏng chừng không phải chết thì cũng là chạy trốn hết rồi."


"Công tử, chuyện này có thể sao? Chẳng lẽ những người của Vệ gia ra tự thú là đang nói thật?"


Da đầu Giang Thông hơi tê dại. Gã hồi tưởng lại ngày hôm qua mình vẫn còn uống trà ở trang viên Vệ gia, còn muốn tìm cơ hội ở lại.


"Nếu là thật, vậy Vệ gia mấy năm qua đã ăn bao nhiêu người đây?"


"Công tử, cũng có thể là giang hồ báo thù, hoặc là thủ đoạn của những người khác. Ngài đã quên Thiết Mạc đêm qua ở lại Vệ thị, người này thiện dùng Thiết Hình Công, võ công sâu không lường được, rất có thể là nhân sĩ giang hồ của Đại Trinh động thủ, chỉ một đêm đã loại bỏ Vệ thị. Hiện giờ Đại Trinh càng ngày càng cường thịnh, sớm muộn gì cũng có một trận chiến với Tổ Việt quốc chúng ta, có lẽ bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị rồi..."


"Có lẽ là vậy, nhưng những người của Vệ gia quỳ gối ở cửa nha môn thì giải thích như thế nào? Đều bị dọa vỡ mật ư? Ài..."


Trong lòng Giang Thông vẫn nguyện ý tin tưởng những hạ nhân của Vệ gia. Loại trạng thái tinh thần phấn khởi đan xen nỗi sợ hãi khi ấy không giống như đang nói nhảm, mà những người còn lại của Vệ gia cũng hoàn toàn không có bất kỳ dục vọng phản kháng nào.





Về phần mối hận cũ của Đại Trinh và Tổ Việt quốc, Giang Thông không nghĩ nhiều, cũng không dám suy nghĩ quá nhiều. Ở Tổ Việt quốc, rất nhiều người hiểu chuyện cũng thấy cực kỳ bi quan đối với chuyện này.


Chuyện của Vệ gia ở thành Lộc Bình trở thành một vụ án kỳ lạ. Nhưng nếu Vệ gia đã thừa nhận hại nhiều người như vậy, trong đó có không ít người có thân phận không thấp trong giang hồ, vậy sẽ nhấc lên sóng to gió lớn là điều không thể nghi ngờ.


Vệ gia đã ngã xuống. Khi việc này truyền ra ngoài, danh tiếng của Vệ gia trên giang hồ trước kia càng thịnh thì giờ phút này thanh danh sụp đổ cũng càng ngày càng thối nát. Có một số người quen biết của những người giang hồ mất tích, nhất là người thân và bạn bè có thể xác nhận những người trong danh sách bị hại, đột nhiên nghe thấy việc này lại càng tức giận không thể kìm lại được.


Nha môn thành Lộc Bình xét xử vụ án này phải chịu áp lực rất lớn. Cuối cùng, nhớ tới tình cũ, Vệ thị đứng ra tự thú nên chỉ có một vài người có địa vị cực thấp bị xử tử cực hình, đại đa số mọi người còn lại sẽ bị đày đi những nơi thật xa. Nhưng con đường này rất có thể là một con đường chết, thậm chí có thể còn thê thảm hơn những người bị hành quyết một chút.


......


Từ trước lúc bình minh, Kế Duyên đã rời đi. Hắn cũng không tự mình động thủ triệt để quét sạch Vệ gia, mà giao cho công lý nhân gian thành Lộc Bình phán xét, giao cho giang hồ phán xét. Vào lúc này, hắn đạp gió bay đi, dựa vào cảm ứng mơ hồ đối với quân cờ, đi tới nơi có Lục Sơn Quân.


Ước chừng vào buổi trưa ngày hôm sau, Kế Duyên dừng chân trong một ngọn núi lớn mà hắn không biết tên. Ở bên cạnh một dòng suối trên núi, Lục Sơn Quân đang ngồi xếp bằng trên một tảng đá, nhắm mắt yên tĩnh. Linh khí chung quanh vờn quanh gió mát, dưới ánh mặt trời chiếu xuống còn có Thái Dương chi lực hội tụ thành từng điểm sáng nhỏ lơ lửng trước người.


Mà lúc Lục Sơn Quân tu luyện, trong dòng suối bên cạnh có cá trích bơi tới bơi lui, cách đó không xa có tán lá cây thông đang khẽ lay động, có thỏ rừng gặm rau dại trên mặt đất, cũng có chim nhỏ nhảy lên cành cây.


"Hít.... Thở..."


Trong lần hít thở thật dài, một tiếng gió hú yếu ớt truyền ra, linh khí và điểm sáng ào ào nhập vào trong người Lục Sơn Quân. Sau đó, y mới chậm rãi mở mắt. Trong khoảng khắc tầm mắt mở ra, trong lòng Lục Sơn Quân bỗng nhảy dựng, sau đó trên mặt hiện lên vẻ kinh hỉ, bởi vì y nhìn thấy Kế Duyên đang đi tới từ phía xa.


Lục Sơn Quân vội vàng đứng lên, bước nhanh về phía trước vài bước, sau đó bái lạy.


"Lục Sơn Quân bái kiến sư tôn!"


Nơi này bốn phía không có người, Lục Sơn Quân mới dám trực tiếp xưng hô như vậy.


Kế Duyên đi tới gần, cười nói.


"Tu hành không tệ. Kế mỗ vốn tưởng rằng ngươi sẽ ở cùng một chỗ với lão Ngưu kia."


Vừa nghe Kế Duyên nhắc tới lão Ngưu, Lục Sơn Quân không khỏi giật giật khóe miệng.


"Lão Ngưu kia tiêu xài quá tốn kém. Sự tình cũng nhiều lắm, thật không rõ làm sao gã ta tu luyện được một thân đạo hạnh như vậy. Thời gian dành cho nữ nhân còn nhiều hơn so với thời gian tu hành. Nếu còn ở bên cạnh gã, ta chính là túi tiền của gã, suốt ngày làm phiền ta."


"Ha ha, cũng đúng, chỉ là hôm nay ta có việc muốn tìm các ngươi. Theo ta đi tìm lão Ngưu kia đi."

Bình luận

Truyện đang đọc