Dịch: Niệm Di
Biên: Minh Nguyệt Châu Sa
***
Chuyện hoàng đế từng xử trảm rồi tìm kiếm Tiên nhân nhanh chóng truyền miệng khắp thành, ngay cả tầng lớp bình dân cũng biết rõ. Họ cũng hiểu rằng có khả năng rất cao là vị Tiên nhân bị hoàng thượng nóng giận đưa đi xử trảm ấy sẽ không quay lại nữa.
Nguyên Đức Đế giao chuyện này cho Ngôn Thường xử lý. Chỉ là, vị đại nhân này cũng chỉ có thể báo lại từng chi tiết nhỏ về dáng dấp của lão ăn mày cho sai nha và các quan lại khác rồi cắt cử họ đi đến những khu vực mà nhóm người ăn mày tập trung đông đúc để tìm thử xem.
Trong lúc sai nha đi tìm người, Ngôn Thường cũng yêu cầu bọn họ bày ra thái độ ôn hòa, không được tỏ vẻ hung thần ác sát, càng không được dán chân dung của lão ăn mày khắp nơi. Dù gì đi nữa, đây chính là một vị cao nhân. Thực sự là Ngôn Thường không thể đi tìm ông ấy bằng cái cách như đi tìm khâm phạm được.
Mãi đến tối hôm đó, y nhận được một vài tin tức. Có người báo thấy ông ta ở đầu một con phố nào đó, lại có kẻ bảo gặp ông ta xuất hiện tại một quán trà. Thậm chí, có người dân thừa nhận là mình "tìm ra" lão ăn mày rồi. Chỉ là, khi Ngôn Thường đến gặp, đó chỉ là một người ăn mày cao tuổi thông thường mà thôi, đành cho người ta một ít gạo rồi tiễn về.
Chờ xử lý xong chuyện hôm đó, mọi vương công đại thần cũng bắt đầu tiến cung, vì tiệc Vạn Thọ chuẩn bị bắt đầu rồi.
Tuy Nguyên Đức Đế vừa gặp đả kích mạnh vào sáng sớm, nhưng khi tối đến, lão đã quay lại với dáng vẻ uy nghiêm, lạnh lùng của một vị cửu ngũ chí tôn. Dường như sự kiện thất bại vào ban ngày chưa từng ảnh hưởng gì đến ông ta vậy.
Trước khi tiệc tối bắt đầu, Ngôn Thường còn bị lão triệu kiến bí mật vào ngự thư phòng. Hoàng thượng chỉ hỏi kết quả, không hỏi quá trình, khiến Ngôn Thường ngậm một bụng lý do lý trấu nhưng không thể biện bạch, chỉ có thể đáp một câu "Không có kết quả."
May mà lần này ông ta không giận chó đánh mèo rồi định tội. Thật ra, Nguyên Đức đế cũng đã tự hiểu, chỉ nói chuyện qua loa vài câu với Ngôn Thường rồi bảo y dự tiệc cùng mình. Thế là, Ngôn Thường vẫn đang nơm nớp đề phòng, nay lại có cảm giác e dè vì ơn trên dễ tính như thế.
Cả buổi tiệc mừng thọ của Hoàng đế vô cùng long trọng. Hơn nữa, đây là đại thọ bảy mươi năm nên quy mô càng lớn hơn năm rồi.
Thậm chí, Hoàng đế còn sắc phong "Thiên sư" trong tiệc. Cả mười bốn vị pháp sư còn lại đều được nhận danh hiệu "Thiên sư" và ngàn lượng vàng ròng.
Đúng vậy, là mười bốn người, ngoại trừ một vị hòa thượng còn bảo là mình bị dị ứng thời tiết trước khi đại tiệc bắt đầu, nằm ườn tại dịch quán.
Ngôn Thường còn cố tình tìm ngự y đến chẩn bệnh, quả đúng là bị chứng dị ứng lệch thời tiết, vùng miền, làm thân thể yếu ớt vô cùng.
Bản thân Nguyên Đức Đế cũng không có quá nhiều hy vọng vào những người này. Dĩ nhiên, một tên bệnh tình trầm trọng như thế lại càng không thể lọt vào mắt xanh của ông ấy, nên lão gặt phăng tư cách sắc phong của kẻ đó, cũng tiết kiệm được một ngàn lượng vàng.
Đương nhiên, mười bốn người còn lại chỉ mang cái danh hão "Thiên sư", cơ bản là chẳng ai có lòng trung thành với lão hoàng đế cả.
Giữa thời điểm quần thần cụng ly, thưởng thức vũ đạo, ca ngợi sự thái bình thì tại dịch quán bên cạnh pháp đài, một vị hòa thượng ốm đau có gương mặt tuấn tú nhưng nhợt nhạt đang lén lút xốc chăn của mình lên.
Do đây là lễ Vạn Thọ nên người bên trong dịch quán cũng được cấp rượu thịt, người người đều đang nâng ly với nhau. Trong khi đó, phòng của vị hòa thượng này nằm ở một vị trí tối đen như mực.
Hòa thượng lặng lẽ bước xuống giường, mặc áo cà sa của bản thân vào rồi buộc chặt dây giày. Sau đó, y đi lấy thiền trượng đặt cạnh góc tường, đội mũ rộng vành lên.
"Thiện tai Đại Quang Minh Phật... Nên chuồn đi thì tốt hơn!"
Y rón rén bước đến mở cửa, phát ra âm thanh "kẽo kẹt..."
"Ái chà...!"
Vừa mở cửa, y liền thấy một ông lão với gương mặt nhăn nhó đứng ngay đó. Khí thế của người này làm tên hòa thượng giật mình, phải chạy cách xa ra hơn một trượng.
"Hừ hừ... Hòa thượng, ngươi muốn đi à?"
Vị tăng nhân vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng da đầu trọc lốc bên dưới chiếc mũ rộng vành đã lấm tấm mồ hôi.
"Thiện tai Đại Quang Minh Phật... Tiểu tăng định rời khỏi dịch quán. Cho hỏi, thí chủ là ai?"
Người đứng chặn ngoài cửa chính là lão Long Ứng Hoành. Lão càng tức giận hơn khi thấy bộ dáng này của gã hòa thượng.
"Ngươi... Đang yên đang lành, ngươi không đi tiệc vạn thọ, lại dám giả bệnh bỏ trốn à?"
"Ây da... Thí chủ ngài là người của triều đình Đại Trinh ư?"
Tên hòa thượng thấp thỏm trong lòng. Triều đình Đại Trinh đã có nhân vật thế này, lão hoàng đế kia còn phải cầu Tiên khắp nơi hay sao?
"Thiện tai Đại Quang Minh Phật, chuyện này quá hoang đường rồi."
"Ha ha... ta à? Là người của triều đình Đại Trinh ư? Ha ha..."
Lão Long giận quá hóa cười, đưa tay chộp tới tên hòa thượng. Rõ ràng ông ta đang đứng ngay cửa, cánh tay cũng không kéo dài ra nhưng dường như không gian cả phòng ốc đều bị áp súc lại. Tên hoàng thượng đang nép vào vách tường, không thể tránh khỏi, bị lão Long tóm một phát ngay cổ áo.
Sau đó, lão Long tóm tên hòa thượng như diều hâu vồ được gà con, đạp một bước ra khỏi dịch quán, bay thẳng lên không trung.
"Này này này... Thí chủ... Tiên trưởng! Có gì từ từ nói! Có gì từ từ nói! Tiểu tăng không biết Phi Cử Thuật đâu."
Tên hòa thượng không dám múa may tay chân giữa không trung, chỉ có thể nắm chặt cánh tay của lão Long, sợ mình rớt xuống. Hiện đang ở độ cao trăm trượng hơn, ngộ nhỡ té xuống, nếu không ta xương nát thịt thì cũng là bán thân bất toại.
Tai kiếp này đến quá bất ngờ, không có điềm báo, khó mà tính ra được. Hòa thượng cũng không rõ mình đã đắc tội với nhân vật có tu vi thế này từ bao giờ.
Lão Long nắm tên hòa thượng này bay trên không trung một hồi. Cuối cùng, lão bay đến trên bầu trời hoàng cung, chỉ vào khu vực có ca múa nhộn nhịp bên dưới, nói:
"Đây là đâu?"
Hòa thượng cảm thụ cơn gió lạnh buổi tối trên bầu trời, bèn nuốt ực một cái.
"Là hoàng cung."
"Hừm, bên dưới đang sắc phong Thiên sư, ngươi có muốn xuống lấy một cái hay không? Yên tâm, ta ném ngươi xuống, không chết đâu mà lo. Hơn nữa, nếu ngươi xuất hiện từ tư thế như vậy, chắc chắn lão hoàng đế sẽ phong thưởng cho ngươi!"
"Đừng, đừng mà! Tiên trưởng, ngài đừng trêu tiểu tăng như vậy. Rốt cuộc, tiểu tăng đắc tội ngài lúc nào vậy? Để tiểu tăng chết cũng phải biết rõ cớ sự chứ!"
Nhìn tên hòa thượng này tỏ vẻ quyết tâm không muốn, lão Long cũng thở ra một hơi bình tĩnh.
"Nếu ngươi không chịu làm Thiên sư, vậy hiển thánh làm chi khi tham dự Cửu Thiên thập hội? Ăn no rững mỡ à?" Ta đã đánh cược với Kế Duyên, ban đầu đã tính chắc thắng, nhưng sau đó lại nghĩ là hòa. Tốt thôi, bỗng ta có dự cảm trong lòng khi đang ngồi tại Âm Ti nơi Kinh Kỳ phủ, tính toán lại lần nữa mới phát hiện mình đã thua. Cứ nghĩ mãi mà không ra lý do, hóa ra là do tên hòa thượng nhà ngươi giả bệnh!"
Tên hòa thượng nhanh trí, tìm ra cơ hội vàng để mình phân bua ngay.
"Tiên trưởng, nếu ngài đánh cược với người ta, thì phải chuẩn bị tâm lý nhận thua chứ. Đây là ngài đang chơi xấu, không được, không được nha!"
Đúng thật là lão Long cũng hơi phiền muộn trong lòng. Lão định hù dọa tên hòa thượng này một chốc. Nếu y vẫn bình tĩnh như thường thì sẽ càng tức giận hơn. Nào ngờ, nhìn dáng vẻ hoang mang của y thế này, lão Long đã nguôi giận khá nhiều.
Không nói tiếp nữa, lão Long nắm tên hòa thượng, ngự gió bay ngược về Kinh Kỳ phủ rồi biến mất vào bên trong Âm ti.
Trước đó vài ngày, bọn tà ma bị bắt về đều đang được giam giữ nơi đây. Đương nhiên, tất cả đều ở thể hồn, còn chân thân đã bị Long Giao tiêu hóa sạch sẽ.
Đây là lần đầu tiên mà tên hòa thượng này bước vào Địa phủ Âm ti. Một làn âm khí mạnh mẽ bám vào thân khiến y nhanh chóng lẩm bẩm "Đại Minh Vương Phật" liên tục.
Trong điện ở Âm Ti Thành Hoàng, có một quầng sương mù to hình tròn lớn bao phủ vị trí trung tâm. Nơi ấy thấp thoáng một hình ảnh, chính là nơi sâu nhất của Hình ngục Âm ti.
Một nhóm người đang đứng quan sát trong cung điện Thành Hoàng, gồm nhóm Ngọc Hoài tu sĩ, quỷ thần Âm Ti và Thành Hoàng của Kinh Kỳ phủ, còn có một vài yêu vật hóa hình trong bộ dáng con người.
"Cha, đột nhiên cha đi đâu vậy? Ặc, không phải tên hòa thượng này đang ở hoàng cung sao?"
Long Tử Ứng Phong nói ngay thế bí, nhưng cũng không đáng để giấu giếm gì vì lão Long cũng là một con rồng biết chấp nhận thua cuộc.
"Tên hòa thượng này giả bệnh để không đến hoàng cung, thế là không được hoàng thượng sắc phong vị trí Thiên sư."
"Gì chứ, thế cũng được à?"
Long Nữ đứng cạnh bên cũng giật mình hỏi.
"Vậy là thua ư?"
Sau đó, ngoại trừ những kẻ không biết cớ sự này, còn những người hiểu rõ đều quay sang nhìn Kế Duyên.
Kế Duyên đang nhìn tên hòa thượng mà lão Long xách về. Y đang hành lễ với các vị tiên, yêu, quỷ thần. Từ khi tu Phật đến nay, y chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng này, lại có cảm giác như mình đang đứng cùng Phật Minh Vương và nhóm người này vậy.
"Tiểu tăng chỉ đến tham gia Thủy Lục Pháp Hội mà thôi. Hiện tại, pháp hội đã kết thúc nên tiểu tăng định rời khỏi kinh thành. Chẳng hay các vị có cho phép hay không?"
Kế Duyên bật cười khi thấy bộ dáng thấp thỏm của hòa thượng.
"Đại sư, chẳng lẽ người nghĩ rằng lão Long bắt người đến Âm Ti chỉ vì tức giận ư?"
Chẳng phải thế sao?
"Này... lão tiên sinh có khí độ hơn người, dĩ nhiên sẽ không..."
Tên hòa thượng cũng thầm ngạc nhiên, nhưng vẫn phải cẩn thận khi nói chuyện.
"Đại sư, mời xem!"
Kế Duyên đưa tay chỉ về những hình ảnh bên trong điện Thành Hoàng, vị trí đang được màn sương mù bao phủ. Dù không nghe thấy âm thanh, nhưng trông bọn yêu hồn ác phách nơi ấy rất thê thảm. Thông qua vẻ mặt đau đớn kia, có lẽ chúng đang gào thét rất thống khổ.
"Đây là bọn tà ma lẻn vào Đại Trinh, dĩ nhiên còn có hạng người đục nước béo cò lẫn vào và một số kẻ khác thường. Dù có khai báo vì không chịu được khổ hình, nhưng quả thật bọn chúng không biết nhiều lắm."
Lão Long cũng góp lời.
"Đông Thổ Vân Châu của ta có dấu hiệu rung chuyển, còn ngươi chính là tăng nhân của Đại Lương Tự tại phía Bắc của Đình Lương quốc. Sau khi vân du đến Đại Trinh này, đã bao năm ngươi không trở lại chùa cũ rồi?"
Tên hòa thượng chau mày suy nghĩ rồi đáp.
"Giờ tiểu tăng đã bốn mươi hai, tính ra xấp xỉ hơn mười bảy năm rồi."
Tuy biết rõ đám quái vật có tuổi tác cực cao, nhưng diện mạo của vị hòa thượng này lại lệch pha hẳn với độ tuổi trung niên vốn có của y. Vậy nên, Kế Duyên mới để mắt đến y nhiều hơn một chút.
"Hừm, vậy ngươi nên trở về xem sao. Tuy chúng ta không rõ đằng sau đám yêu tà này có liên lụy đến nơi nào, nhưng chắc chắn có dính dáng khá nhiều đến khu vực biên giới giáp ranh giữa Bắc cảnh Đình Lương quốc và Thiên Bảo quốc."
"Thiên Bảo thượng quốc ư? Sao lại như vậy?"
"Ha ha, vậy ngươi nói xem, tại sao có nhiều yêu tà xuất hiện như thế?"
Nghe lão Long nói, tên hòa thượng gật gù trong vô thức. Theo truyền miệng tại Bắc cảnh Đình Lương quốc, Thiên Bảo quốc được xem như là một "thượng quốc," dĩ nhiên sẽ không quá kém cỏi. Chuyện xuất hiện nhiều yêu tà đến vậy, rồi trà trộn sang đây đã chứng tỏ nơi ấy có vấn đề.