Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa
Kim pháp cổ pháp (*): phương pháp hôm nay, phương pháp ngày xưa
Người cảm thụ sâu sắc nhất quá trình chuyển hóa quỷ thể của Tần Tử Chu chính là bốn người xung quanh. Ngược lại, Tần Tử Chu không cảm nhận được nhiều như vậy. Lão thần y chỉ thấy từ lạnh buốt chuyển sang ấm áp, đồng thời quanh thân thể mát mẻ hơn nhiều.
Trong quá trình này, bởi vì lão Long tự mình ra tay nên hai vị Giang Thần chỉ cần không ngừng huy động, bấm niệm pháp quyết, xuất ra hương hỏa nguyện lực, không cần phải phân tâm duy trì âm linh tuyền.
Sau khi Kế Duyên sử dụng Sắc Lệnh Âm dẫn dắt thân thể Tần Tử Chu chuyển hóa, sắc lệnh trong miệng thoáng dừng lại rồi tiếp tục.
"Ánh mặt trời không thiêu đốt, âm hàn không lay động, chính thể có thể thay đổi, cũng có thân thể thực, đất không thể trói buộc, trời không có chỗ nào giới hạn, linh đạo tự thai nghén, thần đạo tự sáng rõ!"
Từng âm thanh được nói ra đều có Huyền Hoàng Chi Khí hiện lên, hội tụ thành ký tự. Từng chữ một sáng lên ánh sáng màu vàng trên đỉnh đầu Tần Tử Chu, sau đó từng chữ lại được rót vào trong cơ thể Tần đại phu.
Lão Long có chút hoảng sợ. Những tia Huyền Hoàng Chi Khí này có chút giống với ánh sáng công đức. Nói thật là ngoại trừ Bạch Tề đã từng cảm nhận một lần, người có thể nhìn ra được một ít môn đạo trong đó cũng chỉ có một mình lão Long mà thôi. Những quỷ thần khác đều cho rằng đây là một loại pháp quang do Kế Duyên thi triển thần thông hiện ra.
"Hôm nay thậm chí có người có thể chia lực lượng công đức ra sao? Chân Tiên có thể làm được chuyện này mà ta không biết ư? Hay là..."
Lão Long dường như cũng kinh hãi giật mình giống Bạch Tề lúc trước. Bản lĩnh chuyển lực lượng Huyền Hoàng lĩnh hội công lao tạo hóa cũng giống như Giới Du Thần, đều là những tồn tại trong truyền thuyết.
Lão Long nhớ lại chuyện diễn ra sau thọ yến của mình, lúc ấy Bạch Tề được Kế Duyên khen một câu liền cao hứng bừng bừng chạy đi. Khi đó, lời nói của Bạch Giao cũng lập lờ nước đôi, nhưng bây giờ lão Long đã hiểu một chút. Cũng khó trách Kế Duyên chỉ mới nói một câu đã mời được Bạch Tề tham gia chuyện tổn hao nhiều Thần đạo như lúc này.
Nghĩ đến đây, lão Long không khỏi nheo mắt nhìn Tần Tử Chu trước mặt, trong lòng suy nghĩ bay xa.
"Giới Du Thần..."
Ở bên này, sau khi dùng một hơi phát ra nhiều chữ Huyền Hoàng sắc lệnh như vậy, dù Kế Duyên đứng đó cố gắng hết sức vận chuyển khí Ngũ hành bên trong cơ thể để xoa dịu cảm giác choáng váng do tiêu hao quá nhiều, nhưng lúc này hắn vẫn lộ ra vẻ mệt mỏi.
May mà ngày hôm nay đạo hạnh của hắn đã hơn xưa, tu hành đột phá tăng tiến vùn vụt nên ít nhất cũng không quá mất mặt. Nếu là mấy năm trước, nói không chừng hắn đã ngã xuống tại chỗ rồi.
Những người khác không thể phát hiện ra. Nhưng lão Long ở phía đối diện có thừa năng lực phân tâm đang cau mày nhìn hắn, thầm nghĩ Giới Du Thần quả nhiên khó có thể đạt được thành tựu. Chỉ là việc chuyển hóa để một người có thể đi lại trên đường dĩ nhiên đã làm cho Kế Duyên khó nén được mệt mỏi. Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy Kế Duyên rơi vào trạng thái như vậy.
Ước chừng qua thời gian một nén nhang, toàn bộ ánh sáng trong lao ngục của Phạt Ác Ti dần yếu đi, nói chuẩn xác là đang từ từ bị hút vào trong cơ thể Tần Tử Chu. Hiện tại, Tần Tử Chu cũng không được xem là quỷ thể nữa. Sau khi có vầng sáng nhập vào, thân thể trong quá trình từ âm chuyển sang dương, từ hư hóa thực cũng dần dần sáng lên.
Cuối cùng, toàn bộ lao ngục của Phạt Ác Ti đã khôi phục lại vẻ âm u lạnh lẽo lúc trước, chỉ có cả người Tần Tử Chu tức thì sáng lên lờ mờ, giống như từ trên đầu xuống dưới chân, ngay cả tóc tai cũng phát ra ánh huỳnh quang không chút chói mắt.
Hai vị Giang Chính Thần vẫn ngồi xếp bằng bên cạnh như lúc trước. Bọn họ đang tự mình điều tức, bình ổn lại khí tức Thần đạo. Vừa rồi cả hai tiêu hao quá lớn, đã tác động đến căn bản của Thần đạo. May mà hai vị Chính Thần này không lấy Thần đạo làm chủ, nên cũng không quá mức tổn hại đến gốc rễ của việc tu hành.
Ở đây, tất cả mọi người và quỷ thần đều tập trung nhìn lên người Tần Tử Chu. Ánh huỳnh quang trên người lão dần dần yếu đi, cho tới lúc khôi phục lại dáng vẻ thường nhân.
"Đây là Kim Thân sao?"
"Không giống!"
"Chẳng lẽ là thân thể, lão vẫn còn sống chăng?"
"Cái này cũng không giống lắm..."
"Thân thể của Giới Du Thần đã thành rồi ư?" "Không nhanh như vậy đâu, Kế tiên trưởng không phải đã nói từ đầu rồi đấy sao!"
"Chuyện này..."
Giờ phút này, thoạt nhìn thì thấy việc thi pháp đã kết thúc. Ở bên ngoài, quỷ thần nhỏ giọng bàn luận nhưng lại tìm không ra nguyên nhân. Vừa rồi, ánh huỳnh quang của Tần Tử Chu có chút giống thần quang, hiện tại lại hoàn toàn giống một người còn sống. Nếu không tận mắt nhìn thấy một màn kia, sợ là ngay cả Phủ Thành Hoàng cũng cho rằng có người sống vào được Âm Ti.
Trong cả quá trình, Tần Tử Chu cũng không thấy đau đớn chút nào, nhiều lắm là nhận ra độ nóng có sự thay đổi. Nhưng lúc này lại có chút khác biệt. Lão cảm thấy thân thể không còn chậm chạp giống như quỷ thể sau khi chết nữa, có thể cảm nhận được âm hàn của lao ngục, hơi nước xung quanh và thần quang mờ nhạt. Loại biến hóa này nhìn như không rõ ràng nhưng có thể xem hư thực ở bên trong một chút.
Tần Tử Chu đứng lên, nhìn lại bản thân mình. Lão sờ vào cánh tay liền có thể cảm nhận được hơi ấm, thậm chí với bản năng của một thầy thuốc, Tần đại phu trực tiếp bắt mạch cho mình.
Kế Duyên hít thở thật chậm, tinh thần cũng dần khôi phục. Thấy Tần Tử Chu đang hiếu kỳ hưng phấn, lại có vẻ mờ mịt, hắn chắp tay nói.
"Chúc mừng Tần đạo hữu, Linh khu đã thành!"
Lão Long đi đến bên cạnh, hiếm khi thấy lão chắp tay như lúc này.
"Chúc mừng Tần đạo hữu!"
Tuy Tần Tử Chu còn chưa có đạo hạnh gì nhưng Giới Du Thần khó gặp, cho nên giờ phút này vị Tần đại phu muốn tu hành lại từ đầu này vẫn khiến cho lão Long phải xem trọng một chút.
Tần Tử Chu vội vàng chắp tay đáp lễ với hai người.
"Đa tạ tiên trưởng! Đa tạ Long Quân!"
Sau đó, Tần Tử Chu lại ôm quyền cám ơn với Bạch Tề và Ứng Nhược Ly vừa mới điều tức hồi phục Pháp lực xong.
"Đa tạ Giang Thần đại nhân, đa tạ Giang Thần nương nương!"
Cám ơn hai người này xong, Tần Tử Chu lại xoay người về phía rất nhiều quỷ thần.
"Đa tạ Thành Hoàng đại nhân, đa tạ đại nhân các ti, đa tạ Thổ Địa Công, đa tạ các vị Âm sai!"
"Ài ài, không dám nhận, không dám nhận!" "Tần công không cần đa lễ!"
"Chúng ta cũng không giúp đỡ cái gì!" "Chúc mừng Tần công!"
"Chúc mừng Tần công!"
...
Ở bên này, đám quỷ sai của Âm Ti rối rít đáp lễ, dù sao Tần Tử Chu cũng không còn là quỷ hồn trong Âm Ti nữa rồi.
...
Tới lễ bảy ngày của Tần Tử Chu, lúc này không giống như lễ bảy ngày về nhà của những quỷ hồn khác, chỉ có một mình Tần Tử Chu trở về mà không có Âm sai nào đi cùng.
Tuy lão chưa tính là chính thức bước vào tu hành, nhưng sau khi hồi sinh, Tần Tử Chu cũng có thần thông trời sinh, giống như Thần Đạo mà phàm nhân nhìn thấy chỉ là cơ sở, không cần học cũng biết.
Đêm đó, Tần gia chuẩn bị cho Tần Tử Chu một bàn ăn thịnh soạn, chỉ là người thân trong nhà đều đang nằm ngủ, nếu không ngủ được thì cũng đắp chăn nằm trên giường.
Thực ra trong thói quen tập tục của hương nhân, chỉ có một vài người đặc biệt mới cần tránh đi, cũng chẳng phải là nhất định mọi người không được ở lại, nhưng tuyệt đối không được cho quỷ hồn của người đã mất nhìn thấy người thân mình khóc thút thít nỉ non. Nếu không, quỷ hồn sẽ không nỡ rời đi. Vì người nhà Tần gia sợ mình nhịn không được nên đã dứt khoát làm theo mấy hộ gia đình khác. Bọn họ để lại đồ ăn cống phẩm, còn cả nhà lên giường đi ngủ.
Giờ Tý một khắc, Tần Tử Chu không chút kiêng kị giống như thói quen hồi còn sống. Lão đi từ cửa chính vào trong nhà, xuyên qua sân nhỏ, chậm rãi đi đến đại sảnh.
Mấy chụp đèn đang che phủ lên ngọn đèn, chiếu sáng cả gian phòng lớn.
Trên một bàn vuông lớn đủ cho tám người ngồi, đồ ăn thịnh soạn, có cá có thịt, có đồ mặn có đồ chay. Ngoài việc cung phụng cho Tần Tử Chu, những món này còn được chuẩn bị cho Âm sai đi cùng quỷ hồn.
Tục truyền rằng nếu để cho đám Âm sai được ăn no thì bọn họ sẽ không làm khó dễ người đã mất, cũng ít bị đánh đập hơn.
Món ăn mà Tần Tử Chu yêu thích cũng có bốn năm dĩa, đặt ở vị trí trung tâm.
"Hắc hắc, có lòng rồi!"
Tần Tử Chu đưa mắt nhìn một món ăn đặc biệt, rau dền mốc chưng đậu hũ.
Đây là món ăn ưa thích khi lão còn sống, dù không ra gì nhưng lão rất thích ăn. Lúc này đã vào mùa thu, rau dền ở Kê Châu đã già rồi. Người ta cũng không trồng loại rau dền này nhiều, chứ đừng nói đến nấu rau dền mốc. Ít nhất ở huyện Đức Viễn chắc cũng không có. Để làm món ăn đơn giản này, có lẽ người nhà đã bỏ công không ít.
Lão nhịn không được liền cầm đũa trên bàn, cẩn thận gắp một chút đậu hũ. Món này vừa vào miệng là tan ra, giống như mùi vị lúc trước khiến cho Tần Tử Chu say mê.
Lão biết mình không phải quỷ, cũng không phải quỷ thần bình thường, nhưng lại có được thân thể thực có thể ăn ngũ cốc, lương thực.
"Chậc chậc... Ăn ngon. Chẳng lẽ bộ dạng của ta hôm nay như vậy nên vị giác tốt hơn sao?"
Tần Tử Chu nhịn không được bật cười, ăn no liền ngừng lại. Sau đó, lão đi sang phòng bên cạnh nhìn con mình một chút. Nếu như lão không có Âm sai ngăn cản thì cũng sẽ không lưu luyến không đi giống như đám quỷ mới chết khác.
Người vợ già của lão đã mất từ lâu, lúc này âm thọ ở Âm Ti cũng đã hết, mệnh hồn đã về trời, tiêu tán vô hình. Ở phàm trần, lão chỉ còn lo lắng cho con cái và những học trò của mình.
Chẳng qua, Tần Tử Chu không có ý định nhìn từng người một, trực tiếp sang phòng con trai thứ hai.
Đứa con thứ hai cũng đã phân giường ngủ với vợ mình, lúc này y đang ngủ say trên giường ở góc phòng. Lão bước vào, tiến lại trước giường của con trai, nghe thấy con mình đang ngáy rất có tiết tấu.
"Ài, đứa nhỏ này, khí đạo tắc nghẽn, khí huyết không thông. Rốt cuộc là thiếu rèn luyện, chẳng khác gì lúc còn nhỏ, đều không chịu nghe lời khuyên của ta!"
Tần Tử Chu thì thầm một câu, đưa tay đặt lên đỉnh đầu của con trai...
Tần Ngạn đang ngủ say. Trong giấc mơ, bản thân y còn rất nhỏ, những người xung quanh đều cao lớn, tay của y cũng nhỏ nhắn.
Đây là phòng ngoài của Đại dược đường An Nhơn, Tần Ngạn đang giã thảo dược với mấy tiểu nhị của dược đường. Dáng vẻ của mấy tiểu nhị này vẫn giống như đang làm ở đại dược đường ngày hôm nay, cũng không trẻ ra, cũng không phải hình ảnh lúc còn trẻ. Nhưng ở trong mộng, Tần Ngạn cũng không cảm thấy vô lý chút nào, còn Tần Tử Chu đang ngồi ở quầy hàng bên kia.
Trong lúc đó, Tần Ngạn cảm thấy ánh sáng bị che khuất, ngẩng đầu nhìn thì thấy phụ thân đã đến bên cạnh.
"Phụ thân?"
"Ngạn nhi, đại ca của con chết trẻ. Bây giờ trong nhà đều trông cậy vào con. Dù con không thích nghe lời này của phụ thân nhưng ta hy vọng Đại dược đường An Nhơn của Tần gia có thể gắng sức truyền xuống. Nếu sau này con cháu trong nhà không muốn học y nữa cũng không sao..."
Tần Ngạn nhìn bóng dáng có chút mơ hồ do bị che khuất của phụ thân, "A" lên một tiếng.
Ở bên giường của Tần Ngạn, Tần Tử Chu khẽ gật đầu, đứng lên rồi bước ra khỏi Tần phủ.
Kế Duyên và lão Long đang đứng đợi bên ngoài.
"Tần công không muốn nhìn lâu hơn sao?"
Kế Duyên cười hỏi một câu, lão Long cũng trêu chọc một câu.
"Có câu một người đắc đạo gà chó thăng thiên, nếu ngươi chiếu cố nhiều hơn một chút thì cũng không ai nói gì đâu."
Tần Tử Chu lập tức vẫy vẫy tay.
"Không được, không được. Không phải ta cổ hủ nhưng con cháu đều có phúc của con cháu. Tần mỗ không thể mãi ở đây được!"
Lão Long "Chậc chậc" một tiếng, sau đó quay sang Kế Duyên.
"Kế tiên sinh, Tần đạo hữu đã hiểu rõ chuyện thế gian, ngài cũng nên nói tính toán của mình đi chứ?"
Mấy ngày qua, lão Long đã hỏi việc này nhiều lần. Kế Duyên cũng có chút tâm lý đùa giỡn nên không nói, làm ra cảm giác thần bí.
Nghe lão Long nói xong, Tần Tử Chu vừa hiếu kỳ vừa chờ mong nhìn về phía Kế Duyên. Ai cũng nói Giới Du Thần tốt, Giới Du Thần hay, nhưng hiện tại lão không có phương pháp tu luyện gì cả, chỉ có phương pháp Thần đạo bình thường.
Trong Ngoại Đạo Truyện cũng từng có phỏng đoán, đoán mò mà trúng rằng Giới Du Thần có khả năng có Dương Thần Linh Khu, tuyệt đối không có phương pháp tu luyện nào cả.
Lúc này, Kế Duyên vẫn không trả lời ngay, mà ngẩng đầu nhìn những vì sao trên bầu trời. Thật lâu sau đó, hắn mới mở miệng nói.
"Ta từng đi qua một nơi bên trong Vân Sơn của Tịnh Châu..."
Theo ánh mắt của hắn, lão Long nhìn lên vì sao trên trời, trong lòng khẽ động.
"Vân Sơn Quan? Tinh Tú Đồ?"
"Đúng vậy!"
Kế Duyên giống như cùng lão Long nói bóng gió với nhau, lại ngầm hiểu với nhau.
"Tuy nói Giới Du Thần không có chân pháp truyền lại đời sau, nhưng vẫn có chân pháp đấy, "Bắt đầu" này có thể có từ xưa, chưa hẳn không thể đến hôm nay!"
Hai mắt lão Long sáng lên, lập tức giống như cười mà không phải cười nhìn Kế Duyên.
"Thú vị, thú vị, chẳng qua, lời này của Kế đại tiên sinh thật sự không phải phương pháp ngày xưa sao?"
Kế Duyên không nhìn trời nữa, có chút không hiểu thấu nhìn sang lão Long.
"Ha ha ha... Chê cười, chê cười rồi!"
Lão Long cười hắc hắc, sau đó quay sang nhìn Tần Tử Chu đang không hiểu gì cả.