LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Vì Vũ Văn Diệp là quý tộc, cộng thêm thuộc tính nhát chết nên hắn đi đến đâu cũng mang theo một đống tinh anh. Chúc Hợp dẫn huynh đệ đến đột kích Tạ phủ, vừa đến nơi đã bị thủ hạ của Vũ Văn Diệp phát hiện. Hai bên xông vào hỗn chiến, thế nhưng huynh đệ của Chúc Hợp chỉ là một đám lưu manh, bình thường đánh đấm dọa nạt người thường thì không sao, gặp một đám cao thủ chính quy thì đúng là chạy không kịp.
 
Sau một hồi ẩu đả, bên Mã Đại đơn phương ăn hành không ngoài dự liệu bị tóm cả lũ. Ngay khi Chúc Hợp tưởng hắn sẽ phải bỏ mạng ở Tạ Phủ thì bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm. Vũ Văn Diệp mặt đen như đáy nồi, hùng hổ ra lệch “Ra ngoài xem ai đến!”
 
Tên người hầu chạy ra ngoài chưa đến hai phút đã chạy vào, hắn báo lại cho Vũ Văn Diệp Trần, tướng quân Tần Chí Vũ dẫn quân đến cướp người.
 
Mã Đại và Chúc Hợp đang trốn sau lùm cây, tin vui đến đột xuất làm hắn sướng rơn người. Ông trời vẫn chưa tuyệt đường sống của hắn nha.
 
Tạ Thành còn nằm trong tay Vũ Văn Diệp cho nên Chúc Hợp không dám liều chết xông lên liên lụy ông. Tần đại nhân vừa đến, Vũ Văn Diệp ốc còn không lo nổi mình ốc cũng chẳng còn tâm tư để ý bọn họ nữa.
 
Vũ Văn Diệp hối hận rồi. Hắn ngu ngốc tự mình xông vào Trung Nguyên chỉ vì một nữ nhân đến mặt mũi tròn méo thế nào hắn còn chưa được nhìn. Đúng là hồng nhan họa thủy mà. Giờ có đẹp như tiên cũng không bằng giữ mạng, Vũ Văn Diệp chỉ sốt ruột nghĩ cách làm sao có thể thoát khỏi Tạ phủ thôi.
 
Tần Chí Vũ là tướng quân có tiếng ở phương bắc, chuyên diệt Hồ giúp dân lành. Tất cả binh lính dưới trướng ông đều dũng mãnh thiện chiến, thà chết chứ không chịu thua. Mỗi lần đánh giặc, ông là người xông pha vào trận quân Hồ đầu tiên.
 
Người Hồ không áp chế được ông bèn đến triều đình ăn vạ, nhưng trớ trêu thay Tần Chí Vũ lại không phải quan trong chiều; vì vậy người Hồ lệnh cho triều đình gán cho ông tội danh làm phản, điều quân lên phía bắc dẹp loạn. Có điều quân triều đình chưa kịp di chuyển đến phương Bắc đã bị các đội quân khởi nghĩa khắp các tỉnh đánh cho chạy toán loạn.
 
Tuy trên danh nghĩa là làm việc chính nghĩa, nhưng không ai đâu rảnh hơi làm công không cho người khác trừ khi đạt được lợi ích gì đó. Bọn họ thực chất chỉ có thể ra tay với quân triều đình, còn người Hồ chỉ có quân Tần Chí Vũ đủ thực lực tham chiến. Nhưng mạnh đến đâu mà bị giáp công hai phía, thất bại là điều không tránh khỏi. Nếu bọn chúng còn muốn sống lâu hơn tí thì không thể để quân đội của Tần Chí Vũ bị gi ết chết.
 

Dựa theo tình hình hiện tại, phía bắc đã bị người Hồ chiếm nhưng người Hồ muốn tấn công bọn họ phải vượt qua cửa ải của Tần Chí Vũ; phía nam triều đình giờ cũng bị bọn họ đánh cho chạy toán loạn. Cho nên, bọn họ lựa chọn trợ giúp Tần Chí Vũ, cũng bởi họ còn chưa hưởng thụ hết vinh hoa phú quý đâu.
 
Vì vậy bốn phe: Tần Chí Vũ, quân đội của Tần Chí Vũ, triều đình và người Hồ đều ăn ý mà sống hòa bình.
 
Bên ngoài tiếng chém giết vẫn tiếp tục vang lên, Chúc Hợp và Mã Đại ý chí sôi sục, nóng lòng muốn gia nhập trận chiến nhưng Chúc Hợp tự nhận thức bản thân hắn sức yếu, ra ngoài chỉ làm vướng tay vướng chân người ta; thế nhưng Mã Đại đã không nhịn nổi muốn chạy qua. Chúc Hợp nhanh chóng kéo hắn lại, Mã Đại ngạc nhiên, nhưng Chúc Hợp lại nói, “Người Hồ khó chơi, huynh đợi thêm chút nữa rồi hẵng ra.”
 
Trận này đánh một mạch đến rạng sáng.
 
Hoa viên của Tạ gia được xây dựng hướng về phía sáng, các kiến trúc như đình đài lầu gác, hoa viên, thủy tạ đều có. Cảnh hoa viên đẹp như chốn thiên tiên, đặc biệt hoa viên có cả những cây cổ thụ lớn và những chậu hoa nho nhỏ được chăm sóc cẩn thận.
 
Nhưng vì trận đánh nhau tối qua, hoa viên đã bị hủy đi hơn nửa, khắp nơi đều có máu và thi thể, thậm chí là tay chân người bị chặt đứt lìa vứt lại.
 
Tần Chí Vũ bắt sống Vũ Văn Diệp. Thế sự thay đổi vô thường, ai biết trước được tương lai, hôm qua hắn vẫn còn kiêu ngạo ương ngạnh, hôm nay đã bị địch bắt sống trước người mà hắn coi thường, hắn bị ép quỳ gối phục tùng. 
 
Tần Chí Vũ ba mươi tuổi, quanh năm chiến đấu tạo cho hắn thân thể cường tráng, rắn rỏi, tuy còn trẻ nhưng đã toát ra khí chất của người bề trên.
 
Trong Tạ phủ hiện tại không chỉ có người của Tần tướng quân mà còn có người của Mã Đại mang đến. Lúc Mã Đại và Chúc Hợp đến đại sảnh, Tạ Thành vẫn chưa xuất hiện. Tạ Thành vừa đến, Chúc Hợp đã xum xoe tiến đến cung kính hành lễ, “Nhạc phụ đại nhân.”

 
Tạ Thành sao không đoán được Chúc Hợp cũng đến góp vui. Tạ Thành càng ngày càng không hài lòng với người con rể này. Đừng mong ông sẽ tươi cười thỏa mãn, Tạ Thành hừ lạnh một tiếng, không thèm nhìn mà đi ngang qua hắn.
 
Không vui? Mình lại làm sai gì hả? Chúc Hợp chả hiểu đầu cua tai nheo gì.
 
Trước khi đi, Tạ Thành không quên dặn dò binh lính canh trước cửa, “Hai người này một đứa là con rể lão một đứa là bạn của nữ nhi lão, mong ngài cho họ theo vào.”
 
Thủ vệ đánh giá hai người vài lần, không thấy gì khả nghi cũng cho bọn họ vào.
 
Tạ Thành cầu xin giúp hắn, Chúc Hợp vui như mở cờ. Hắn không muốn đứng ngoài nhòm ngó đâu, nhưng ai bảo hắn còn chưa được làm quan. Haizz, may còn có nhạc phụ đại nhân. Nhưng đời không như mơ, Mã Đại và Chúc Hợp vừa vào đã trở thành “bia sống” bị nhìn chằm chằm.
 
Tần Chí Vũ vừa xuất hiện, đại sảnh đột nhiên yên lặng hẳn. Tần Chí Vũ rất nổi tiếng ở phía bắc, người người nhà nhà đều ngưỡng mộ hắn, trong đó có Tạ Thành. Thấy hắn tiến vào, Tạ Thành xoay người thi lễ, “Tần tướng quân.”
 
Chúc Hợp cũng làm theo ông, “Tần tướng quân.”
 
Tần Chí Vũ nâng ông dậy, nói, “Tạ công, không cần khách sáo.”
 

“Lão hủ cảm tạ người còn không kịp, chỉ là một cái lễ nhỏ, tướng quân đừng phụ lòng lão. Hôm nay Tần tướng quân không đến thì cả nhà ta sợ đã chôn thây tại nơi này.” Tạ Thành nói đều là lời thật lòng. Khi ông biết Chúc Hợp đột nhập vào phủ cứu người, ông hận không thể chạy ra đánh hắn một trận cho tỉnh người.
 
Tuy ông biết Chúc Hợp không được thông minh lắm, nhưng ông không ngờ cậu con rể lại ngu đến mức này. Muốn dựa vào vài tên khất cái còi cọc để cứu ông, chả biết trong não cậu ta có cái gì? Nếu lúc trước ông vẫn kiên trì chọn Mã Đại thì không phải khổ não như giờ không.
 
Nhưng ông à, ông quên là tối qua Mã Đại cũng có một chân sao?
 
“Tên tuổi Tạ công lưu danh khắp nơi, đến lúc ông gặp nạn, tại hạ sao có thể thấy chết không cứu.”
.......
Đến lượt Tiễn Ba không thấy trở về, Tạ Phác đã lo lắng muốn khóc. Nàng cầu nguyện ông trời đừng mang Chúc Hợp đi, nàng còn nhiều điều chưa nói với hắn mà. Ngoài phòng khách chỉ còn lại mình nàng, Phong bá người già sức yếu đã được hạ nhân đưa về phòng càng làm cho Tạ Phác hoảng hơn.
 
Khi Tạ Phác đang quyết định ra ngoài tìm người, Tạ Thành đã dẫn theo Chúc Hợp đến điền trang. Tạ Phác nhìn thấy hai người đều bình an, viền mắt chợt hồng, chạy nhanh về phía hai người.
 
Thấy Tạ Phác đau lòng đến vậy, Chúc Hợp cũng mặc kệ Tạ-nhạc phụ đại nhân- Thành đang đứng cạnh, bước nhanh ôm chặt nàng. Nhưng Tạ Phác chạy qua người hắn làm Chúc Hợp ôm vào khoảng không, trong tim đột nhiên trống rỗng. Tạ Phác quỳ xuống trước mặt Tạ Thành, Tạ Phác không thèm quan tâm hắn. Nương tử của hắn bị oan ức cũng không thèm tìm đến hắn. Chúc Hợp không tránh khỏi bi thương.
 
Tạ Thành đỡ nàng lên, Tạ Phác khóc càng lớn, “Tất cả là lỗi của con, đã khiến phụ thân phải khổ sở.”
 
“Đứa ngốc này, ta là phụ thân con, ta tình nguyên khổ sở để con được vui vẻ.” Tạ Thành trấn an Ta Phác, sau đó ông ngẩng đầu ghét bỏ nhìn Chúc Hợp đang trong trạng thái đau sờ khổ, nhưng sự bất mãn cũng giảm đi ít nhiều.
 
Ai cũng có lúc sai, tuy IQ của con rể không quá cao nhưng được cái thật lòng yêu nữ nhi ông. Vì vậy Tạ Thành quyết định tha thứ cho Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp không tiếp thu được sự thật bị vứt bỏ, hắn lại gần Tạ Phác, cầm tay nàng, “Nương tử đừng buồn, nhạc phụ đại nhân không phải đã quay về rồi sao.”

 
“Hừ.” Chúc Hợp vừa dứt lời, Tạ Thành lại bất mãn.
 
Phụ thân đại nhân hình như lại không vui, hắn lại sai gì sao?
 
Trải qua chuyện điên rồ đêm qua, Chúc Hợp đã nghĩ thông. Hắn muốn tự lập quân đội kháng chiến nhưng ngặt nỗi hắn là tên nghèo kiết xác, nhà còn nằm trong số của hồi môn của thê tử, vậy lấy gì nuôi quân. Bọn họ đi theo hắn mới ngu ấy.
 
Hắn quyết định theo Tần Chí Vũ lăn lộn. Nghĩ là một chuyện làm lại là một chuyện, muốn đi theo Tần Chí Vũ cũng phải có bản lĩnh lớn. Số người tài trong quân doanh của hắn nhiều vô kể, tư chất mưu lược hơn hắn nhiều lắm.
 
Bằng sự nỗ lực mặt dày tới lui trước mặt Tần Chí Vũ, Chúc Hợp gần như bám dính lấy hắn, không ngừng xoát điểm tồn tại, may mà Tần Chí Vũ là nam, nếu không người ta lại tưởng hắn có một chân với Tần tướng quân. 
 
Sau khi Tần Chí Vũ dẹp loạn Bình Thành, Bình Thành trở thành địa bàn của nghĩa quân Tần tướng quân, còn nhân tiện tặng luôn cho hắn nhi tử thứ ba của Tây giao Đại Vương-Vũ Văn Diệp, mệt cho người Hồ đánh đến tận đây.
 
Tuy Vũ Văn Diệp IQ hơi thấp, chưa kể việc hắn vô cùng ngang ngược, nhưng dù sao hắn cũng là con trai của phi tử mà Tây giao Đại vương yêu thích nhất. Mỹ nhân như hoa như ngọc đang thương tâm khóc lớn vì lo cho con, Vũ Văn Diệp bán càng có giá, nghĩ đã thấy k1ch thích. 
 
Ai nấy đều đang thảo luận sôi nổi chủ đề “Vũ Văn Diệp đáng giá bao nhiêu” cuối cùng ý kiến của Chúc Hợp nhận được số phiếu tán thành cao nhất, tất nhiên được đưa vào thực thi ngay. Chúc Hợp tận dụng cơ hội này giúp bản thân xoát độ hảo cảm vì vậy Vũ Văn Diệp ngồi không cũng trúng đạn. 
 
Tần Chí Vũ cũng phải cảm ơn Tạ Thành, may mà ông không gả nữ nhi cho tên ngu kia, nếu không cũng không có cơ hội bắt hắn ở Tạ Phủ. Nhưng Tạ Nhượng không được vui vẻ như vậy, người Hồ thất bại, thiệt hại cả người lẫn của, thân là tay sai đắc lực của chúng Tạ Nhượng không thoát khỏi kiếp bị ăn vạ. Tạ Nhượng ngày bận bịu chạy khắp nơi nghĩ cách, tối về bổn gia lại phải nghe lải nhải, khổ không kể hết. Vì vậy hắn đem tội lỗi đổ lên đầu Tạ Thành.

 


Bình luận

Truyện đang đọc