LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

*Là một câu thành ngữ của Trung quốc, ý nói những kẻ nham hiểm bắt người khác chịu tội thay mình.
__
Chúc Hợp đã có suy đoán cho nên nhanh chóng sai người điều tra nhất cử nhất động của Tần Chân Nguyệt.
 
Dù gì Tần Chân Nguyệt cũng là công chúa đương triều, nàng vẫn luôn ở trong cung cấm vì vậy người của Chúc Hợp mất sức chín trâu hai bò mới tra được một ít tin tức. Giết người là chuyện lớn, Tần Chân Nguyệt chắc chắn sẽ giao cho thân tín làm việc cho nên Chúc Hợp dứt khoát bắt tay tra từ nha hoàn bên cạnh Tần Chân Nguyệt.

 
Quả nhiên là tra được vấn đề, gần đây trong nhà nhũ mẫu của Tần Chân Nguyệt không biết tại sao đột nhiên xuất hiện một bé trai mới tròn tháng, không còn nghi ngờ gì nữa, đứa bé kia chính là tiểu tôn tử vừa mới sinh của bà mụ.
 
Trong nhà mạc danh kì diệu đột nhiên có thêm một đứa bé, đánh chết Chúc Hợp cũng không tin bà ta nhặt được ở ngoài đường.
 
Tôn tử của bà mụ lại xuất hiện trong nhà nhũ mẫu của Tần Chân Nguyệt, có ngốc cũng biết bà mụ và Tần Chân Nguyệt có quan hệ.
 
Lúc đầu hắn cũng đoán bừa nhưng không ngờ rằng đoán bừa mà lại đúng, Chúc Hợp vô cùng chua xót, hoa đào lần này không phải dạng vừa, mấy “chân ái” lúc trước của hắn so với Tần Chân Nguyệt thì vẫn còn lương thiện chán.
 
Chúc Hợp ngừng tra điều ở đây, hắn đã xác định chủ mưu là Tần Chân Nguyệt, vì vậy sẽ không nương tay đối phó Tần Chân Nguyệt nữa. Mặc dù hắn cũng đã định xuống tay với nàng ta, nhưng trình độ bây giờ và lúc đó sẽ không cùng một cấp bậc...
 
Tần Chân Nguyệt vẫn luôn trông mong Chúc Hợp hồi kinh, nàng tình nguyện quan tâm Chúc Hợp bởi vì trái tim nàng đã tràn đầy bóng hình hắn. Ai nói gì cũng không lay chuyển được nàng.


 
Nhưng Tần Chân Nguyệt không ngờ rằng Chúc Hợp trở về lần này sẽ thẳng tay đẩy nàng xuống địa ngục.
 
Tạ Phác bình an sinh hài tử khiến cho Tần Chân Nguyệt rất tức giận. Chỉ là một bà mụ nhỏ nhoi cũng dám trái lệnh nàng, Tần Chân Nguyệt muốn cho bà ta một bài học, dự định sẽ bán tôn tử của bà ta ra ngoài.
 
Chỉ là một tên dân đen to gan trái lệnh hoàng tộc, bà ta thương hại người khác, vậy thì phải xem bà ta có khả năng để cứu bản thân không.
 
Bà mụ bị Tạ phu nhân nhốt vào kho củi nên vẫn chưa từng đi ra khỏi Chúc Phủ, vì vậy ý định bán tôn tử trước mặt bà mụ của Tần Chân Nguyệt bất đắc dĩ phải ngâm nước. Tần Chân Nguyệt cảm thấy không hài lòng nhưng cũng có dự cảm xấu, bên phía bà mụ có lẽ đã xảy ra chuyện.
 
Tần Chân Nguyệt sai người điều tra Chúc phủ nhưng trong ngoài Chúc phủ không hề lộ ra nửa điểm tin tức. Tần Chân Nguyệt sợ bị bại lộ nên cũng không dám điều tra quá nhiều.
 
Hiện tại Chúc Hợp đã trở về nên Tần Chân Nguyệt lại càng không thể ngồi yên, nàng muốn nhanh chóng đến gặp Chúc Hợp, vì vậy sau buổi tảo triều hôm sau Chúc Hợp lại nhìn thấy xe ngựa của Tần Chân Nguyệt. Chúc Hợp nhướn mày, giả vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói chuyện phiếm cùng Mã Đại.
 
Tần Chân Nguyệt ngồi trong xe ngựa không nhịn được vén rèm nhìn Chúc Hợp, trong lòng khó chịu. Ở cửa cung có nhiều đại thần đang đi qua đi lại nên nàng ta cũng chỉ dám vụng trộm thể hiện tâm tư của mình đối với Chúc Hợp, nếu nàng dám công khai, khẳng định nàng sẽ chìm trong bể nước miếng xỉa xói của mấy tên quan văn, huynh trưởng cũng sẽ tùy tiện tìm một người để gả nàng đi.
 
Chỉ cần nghĩ vậy thôi Tần Chân Nguyệt đã không thể chịu nổi, đời này kiếp này nàng chỉ muốn một mình Chúc Hợp, những kẻ dung tục kia làm sao có thể so sánh với Chúc Hợp tốt đẹp của nàng.
 
Người ta thường nói, đồ ăn vụng vẫn là ngon nhất, cái gì của hàng xóm cũng là tốt nhất, Tần Chân Nguyệt khổ sở theo đuổi Chúc Hợp, không chiếm được Chúc Hợp nàng càng không can tâm, cái gì nàng cũng hơn Tạ Phác nhưng Tạ Phác lại quen biết Chúc Hợp trước nàng, nàng hận vận mệnh bất công, không cho nàng gặp Chúc Hợp sớm hơn.
 

Nhưng nếu Tần Chân Nguyệt gặp được Chúc Hợp ở Bình Thành, chắc chắn nàng ta sẽ không bao giờ thèm để mắt đến hắn.
 
Tần Chân Nguyệt giận dữ thả rèm xe xuống, chấp niệm của nàng với Chúc Hợp càng ngày càng lớn, nàng như muốn phát điên vì hắn. Nam nhân này phải là của nàng!

 
Chúc Hợp đã biết được người uy hiếp bà mụ chính là Tần Chân Nguyệt, từ lúc trọng sinh đến giờ hắn đã gặp lại rất nhiều “chân ái”, nhưng không có ai ác độc như nàng ta, vì để đạt được mục đích mà nàng ta gián tiếp ra tay hại chết thê tử cùng hài tử của hắn, nếu Tạ Phác thực sự xảy ra chuyện, kiếp này Chúc Hợp sống lại quá uổng phí. Chỉ nghĩ vậy thôi mà Chúc Hợp đã không nhịn được sợ hãi.
 
Chúc Hợp nhất định phải nghĩ cách tống nàng ta đi để cách xa nương tử của mình.
 
Gần đây, triều đình ở phía nam không hiểu ăn phải cái gì mà lại muốn “nối lại tình xưa” với Tần Chí Vũ, Tần Chí Vũ cũng không muốn chiến tranh, vì vậy quan hệ của hai bên trở nên thắm thiết hơn.
 
Dựa theo nguyên tắc ngươi khỏe, ta khỏe, cả dân đều khỏe, hai bên bắt đầu buôn bán trao đổi. Cho dù chiến loạn nhiều năm nhưng phần đất phía nam vẫn vô cùng màu mỡ, lương thực cũng rất phong phú, vô số thương nhân giàu có vẫn an nhàn sống thời chiến loạn. Sau khi hai bên mở cửa giao thương, nhất thời nơi tiếp giáp giữa miền nam và miền trung trở thành địa phương phồn hoa nhất.
 
Cái đám dân du mục ở phương bắc đã bị Tần Chí Vũ dồn đến góc tường, vì vậy hơn nửa diện tích phía tây bắc rơi vào tay hắn, triều đình phía nam chỉ còn một thông châu diện tích không lớn tiếp giáp với người Hồ, triều đình vẫn có thế ứng phó được với người Hồ nhưng với điều kiện phải giao hảo với Tần Chí Vũ. Ngộ nhỡ lúc gặp nguy hiểm còn được hắn ra tay giúp đỡ.
 
Bị một triều đình vô dụng bám víu còn hơn để bọn chúng cấu kết với người Hồ rồi đánh lén sau lưng hắn.
 
Triều đình vài chục năm qua vẫn luôn mơ mơ hồ hồ cuối cùng cũng đã tỉnh ngộ, chỉ còn một ngày Tần Chí Vũ chưa đuổi được hết bọn thổ dân du mục ở Trung Nguyên thì hắn vẫn sẽ để yên cho bọn họ, biết đâu triều đình lại kéo dài được thêm hai ba năm.
 

Chỉ cần có sự bao bọc của Tần Chí Vũ, mỗi năm bọn họ sẽ không cần cống vàng bạc và mỹ nữ ra ngoài nữa. Thật là một cuộc giao dịch có lời.
 
Bọn họ cũng không biết trước được Tần Chí Vũ bao giờ thì dẹp mình đi, nhưng cứ giữ được bao lâu thì giữ vậy.
 
Chúc Hợp nghi ngờ sai người đi thăm dò triều đình phía nam. Hoàng đế đổ bệnh, hoàng hậu tạm thời chấp chưởng đại quyền, Càn thái tử phụ trách giám quốc. Chỉ cần lão hoàng đế băng hà, Càn thái tử sẽ lên ngôi mà trùng hợp Càn thái tử phi đã mất cách đây mười tháng.
 
Chúc Hợp nghĩ rằng hai bên duy trì quan hệ hòa hợp nhất định phải tự kiềm chế lẫn nhau, chỉ là lợi ích chưa đủ, nhất thiết phải thông gia để phòng ngừa vạn nhất có ngày triều đình phía nam não bị úng nước mà giúp đỡ người Hồ đánh Tần Chân Vũ.
 
Chúc Hợp quyết định đưa Tần Chân Nguyệt đi liên hôn với Càn thái tử.
 
Tần Chí Vũ đi được đến ngày hôm nay đều dựa vào bản lĩnh của hắn, rất ít khi Tần Chí Vũ ủng hộ nghị hòa để đình chiến, quân đội của hắn chịu ảnh hưởng từ tư tưởng của hắn nên rất ít khi đề cập tới vấn đề này.
 
Nếu hắn dám nói thẳng trong buổi tảo triều, chắc chắn sẽ bị các đại thần phản đối, hơn nữa Tần Chân Nguyệt cũng sẽ biết, dựa vào tính tình cực đoan của Tần Chân Nguyệt, Chúc Hợp không dám chắc nàng sẽ để yên.
 
Vậy thì nên hành sự trong âm thầm.
 
Chúc Hợp một mình đến cung gặp Tần Chí Vũ. Hắn trực tiếp nói với Tần Chí Vũ để Tần Chân Nguyệt đi liên hôn, như vậy sẽ đạt được nguyện vọng và hòa khí của cả hai bên.
 
Tần Chí Vũ nghe Chúc Hợp nói thì cũng do dự. Hắn vừa mới đăng cơ chưa bao lâu nên không muốn Tần Chân Nguyệt đi liên hôn để nghị hòa. Không phải hắn nuối tiếc người muội này, mà hắn không muốn bị mất mặt trước bá quan trong triều.

 
Chúc Hợp cũng đã nghĩ đến khả năng Tần Chí Vũ sẽ do dự nên hắn không thấy lạ lắm, Chúc Hợp kiên nhẫn giải thích cho Tần Chí Vũ về cái lợi và cái hại của cuộc liên hôn này.
 

“Bệ hạ, đừng nhìn thế cục yên bình hiện giờ mà lơ là cảnh giác, người Liêu bề ngoài thì muốn nghị hòa nhưng năm sau bọn hắn khôi phục sinh cơ, chiến tranh là không thể tránh khỏi, ở phía tây còn có người Hồ đang nhìn chằm chằm chúng ta, phương nam là đất lành, nếu có thể hợp tác cùng triều đình bên đó, không nghi ngờ gì sẽ là sự lựa chọn hoàn hảo nhất. Khi bắt buộc phải ra trận, chúng ta có thể mượn lương thảo từ bọn họ, cho dù bọn họ muốn cắn ngược chúng ta thì cũng không có thực lực so với người Liêu, người Kim và người Hồ.”
 
Tần Chí Vũ không thể không thừa nhận, Chúc Hợp nói quá có lý, hắn không thể phản bác được câu nào.
 
Tuy rằng bảo Tần Chân Nguyệt liên hôn thì sẽ xấu mặt nhưng không thể phủ nhận sẽ đạt được lợi ích cực lớn, thôi thì xấu mặt một chút cũng không sao...
 
Chúc Hợp tiếp tục nói: “Bệ hạ, công chúa cũng nên hiểu được trách nhiệm và nghĩa vụ của một người công chúa, phân ưu cùng bệ hạ củng cố giang sơn, bệ hạ bây giờ cường thế cho nên triều đình phía nam chắc chắn không dám bạc đãi công chúa, nếu chúng ta không thể đuổi hết đám ngoại tộc thì tất nhiên cũng không tiêu diệt tận gốc triều đình, không bằng cứ đi bước nào tính bước đó. Cho thần nói một câu không hay, công chúa sinh thời chưa chắc đã có thể thành công thôn tính triều đình.”
 
Tần Chí Vũ: ... Mẹ nó, đã biết không hay thì ngươi còn nói làm gì!
 
Thôi, hắn cũng vì triều đình mới suy tính nhiều như vậy, tuy khó nghe nhưng đều là lời nói thật lòng. Tần Chí Vũ áp chế tức giận, tiếp tục nhẫn nại nghe Chúc Hợp nói chuyện.
 
“Những lời ngươi nói trẫm đều hiểu, nhưng trẫm luyến tiếc nàng.”
 
“Bệ hạ đừng đau lòng, nếu bệ hạ cảm thấy có lỗi với nàng thì cho công chúa thật nhiều của hồi môn, giúp nàng củng cố thế lực để Nam triều không dám gây khó dễ với nàng.”
 
Thật ra Chúc Hợp muốn nói là Tần Chân Nguyệt độc ác như vậy lại còn thông minh mưu mẹo, nàng ở đâu cũng không lo bị bắt nạt, người nên lo sợ là thái tử Nam triều mới đúng. Chúc Hợp đứng ở nơi đây thương tiếc cho tuổi trẻ tươi đẹp của thái tử.
 
Tần Chí Vũ chưa từng là người thiếu quyết đoán, sau khi suy đi tính lại một hồi thì đồng ý với phương pháp của Chúc Hợp, đưa Tần Chân Nguyệt đến phía Nam hòa thân.
 
Suýt nữa thì Chúc Hợp bị Tần Chí Vũ cử đi theo Tần Chân Nguyệt nhưng Chúc Hợp trực tiếp cự tuyệt, Tần Chân Nguyệt trong mắt hắn không khác gì một kẻ điên, sớm muộn gì nàng ta cũng sẽ biết chuyện liên hôn, vạn nhất nàng ta biết hắn chính là người đề ra phương pháp này, không biết nàng ta sẽ làm cái gì nữa. Chỉ cần nghĩ đến đó thôi là Chúc Hợp đã nổi da gà.

 


Bình luận

Truyện đang đọc