LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Bên này Tần Chí Vũ và người Liêu vẫn đang tranh giành không có hồi kết. Tần Chí Vũ có đủ thời gian để chờ, nhưng người Liêu thì không. Sắp vào đông, từ lúc bị Tần Chí Vũ đuổi ra khỏi Trung Nguyên, người Liêu đã không còn đủ lương thực dự trữ cho mùa đông, người Hồ ở phía tây cũng đang nhìn chằm chằm bọn họ. Chuyện của Vũ Văn Diệp bị Tần Chí Vũ bắt ở Bình Thành như mới chỉ ngày hôm qua.
 
Người Liêu muốn tiến nhưng không có đủ lực lượng, nhỡ đâu khi người Liêu đang đánh với Tần Chí Vũ thì người Hồ đến tập kích, bọn họ sẽ không có đủ nhân lực để đánh với cả hai bên.
 
Cho nên tình huống hiện giờ chính là: Tần Chí Vũ không đáp ứng, bọn họ càng không thể ngồi yêu.
 
Tần Chân Nguyệt ở trong cung cấm vẫn luôn hiếu kỳ về câu chuyện mà nàng vô tình nghe lén Chúc Hợp và Tần Chí Vũ nói, vì vậy mấy ngày này nàng cũng chú ý đến Chúc Hợp nhiều hơn. Khi nàng biết chuyện Chúc Hợp tiến cung yêu cầu gặp Tần Chí Vũ, sáng hôm sau lại tặng Vô Ưu mà Tần Chí Vũ ban cho hắn tặng Mã Đại; Tần Chân Nguyệt sờ cằm, lời đồn đại thật không đáng tin.
 
Thế nên Tần Chân Nguyệt càng hứng thú với Chúc Hợp hơn. Những chuyện liên quan đến hắn, nàng đều sai người điều tra nhất thanh nhị sở, kể cả thân phận lúc ở Bình Thành và hoàn cảnh thú thê của Chúc Hợp.

 
Đường đường là nữ nhi dòng chính của phu nhân duy nhất ở Tạ phủ, không biết dáng dấp nàng ta như thế nào. Chắc chắn là rất đẹp, thủ đoạn cũng hơn người, nếu không, Chúc Hợp cũng sẽ không một mực bám lấy nàng ta như vậy.
 
Vì vậy Tần Chân Nguyệt cũng cực kỳ hứng thú với Tạ Phác. Nàng ta đường đường là công chúa, tự nhiên chạy đến phủ chỉ để gặp mặt thê tử của Chúc Hợp thì không được hay cho lắm. Tần Chân Nguyệt nghĩ ngay đến người đại tẩu đã lâu không gặp, hiếm lắm mới có dịp chạy đến cung hoàng hậu uống trà nói chuyện phiếm.
 
Vô sự không đăng tam bảo điện*, Tần Chân Nguyệt là người tâm cơ, nhưng dù sao tuổi vẫn còn nhỏ, đột nhiên một ngày hoàng hậu thấy cô em chồng không quá thân quen lại đến tìm mình nói chuyện phiếm, nói Tần Chân Nguyệt chỉ đơn giản nhớ đến nàng à, nàng không tin.
 
*Không có chuyện sẽ không đến tìm.
 
Sau khi nàng được sắc phong làm hoàng hậu, Tần Chí Vũ cũng theo lệ cũ mà nạp thêm vài phi tần, Lý hoàng hậu càng ngày càng phải cẩn thận đề phòng để không bị các nàng tìm ra lỗi.
 
Mục đích của Tần Chân Nguyệt là gì nàng còn chưa rõ, nên Lý hoàng hậu cũng giả vờ cái gì cũng không biết. Nàng cũng ngồi nói qua nói lại với Tần Chân Nguyệt, dù gì Tần Chân Nguyệt cũng đã có ý từ trước, sớm muộn gì cũng lộ ra thôi, nàng không vội.

 
Sau khi xử lý Vô Ưu, Mã phu nhân đến Chúc Gia tìm Tạ Phác. Mã phu nhân vô cùng hâm mộ Tạ Phác, chỉ mới gả đi chưa bao lâu mà đã sắp có hài tử đầu lòng. Nhưng Tạ Phác nhìn thấy Mã phu nhân thì thấy chột dạ, lúc trước chính nàng cũng ủng hộ chuyện Chúc Hợp tặng Vô Ưu cho Mã Đại.
 
Sau khi Tạ Phác thiết đãi Mã phu nhân, sắc mặt của Mã phu nhân trầm xuống, Tạ Phác trong lòng hơi hồi hộp, lặng lẽ quan sát Mã phu nhân. Nàng đến tìm mình tính sổ sao?
 
Ai ngờ, một giây sau, Mã phu nhân đồng tình nhìn Tạ Phác: “Đệ muội cũng vất vả, đang mang thai nhưng vẫn phải quan tâm mấy chuyện không đâu.”
 
Tạ Phác sững sờ, không rõ ý tứ của Mã phu nhân, nàng cười gượng hai tiếng giả vờ như đã hiểu,.Mã phu nhân thở dài nói với nàng: “Nam nhân trên đời này đã vô dụng thì thôi, chỉ biết tức giận với nữ nhân chúng ta, không hơn thua được với ai thì lên mặt với nữ nhân trong nhà.”
 
Nói đến chuyện này Mã phu nhân lại tức giận. Từ nhỏ thân mẫu của nàng đã giáo dục nàng như một nam nhi nên tính cách nàng rất mạnh mẽ. Sau khi lớn lên, Mã phu nhân chỉ hận mình không phải nam nhân, không được cầm quân đánh giặc, kiến công lập nghiệp tự nuôi sống bản thân.

 
Nếu không có gì bất ngờ, Mã phu nhân sẽ lại bắt đầu giảng giải cho nàng về lý luận dạy dỗ trượng phu được chính thân mẫu của nàng truyền lại. Có thể nói là truyền lại qua nhiều đời, nên Mã phu nhân cũng học rất nghiêm túc.
 
Cũng không có cách nào khác, không thể kiến công lập nghiệp vậy nàng đành phải kiến phu lập gia uy. Chỉ cần nhìn dáng vẻ của Mã Đại trước mặt Mã phu nhân thì thấy bộ lý luận này thành công đến mức nào.
 
Mã phu nhân tốn nửa canh giờ lảm nhảm xong một đống điều, nhưng Tạ Phác vẫn chưa hiểu mục đích Mã phu nhân đến tìm nàng.
 
Mã phu nhân nhìn thấy vẻ mặt “không có biểu cảm gì” của Tạ Phác nên nghĩ rằng nàng vẫn chưa nói đến trọng điểm mà Tạ Phác quan tâm: “Đệ muội vẫn quá thiện lương, sớm muộn gì tướng công muội cũng sẽ lên mặt.”
 
Nói xong câu đó, Mã phu nhân vẫn thấy sai sai. Hình như nàng vẫn chưa nói đến trọng điểm.
 
“Lời tẩu tử nói ta đều hiểu.” Tạ Phác không thể để Mã phu nhân hoàn toàn thất vọng nên nàng giả vờ hiểu rõ gật đầu. Nàng còn đang tìm hiểu lý do Mã phu nhân đến đây, không thể để Mã phu nhân cứ vậy đi về được.

 
Nói một lúc vẫn chưa nói đến điều Tạ Phác muốn biết, nàng tin Mã phu nhân không đơn giản chỉ là đến tìm nàng nói chuyện phiếm, rồi nhân tiện truyền giá lý luận dạy dỗ trượng phu.
 
“Tẩu tử, hôm nay sao tẩu tử lại có thời rảnh rỗi đến tìm ta nói chuyện phiếm. Trong nhà không bận rộn gì sao?” Tạ Phác khó hiểu hỏi Mã phu nhân.
 
“Cũng gần như vậy. Mấy hôm nay tâm tình ta luôn bất an, nên chạy ra ngoài tìm chỗ giải sầu.” Mã phu nhân sau khi uống hết một chén trà nhỏ thì nói vậy.
 
Nàng nói lâu như vậy nên khát nước là bình thường.
 
“Tâm tình bất an?” Tạ Phác trong lòng thừa biết Mã phu nhân vì chuyện gì mà không vui nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí hỏi lại nàng.
 
Mã phu nhân lập tức cau mày nói: “Còn không phải nhờ huynh đệ tốt của Mã Đại, đang yên lành lại đưa đến một con hồ ly tinh, lão nương ngàn chọn vạn chọn nam nhân cho nàng ta, vậy mà nàng ta dám ghét bỏ.”
 
Tạ Phác co rút khóe miệng, gia phong nhà mẹ đẻ của Mã phu nhân có tiếng là dũng mãnh, thân mẫu của Mã phu nhân có tiếng là chanh chua, cho nên Mã phu nhân cũng bị ảnh hưởng không tốt, nếu không phụ thân của Mã phu nhân cũng không thèm gả nàng cho một tên khất cái như Mã Đại.
 
“Vô Ưu lại sao ạ?” Tạ Phác cố gắng hết sức không làm ảnh hưởng đến cảm xúc của Mã phu nhân mà nhỏ giọng hỏi nàng.
 
Mã phu nhân nghiêng người nói với Tạ Phác: “Tướng công của muội lấy tặng Vô Ưu cho Mã Đại dưới danh nghĩa là nha hoàn, vì vậy ta cũng thu xếp cho nàng ta như nha hoàn. Nhưng nha đầu Vô Ưu  này lớn lên xinh đẹp, mị hoặc như hồ ly tinh nên ta quyết định gả nàng ra ngoài phủ.”
 
Gả đi? Vô Ưu tính cách cao ngạo cũng can tâm tình nguyện gả ra ngoài?
 
Khẳng định có vấn đề, Mã phu nhân bị nàng ta chọc tức đến mức này, chứng tỏ Vô Ưu đã làm chuyện Mã phu nhân không thể dung tha.
 

“Sau đó thì sao?” Tạ Phác rót chén trà cho Mã phu nhân.
 
Mã phu nhân lại tiếp tục uống hết một chén trà: “Con hồ ly tinh đó ghét bỏ nông phu ta chọn cho nàng ta. Ta phi...”
 
Nhìn Mã phu nhân tức giận như vậy, Tạ Phác cũng âm thầm chia buồn thay cho Vô Ưu, ở Mã gia, Mã phu nhân đã nói một thì không dám ai nói hai, Mã Đại còn không dám đối nghịch nàng thì Vô Ưu tuổi gì mà đòi so đo với Mã phu nhân? Nàng ta cũng thật can đảm mới dám làm vậy, đương nhiên, kết cục của nàng ta cũng đã định rồi.
 
“Được thôi, nếu nàng ta đã cảm thấy hắn không xứng với mình thì ta sẽ đích thân tìm cho nàng ta một nhà môn đăng hộ đối.” Mã phu nhân âm trầm nói.
 
Trong lòng Tạ Phác có dự cảm không lành, Mã phu nhân lại tiếp tục nói: “Lúc đầu ta cũng định tha cho nàng một con đường sống, nhưng nàng ta lại không biết điểm dừng, dám quyến rũ tướng công ta.”
 
Vô Ưu can đảm thật, dám quyến rũ Mã Đại cơ đấy! Mã Đại vẫn luôn là vảy ngược của Mã phu nhân, ai dám đến gần hắn ta, Mã phu nhân nhất định sẽ không tha cho người đó. Lần này Vô Ưu thảm rồi.
 
Tạ Phác không muốn nghe nữa nhưng Mã phu nhân vẫn cứ nói: “Ta trực tiếp đánh gãy chân nàng. Nàng không phải muốn câu dẫn nam nhân sao? Ta còn tiện tay vạch lên khuôn mặt của nàng mấy dao. Lần này thì khỏi chê không xứng nữa.”
 
Nhìn Mã phu nhân âm trầm như vậy, sau lưng Tạ Phác đã đổ mồ hôi. Vô Ưu này tính tình cũng kiên cường, không đạt được mục đích sẽ không dừng tay, chỉ là lần này nàng đụng phải người không nên đụng, kết cục là đầu rơi máu chảy, ngay cả cơ hội hối cải cũng không có.
 
“Đệ muội cảm thấy ta quá đáng không?” Mã phu nhân đột nhiên hỏi nàng.
 
Tạ Phác cái nào dám công nhận, vả lại nàng cảm thấy Mã phu nhân làm như vậy cũng không có gì sai, nếu để nàng nhúng tay vào việc này, nàng cũng sẽ làm y chang như Mã phu nhân. Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng không mang thai.
 
“Tẩu tử không sai.”
 
Mã phu nhân rất hài lòng với câu trả lời của Tạ Phác: “Ta biết nhìn bên ngoài đệ muội ôn hòa dịu dàng nhưng đệ muội cũng giống ta, trong mắt không thể chứa nổi một hạt cát.*”
* Ý chỉ không dung tha cho người xấu hay việc xấu
 
Tạ Phác sững sờ nhìn Mã phu nhân. Hình như Mã phu nhân lại thay đổi suy nghĩ thì phải.
 
“Mặc dù tướng công đã giải thích nhiều lần, cũng khó cho đồ ngốc như hắn, trong thời gian ngắn cho thể nghĩ được lý do chính đáng như vậy, nhưng ta không tin. Nếu việc này xảy ra với đệ muội, đệ muội có tin không?”

 
Đã nói đến chính sự rồi sao, đây là muốn tính sổ với nàng?
 
Tạ Phác mím môi nói: “Tẩu tử, cũng thật có lỗi với tẩu.”

 
Mã phu nhân khoát khoát tay: “Ta hiểu mà, bây giờ đệ muội đang mang thai nên không thể thấy máu tanh, cho nên chỉ có thể đem người vứt ra ngoài. Nhưng chuyện như vậy chỉ được phép xảy ra một lần, không có lần thứ hai.”
 
Nếu có lần thứ hai, Mã phu nhân cũng không dễ nói chuyện như hôm nay nữa đâu.
 
“Tạ ơn tẩu tử đã hiểu cho muội.” Tạ Phác thành khẩn nói ra.
 
Cái gì nên nói cũng đã nói, quan hệ của hai nhà rất tốt, nếu Mã phu nhân làm to chuyện thì không tốt lắm. Mã phu nhân nhìn bụng lớn của Tạ Phác mà hâm mộ: 
 
“Thật hâm mộ đệ muội. Vừa mới thành thân mấy tháng đã hoài thai, đâu như ta đây, đến giờ còn chưa thấy gì.”
 
Nàng cũng chỉ thành thân muộn hơn Tạ Phác một tháng mà thôi, trước kia không có gì thì không nói, nhưng Tạ Phác bây giờ đã sắp có hài tử đầu lòng, Mã phu nhân nghĩ đến mà thấy đau lòng.
 
“Tẩu tử tuổi trẻ khí thịnh, ta tin là tẩu sẽ nhanh có tin vui thôi.”
 
Vì mục đích đã đạt thành nên trong Tạ Phác có chút áy náy với Mã phu nhân, nàng thành thật chúc phúc Mã phu nhân sớm hoài thai.
 
Mã phu nhân nghe vậy thì cũng vui vẻ hơn: “Nếu ta thực sự hoài thai phải kể đến công chúc phúc của đệ muội.”
 
Tạ Phác nói: “Cũng là tẩu tử có phúc khí.”

 


Bình luận

Truyện đang đọc