LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Khi nhìn vào mắt nàng, Chúc Hợp chợt thấy hổ thẹn vô cùng. Mấy phút trước hắn còn đang bịa lý do lừa gạt nàng cơ đấy.
 
Nương tử toàn tâm toàn ý tin tưởng hắn mà hắn lại đi lừa nàng.
 
Chúc Hợp ôm chặt nàng, tự đầu lên vai nàng, “Nương tử, tin tưởng ta, ta không bao giờ lừa gạt nàng.”
 
Cho dù quần áo còn chưa thay xong, cho dù trong phòng còn có người ngoài, nhưng Chúc Hợp không chút để ý mà ôm chặt Tạ Phác. Hắn đời này kiếp này chỉ có một thê tử là Tạ Phác mà thôi.
 
Tạ Phác không biết nên làm sao, nhẹ nhàng an ủi hắn rồi đẩy Chúc Hợp đang dính chặt lấy mình ra. Nàng dịu dàng nói với Chúc Hợp, “Thiếp tin chàng.”
 
Có một vài việc không nhất thiết phải nói ra, nàng tin hắn không lừa dối nàng, chỉ là hắn chưa muốn cho nàng biết mà thôi.
 
Từ khi thành thân, quần áo của hắn đều được Ta Phác may bằng loại vải thượng hạng. Khi đã mặc xong quần áo, hai người cùng ngồi xuống giường, hắn đau lòng nhìn bộ quần áo vô tội bị Hinh Nhi xé rách.
 
Thật đen đủi mà, quần áo thượng hạng, đang yên lành thì lại bị rách.
 
“Xui xẻo quá, hỏng mất bộ đồ tốt nhất.” Quan trọng nhất là bộ quần áo này do Tạ Phác tự tay may cho hắn, hắn luyến tiếc công sức của thê tử.
 
Lỗ hổng trên quần không quá lớn, nhưng vải Lăng La dễ hỏng, một chỗ bị rách sẽ khiến cho mấy chỗ xung quanh bị biến dạng, không thể mặc được nữa. Nghe Chúc hợp đau lòng than thở, Tạ Phác an ủi hắn, “Không sao, thiếp cắt ngắn nó đi một đoạn thì chàng vẫn mặc được mà. Mẫu thân từng đưa cho thiếp ít vải Lăng La, hôm nào thiếp may cho chàng bộ mới.”
 
“Nhạc mẫu thật tốt.” Chúc Hợp tranh thủ vuốt mông ngựa*.

 
*Vuốt mông ngựa: nịnh hót, tâng bốc
 
Tạ Phác nhịn cười “Mẫu thân không ở đây, chàng nói bà không nghe thấy đâu.”
 
“Ta nói cho nương tử nghe mà. “Chúc Hợp ngụy biện.
 
Tạ Phác liếc mắt nhìn hắn, khóe mắt mang theo vài phần quyến rũ. Lòng Chúc Hợp nóng lên, không nhịn được hôn “bẹp” một cái lên mặt nàng.
 
Yến Hà Yến Thu nhanh nhẹn trốn ra ngoài, hai người không muốn đứng làm bóng đèn đâu.
 
Tạ Phác kinh ngạc ngẩng đầu, mờ mịt nhìn hắn.
 
Chúc Hợp cười tươi, ngả ngớn tựa vào ngực nàng cọ cọ, “Có thê tử thật tốt.”
 
Tạ Phác đột nhiên đỏ mặt, nhìn Chúc Hợp vẫn đang cọ cọ lên người mới bất đắc dĩ vỗ lưng hắn, “Chàng làm gì đó, trong phòng có người.”
 
“Các nàng đã ra ngoài rồi.” Hai tay hắn không yên phận chui vào vạt áo nàng, chạm tới da thịt non mềm.
 
Hai má Tạ Phác càng đỏ lên, giống y như vệt nắng buổi bình mình, nàng muốn đẩy tay hắn ra nhưng lại ngượng ngùng, vậy là đành để hắn thích làm gì thì làm. Tạ Phác không phản đối, Chúc Hợp được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
 
Hai người chơi đùa mãi, tới chán mới ngừng, hai gò má Tạ Phác đã ửng hồng, nàng trừng mắt nhìn hắn. Chúc Hợp ôm chặt nàng, đầu tựa trên vai nàng, thì thầm. “Nương tử thơm quá.”
 

“Sau này không cho phép như vậy nữa.” Ban ngày ban mặt hồ nháo không ra thể thống gì, Tạ Phác chỉ có thể nói những lời này.
 
“Tuân lệnh, nương tử.” Hình như nương tử không vui, thôi thì hắn cứ đồng ý trước, còn sau này thế nào hắn cũng chưa dám chắc.
 
Trực giác của Chúc Hợp nói cho hắn biết, Hinh Nhi chắc chắn sẽ còn xuất hiện, nàng ta không bỏ cuộc đơn giản vậy đâu. Chỉ cần dựa vào độ vô sỉ mặt dày của nàng là đoán ra ngay.
 
Chúc Hợp nghi ngờ nàng ta cố tình tiếp cận hắn. Chắc chắn Hinh Nhi này bị người khác phái tới cố ý quyến rũ Chúc Hợp, nhưng người phái nàng tới là ai thì hắn tạm thời chưa biết.
 
Cẩn thận vẫn hơn, tuy hắn đã cảnh báo nàng ta không được đến tìm hắn,nhưng hắn sợ Hinh Nhi sẽ trực tiếp đến phủ tìm Tạ Phác. Hắn không thể để nàng gây rối rồi phá hỏng cuộc sống hôn nhân hạnh phúc của mình. Vậy là Chúc Hợp dứt khoát để Đại Dũng ở nhà trông cửa. Hắn nói với Tạ Phác trong phủ có gia đinh nam hắn sẽ yên tâm hơn, nhưng thật ra hắn lưu lại Đại Dũng để báo tin cho hắn mỗi khi tiểu viện gặp rắc rối.
 
Trong nhà hiện nay có hai nha hoàn chuyên đi theo Tạ Phác, hai người hầu chuyên đi theo Chúc Hợp, một lão Vương giữ cửa, một Vương đại nương chuyên phụ trách nấu nướng và nữ nhi của hai người phụ trách nhóm củi. Sau khi thành thân, Chúc Hợp mới mua thêm một nhà ba người họ Vương và hai người hầu nam chuyên đi theo hắn. Vì muốn giữ thể diện cho Tạ Phác, Tạ Thành chỉ cho nàng hai nha hoàn thân cận.
 
Đúng như Chúc Hợp sở liệu, Hinh Nhi bởi vì kiêng kị lời đe dọa của Chúc Hợp, không còn lởn vởn trước mặt hắn, nàng tin Chúc Hợp nói được làm được, hắn chắc chắn sẽ vứt nàng vào ngục. Nhưng nàng không can tâm.
 
Nhiệm vụ của nàng là quyến rũ Chúc Hợp để hắn yêu nàng, mang nàng về phủ, nhưng nhiệm vụ đã thất bại hai lần liên tiếp, hình như nàng bị quỷ bám rồi.
 
Hôm trước dụ dỗ không thành công, nàng đã muốn đến nhà Chúc Hợp tìm Tạ Phác “kể khổ”. Nếu Chúc Hợp quá khó chơi, nàng chỉ có thể xuống tay từ chỗ Tạ Phác, nàng không tin Chúc Hợp không chết mê nàng.
 
Trước khi đến tiểu viện nhà Chúc Hợp nàng đã thăm dò về Tạ Phác, nàng ta từ nhỏ đã hiểu biết rộng còn hiểu lễ nghĩa, tính cách ôn nhu hiền thục. Nàng đã chạy đến tận cổng tiểu viện thì nhất định Tạ Phác sẽ giữ nàng lại.
 
Hinh Nhi không thể chấp nhận sự thật Chúc Hợp không có hứng thú với nàng, chẳng qua hắn ta hiện đang ở rể, chi phí ăn mặc đều do Tạ phủ cấp cho, nói toẹt ra thì hắn đang ăn bám Tạ Phác, chỉ khác là hắn không sống ở Tạ Phủ. Chắc vậy nên hắn mới không dám đưa nàng về nhà.

 
Hinh Như tự an ủi bản thân như vậy.
 
Hinh Nhi canh đến lúc Chúc Hợp ra ngoài mới dám đến tìm Tạ Phác, lúc ấy Tạ Phác đang sửa sang hoa cỏ trong vườn. Trời đã vào thu, hoa và cây cối đang dần dần tàn lụi, trong vườn tràn ngập hương hoa quế.
 
Lão Vương gác cổng chạy vào báo cho nàng có nữ nhân muốn gặp nàng, Tạ Phác hơi buồn bực nhưng cũng không nghĩ nhiều, nhanh chóng thay quần áo rồi ra phòng khách gặp nàng ta.
 
Gương mặt xinh đẹp của Hinh Nhi đã gây nên rất nhiều rắc rối cho nàng ta, mấy ngày nay gây cho nàng ta đủ thứ chuyện, nhưng phàm là tới tìm nàng ta gây phiền toái đều đã bị nàng ta giải quyết hết. Thừa dịp Chúc Hợp không có nhà, nàng ta quyết định đi một chuyến đến tiểu viện của Chúc Hợp. Hình Nhi lấy một mảnh lụa mỏng che mặt, nàng không thể để mấy việc nhỏ nhặt làm hỏng kế hoạch lớn.
 
Mỹ nhân quyến rũ nhất là ở đôi mắt, đôi mắt của Hinh Nhi trong vắt như nước thu, hàm chứa tình ý nhàn nhạt, là bộ phận đẹp nhất trên mặt nàng. Dù cách một tấm lụa che mặt nhưng chỉ cần nàng lộ ra cặp mắt kia, tỉ lệ người đi đường quay đầu nhìn nàng vẫn rất cao.
 
Tạ Phác đến tiền thính*, bọn hạ nhân đều cúi đầu không dám nhìn nàng, biểu cảm thay đổi vô cùng vi diệu.
 
*Tiền thính: phòng tiếp đón khách đối trước nhà chính.
 
Cửa lớn mở ra, nàng nhìn thấy một nữ tử mặt đeo khăn lụa, cúi đầu lẳng lặng ngồi trên ghế, dáng ngồi đoan chính, sống lưng thẳng tắp, thế nhưng nàng ta chỉ nhìn chằm chằm nền nhà.
 
Tạ Phác đứng ở cửa phòng xa xa mà đánh giá nàng ta. Chỉ cần nhìn sườn mặt nàng ta, Tạ Phác đã cảm giác nữ nhân đang ngồi kia là một đại mỹ nhân. Nhưng nàng không quen nàng ta.
 
Kẻ ngu ngốc đến mấy cũng cảm thấy kì lạ, huống chi là Tạ Phác, nàng mang vẻ mặt vô cảm bước vào tiền thính, lướt qua người Hinh Nhi ngồi xuống vị trí chủ vị, thấy nàng ta vẫn luôn cúi đầu liền hỏi, “Cô nương, xin hỏi ngươi tìm ta có việc gì?”
 
Lúc nãy Tạ Phác nhìn từ xa nên chỉ thấy được bảy phần mười mỹ mạo của nàng ta, bây giờ ngồi gần nhìn cũng rõ hơn, toàn bộ vẻ đẹp của Hinh Nhi đều rơi vào mắt nàng.
 
Vẻ đẹp của mỹ nhân che mặt ôm đàn tỳ bà.
 
Hinh Nhi chậm rãi ngẩng đầu, ưu nhã hoàn mỹ, hai mắt lúc biết Tạ Phác tiến đến từ bên người nàng đi qua lúc đều đã ấp ủ tốt cảm xúc, nàng đứng lên, bước liên tục nhẹ nhàng, chậm rãi đi tới Tạ Phác trước mặt, trước ánh nhìn của Tạ Phác, nhẹ nhàng quỳ xuống.

 
Tạ Phác sửng muốn đỡ Hinh Nhi, nhưng nàng ta đã nhanh chóng dập đầu hành lễ với nàng rồi nói, “Phu nhân, xin người cho nô gia nói vài câu.”
 
“Có lời gì đứng lên hẵng nói.” Tạ Phác nắm lấy vai nàng, muốn nâng Hinh Nhi dậy.
 
Nhưng nàng ta tránh ra, kiên trì quỳ trên mặt đất. Hôm nay nàng đến tìm Tạ Phác mục đích lớn nhất chính là giả bộ đáng thương, thực sự không có biện pháp nào hữu hiệu hơn.
 
Tạ Phác đã có mấy phần nghi ngờ, nhìn biểu hiện của nàng ta hôm nay cùng với bộ quần áo bị kéo rách và lời nói dối của Chúc Hợp. Tạ Phác biết chắc chắn nghi ngờ vô căn cứ của nàng đã trở thành sự thật.
 
Tạ Phác quay lại chủ vị, nàng đã không còn kiên nhẫn muốn đỡ Hinh Nhi nữa, “Ngươi muốn nói gì?”
 
Tạ Phác xem ra không dễ đối phó, quá mức bình tĩnh, chỉ bị Tạ Phác nhìn thôi cũng khiến Hinh Nhi đổ mồ hôi lạnh. Nhưng khó đối phó đến mấy nàng vẫn phải liều một phen. Lần này đến đây nàng ta đã xuất hết cả vốn lẫn lãi, không thể quay về tay trắng được.
 
Hơn nữa, trước khi đến Bình Thành, Tạ Nhượng đã nói với nàng, nếu nhiệm vụ không thành sẽ gả nàng làm thiếp cho người Hồ.
 
Hinh Nhi tình nguyện làm thiếp thất của Chúc Hợp cũng không muốn gả cho Đại Tráng hay Đại Dũng. Tuy Chúc Hợp chỉ là tên nghèo kiết xác ăn bám thê tử nhưng còn hơn hai tên nô tài.
 
“Phu nhân, nô gia tên là Hinh Nhi. Mẫu thân của nô gia đã quy tiên được mấy năm, vài hôm trước phụ thân cũng qua đời nhưng trong nhà không còn bạc, nô gia đành bán mình táng cha, công tử đi ngang qua thấy nô gia đáng thương, cho nô gia bạc táng cha.” Hinh Nhi nói chuyện nhỏ nhẹ nhưng lời nói lại mập mờ làm cho người nghe không biết đâu là thật đâu là giả.
 
“Công tử cho nô gia ngân lượng, bảo nô gia yên tâm an táng phụ thân.” Hinh Nhi ngẩng đầu, đôi mắt trong veo như nước thu nhẹ dịu dàng nhìn Tạ Phác. Nếu Tạ Phác là nam nhân nhất định sẽ bị ánh mắt này làm cho thần hồn điên đảo.
 
Tạ Phác đang tức giận, hai tay dưới áo nắm chặt thành quyền. Nàng ta đến đây để khiêu khích mình sao?
 
Hai nha hoàn thiếp thân đứng sau lưng Tạ Phác, vừa căm ghét vừa tức giận nhìn Hinh Nhi đang quỳ dưới đất. Nữ nhân mặt dày này, không biết xấu hổ, dám quyến rũ cô gia.

 


Bình luận

Truyện đang đọc