LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Yến Hà nói nhỏ với Yến Hà hai câu, Yến Hà nhẹ nhàng chạy ra ngoài, còn Yến Hà tiếp tục lặng lẽ quan sát bà mụ.
 
Sau một lúc loay hoay ngụy tạo hiện trường, bà mụ chậm rãi ngồi xuống nhìn Tạ còn đang hôn mê trên giường, nhỏ giọng nói: “Chúc gia nương tử, xin ngươi đừng oán hận ta ác độc, ta chỉ là một bách tính bình thường, nay lại bị kéo vào vòng tranh đấu của mấy nhà quyền quý, thực sự không biết làm cách nào khác, chỉ đáng thương cho tiểu tôn tử của ta bị người bắt đi còn chưa biết sống chết ra sao.”
 
Chỉ mới vậy thôi mà đã quyết định sát hại thê và tử của người khác, bà mụ vẫn còn nghĩ mình là người tâm địa lương thiện.
 
Nhưng dù cho có là người tốt cũng có lúc bất đắc dĩ phải làm việc xấu, bà hứa lần này sẽ là lần đầu cũng là lần cuối bà giết người.
 
Trong phòng sinh chỉ có bà mụ đang độc thoại nhưng Yến Hà ngồi ở xa củng chỉ nghe được loáng thoáng.
 
Bà mụ nhìn thoáng qua cửa, xác định không có người thì đi vào phòng sinh mới khép cửa lại. Yến Hà tranh thủ thời gian lúc bà mụ đi ra ngoài chạy đến núp sau tủ cạnh giường. Bà mụ móc ra một túi giấy nhỏ, bên trong là thuốc bột. Bà ta rót tất cả bột phấn vào bát thuốc được chuẩn bị cho Tạ Phác.
 
Bởi vì lần đầu làm chuyện xấu nên tay bà ta run rẩy đến lợi hại, Yến Hà xác định bà ta đã đi ra xa thì nhanh chóng đút túi giấy vào trong tay áo, sau đó lấy khăn voan lau bột phấn bị rớt ra ngoài.
 
Vừa nãy tay nàng cũng run, nên một lượng lớn bột phấn bị vãi ra.
 
Yến Hà chắc chắn Chúc gia và bà mụ không có ân oán cho nên lần này bà ta hạ thủ giết Tạ Phác vì có nguyên nhân khác. Lúc nãy nàng nghe thấy bà mụ lẩm bẩm cái gì mà tiểu tôn tử, cái gì mà uy hiếp. Yến Hà nắm chắc tám phần có lẽ bà mụ bị uy hiếp, về phần người sai bảo bà ta là ai thì để tra hỏi sau cũng không muộn.
 
Tạ phu nhân dẫn theo mấy bà mụ khác đến phòng sinh, Yến Hà nghe thấy động tĩnh thì nhanh chóng tránh ra nhường đường cho Tạ phu nhân, Tạ phu nhân là người đi vào đầu tiên, trong lòng bà mụ có quỷ, Tạ phu nhân bỗng nhiên dẫn theo một nhóm người khác nên bà ta luống cuống đứng lên, cái khăn trong tay không biết vì sao đã ướt đẫm mồ hôi.
 
Tạ Phác vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh, trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. Tạ phu nhân không nói hai lời trực tiếp sai người bắt bà mụ rồi sai một người trong nhóm vú già đánh thức Tạ Phác.

 
Bà mụ vẫn còn muốn giải thích nhưng Tạ phu nhân đâu còn tâm tư dư thừa nghe bà ta nói.
 
“Phu nhân, ta...”
 
Bà có dự cảm xấu, muốn há miệng giải thích hai câu nhưng còn chưa kịp nói gì đã bị hai vú già đang áp giải nhét khăn voan vào miệng.
 
Bà mụ nghẹn ngào nức nở bị nhốt vào phòng chứa củi.
 
“Phu nhân, bà mụ hạ thuốc vào thuốc của nãi nãi.” Yến Hà nói với Tạ phu nhân.
 
Tạ phu nhân cầm chén thuốc đặt lên mũi ngửi ngửi: “Đổi hết tất cả vật dụng trong phòng sinh.”
 
Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, dù bà mụ chỉ động tay động chân vào thuốc nhưng cẩn thận vẫn không thừa. Bà sẽ đổi tất cả vật dụng mà bà mụ đụng vào khi nãy.
 
Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền* 小心使得万年船 ý nghĩa người lái thuyền nắm chặt tay lái có thể chèo thuyền cả vạn năm. Trong câu này ý chỉ cẩn thận lúc này để không mang lại hậu quả xấu tương lai.
 
Trước khi đi Chúc Hợp luôn lo lắng không đủ đồ sinh nên đã chuẩn bị rất nhiều thứ, nói gì mà lần này không dùng đến thì sẽ dùng lần sau, lần sau nữa. Dù gì Tạ Phác cũng không thể chỉ sinh một đứa.
 
Tạ phu nhân còn ghét bỏ Chúc Hợp hoang phí nhưng lúc này bọn chúng lại là cần câu cứu mạng Tạ Phác. Con rể này cùng không tồi.
 
Tạ phu nhân không rời phòng sinh, bà đứng cạnh giường nhìn Tạ Phác đau đớn sinh hài tử, vừa nãy vú già đã đánh thức nàng, nên nàng hoang mang không hiểu vì sao bà mụ lại bị đổi thành bà tử thân tín của Tạ phu nhân.


 
Từ sau khi được chuẩn ra hỉ mạch, Chúc Hợp vẫn luôn đau lòng nàng vất vả vì thế muốn nuôi nàng béo tốt, sợ nàng khó sinh nên mỗi ngày sau khi ăn cơm xong Chúc Hợp sẽ cùng nàng đi bộ nửa canh giờ, hắn kiên quyết phải đi đúng nửa canh giờ, nếu không sẽ không thả nàng về nghỉ ngơi.
 
Chúc Hợp luôn luôn chiều nàng nhưng riêng chuyện này hắn kiên quyết không thỏa hiệp, mặc kệ Tạ Phác nói gì hắn cũng bắt nàng đi đúng thời gian như thế. Vì vậy Tạ Phác thuận lợi sinh ra một nam hài, mẫu tử hai người đều khỏe mạnh.
 
Tiếng hài tử khóc nỉ non truyền ra từ phòng sinh, bà vú lẫn nha hoàn canh cửa đều thở phào nhẹ nhõm, Tạ phu nhân vui mừng nhìn tôn tử vừa mới ra đời sau đó ban thưởng hậu hĩnh cho bà tử, còn bà cẩn thận ôm đứa nhỏ vào ngực dỗ dành.
 
Tạ Phác chỉ kịp nghe tiếng hài tử khóc thì đã hôn mê.
 
Thấy tôn tử đã ngủ, Tạ phu nhân giao hài tử cho Triệu mụ mụ trông coi còn mình thì đi xử lý bà mụ đang bị giam ở phòng củi.
 
Tạ Phác vừa mới sinh xong không nên mệt mọc cho nên mọi người đều thống nhất không báo cho nàng chuyện của bà mụ, Tạ Phác cũng từng hỏi nhưng Yến Hà đã sớm nghĩ ra lý do thoái thác, nàng chỉ nói bà mụ vô tình bị bỏng nên không thể đỡ đẻ cho nàng.
 
Sự chú ý của Tạ Phác đều đặt hết lên hài tử cho nên Yến Hà nói như vậy, Tạ Phác cũng không nghi ngờ.
 
Có rất nhiều phương pháp để cạy miệng một người, bà mụ vẫn luôn lo lắng cho tôn tử bị người ta ôm đi nhưng hiện giờ bà ta thân bất do kỉ, vì vậy nên đành thành thật khai báo mọi việc với Tạ phu nhân.
 
Tạ phu nhân đã sai người kiểm tra chén thuốc bị bỏ độc, bên trong có một chút hồng hoa, tuy liều lượng không nhiều nhưng vẫn đủ khiến Tạ Phác bị băng huyết mà chết.
 
Tạ phu nhân tức giận đến mức muốn lột da kẻ đứng sau sai khiến bà mụ, bà không hiểu ân oán đến mức nào mới có thể ác độc mượn tay người khác gi ết chết nữ nhi và ngoại tôn của bà. Còn về phần bà mụ, Tạ phu nhân cũng lười xử lý.
 
Bà mụ vẫn còn kêu oan: “Nô cũng không muốn làm chuyện tán tận lương tâm như vậy, chỉ đáng thương cho tiểu tôn tử vừa ra đời của nô đã bị người ta ôm đi. Nó là tôn tử đầu tiên của nô!”

 
Bà ta không hề biết người phía sau sai sử là ai, chỉ biết đối phương đột ngột xuất hiện đã ôm tôn tử của bà đi rồi ép bà phải g iết chết mẫu tử Tạ Phác.

 
Bà mụ cảm thấy bản thân cũng oan ức lắm chứ, bà chỉ là dân đen chuyên đỡ đẻ cho sản phụ trong thành, chưa từng làm chuyện xấu nhưng lại có người lấy tôn tử uy hiếp bà giết người, lấy mạng đổi mạng.
 
Một mạng là tôn tử đầu tiên của bà nhưng đổi lại là hai mạng của nữ nhi duy nhất của bà và hài tử đầu tiên của nàng, bất kể bà mụ giải thích thế nào thì vẫn không thể phủ nhận chuyện bà ta muốn giết người.
 
Tạ phu nhân cũng không nói ra ngoài, bà khinh thường loại người vô dụng như vậy, lý do duy nhất bà không giết bà mụ là chỉ để tìm được người sau màn, nhưng ngay cả kẻ đứng sau là ai bà ta cũng không biết.
 
“Nhốt bà ta ở đây, canh giữ thật kĩ, mỗi ngày chỉ cần ăn một bữa.” Không hổ là mẫu tử tương liên, phương thức xử phạt bà mụ của Tạ phu nhân cũng không khác gì Tạ Phác xử phạt Hinh Nhi.
 
Sau khi đã hỏi được một số đặc điểm của người sau màn, Tạ phu nhân dẫn người ra ngoài điều tra.
 
Chúc Hợp cuối cùng cũng về đến Chúc gia nhưng hắn còn chưa biết chuyện Tạ Phác suýt bị hại chết, bởi vì dạo này hắn cũng rất vội nên Tạ phu nhân không muốn hắn thêm phiền lòng, bà muốn đợi lúc hắn giải quyết xong hết chính sự mới nói rõ với hắn.
 
Tạ phu nhân đối xử với Chúc Hợp thật tốt.
 
Tạ Phác còn đang ở cữ, Chúc Hợp cũng không ngạc nhiên lắm khi vừa về đã được thông báo Tạ Phác sinh nam hài. Đứa nhỏ đầu tiên của hắn và Tạ Phác nam hài, Tạ Phác tổng cộng sinh cho hắn hai con trai, nhưng đều bị chết oan dưới tay mấy “chân ái” của hắn. Đời này hắn thề sẽ không bao giờ để chuyện này xảy ra.
 
Tạ Phác đang ở cữ nên không cần phải lo lắng sự vụ trong nhà, chỉ cần lo hài tử có lớn lên khỏe mạnh hay không. Chúc Hợp ngồi bên giường chơi đùa cùng hài tử.
 
Tạ phu nhân nói riêng chuyện xảy ra lúc sinh với Chúc Hợp. Bà đã phái người đi điều tra nhưng không thu được kết quả gì, Triệu Dương không phải địa bàn của Tạ Thành cho nên việc này chỉ có thể giao cho Chúc Hợp xử lý. Sau nghi Tạ phu nhân thuật lại toàn bộ sự việc, Chúc Hợp trầm mặc hỏi: “Bà ta đang ở đâu?”
 
Hạ nhân dẫn Chúc Hợp đến phòng củi gặp bà mụ. Bà ta bị giam đã nửa tháng, nửa tháng này bà ta vẫn luôn lo lắng bất an, cũng vô cùng hối hận vì đã hãm hại Tạ Phác. Nhưng bà ta cũng không thành công kia mà, sao vẫn bị người bắt nhốt ở đây?
 

Làm gì có kẻ ác nào làm việc giống như bà ta, chưa kịp ra tay thì đã bị bắt tại trận.
 
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, kì lạ, còn chưa đến giờ hạ nhân đưa cơm. Bà mụ đã lâu không thấy ánh nắng, ánh sáng ban trưa chiếu thẳng vào phòng, chiếu rọi đến mức bà ta không mở nổi mắt, Đại Dũng và Đại Tráng cùng Chúc Hợp đến thẩm vấn bà ta.
 
Đại Tráng Đại Dũng đặt ghế xuống giữa phòng rồi lần lượt một trái một phải đứng hai bên Chúc Hợp, nhìn cực kì giống hai thần giữ cửa, chỉ nguyên cái khí thế này đã làm cho bà mụ sợ run rẩy.
 
Nửa tháng này người thẩm vấn vẫn luôn là nữ, nhưng hôm nay lại có ba nam nhân xuất hiện, bà mụ có dự cảm không lành, khuất phục quỳ xuống đối diện Chúc Hợp.
 
Chúc Hợp ngồi ngược sáng nên bà ta không thấy rõ mặt hắn, nhưng Chúc Hợp đã thu hết biểu hiện của bà ta vào mắt. Trước đó Tạ phu nhân thẩm đã kể lại cho Chúc Hợp về quá trình thẩm vấn của bà, bao gồm cả những manh mối mà bà mụ cung cấp nhưng đáng tiếc không điều tra được gì.
 
Vì vậy Chúc Hợp quyết định tự mình thẩm vấn, có lẽ bà ta sẽ để lộ sơ hở.
 
Từ lúc chuyển đến Triều Dương, Tạ Phác đã được chẩn là mang thai nên vẫn luôn ở phủ dưỡng thai, Chúc Hợp thì ngược lại, người đối đầu với hắn ở trong triều rất nhiều. Sau khi nghe Tạ phu nhân nói về bà mụ, đối tượng Chúc Hợp hiềm nghi đầu tiên chính là người trong triều đình.

 
Sau khi thẩm vấn một lúc thì Chúc Hợp đã bác bỏ suy nghĩ trên, thủ pháp này chỉ có nữ nhân hậu trách mới dùng, những tên quan văn kia ỉ mình là văn sĩ thánh hiền, cực kì căm ghét âm mưu quỷ kế cho nên bọn họ sẽ không xuống tay ở chỗ Tạ Phác.
 
Chúc Hợp cau mày suy nghĩ lúc lâu, sau đó trong đầu hắn đột nhiên hiện lên một cái tên—— Tần Chân Nguyệt.
 
Mặc dù khả năng không cao nhưng Chúc Hợp quyết định nghiêng hướng điều tra về Tần Chân Nguyệt. Gần đây nàng ta vẫn một mực quấn lấy hắn nhưng Chúc Hợp đã thành thân, đường đường là công chúa sẽ không thể gả cho thần tử lại còn làm thiếp, biện pháp duy nhất chính là khiến Chúc Hợp phải hưu Tạ Phác, hoặc Tạ Phác chết.
 
Chúc Hợp không có khả năng hưu Tạ Phác, cho nên chỉ có một cách là giết nàng và hài tử trong bụng nàng.
 
Chúc Hợp càng nghĩ càng cảm thấy lạnh sống lưng. Hắn tình nguyện tin tưởng chuyện này không phải thật, nếu đúng là như vậy... Hắn còn phải hảo hảo suy nghĩ lại đạo đức nhân sinh.

 


Bình luận

Truyện đang đọc