LẦN THỨ HAI TRA NAM SỐNG LẠI

Ngực Chúc Hợp rất nóng, hai tay cứ ôm chặt lấy Tạ Phác không buông. Tạ Phác không dứt ra được đành ngồi im nhìn dung nhan lúc say ngủ của hắn.
 
Chúc Hợp say rượu sẽ tuyệt đối không ngờ khi say mình lại nói hươu nói vượn, nói luôn ra tiếng lòng của kiếp trước.
 
Đời này vận khí của Chúc Hợp đặc biệt tệ hại. Điều này cũng có một phần liên quan đến tính cách dễ dàng thỏa mãn của hắn. Hắn không dám hy vọng Tạ Phác sẽ triệt để tin tưởng hắn nên hắn sẽ dùng hành động để chứng minh cho Tạ Phác biết tâm ý của mình.
 
Sau khi nói lời vô thức kia, hắn lại cười dịu dàng, hai tay vẫn nắm chặt tay nàng.
 
Tạ Phác vẫn đang đợi hắn nói câu tiếp theo nhưng đợi mãi không thấy Chúc Hợp nói gì, nàng không nhịn được mà hỏi lại: “Tướng công, chàng phản bội thiếp sao?”
 
Chúc Hợp có bóng ma tâm lý nghiêm trọng với hai chữ “phản bội”, khi nghe thấy Tạ Phác thốt ra hai chữ này, Chúc Hợp thấy cực kì khó chịu. Ban nãy hắn còn say bí tí nhưng vừa nghe thấy hai chữ “phản bội” liền tỉnh ngay tức khắc!
 
“Nương tử?” Chúc Hợp uống say đến bất tỉnh nhân sự nên sau khi tỉnh dậy đầu hắn rất đau. Chúc Hợp ngồi dậy xoa trán, hắn nhìn quanh bốn phía phát hiện đây chính là phòng ngủ của mình bèn hỏi, “Ta về nhà bằng cách nào?”
 
Tạ Phác buồn bực, cái muốn hỏi thì không hỏi được nhưng nàng vẫn giả vờ như không có gì mà trả lời Chúc Hợp: “Thiếp mang chàng về.”
 
Chúc Hợp chẳng có chút ấn tượng nào với những việc xảy ra khi mình đang say, chứ đừng nói đến vấn đề nhớ được làm sao hắn có thể về đến nhà.
 
“Nương tử, sao ta về được nhà?”
 
“Thiếp và Yến Hà dìu chàng về.” Tạ Phác quay người rót chén trà lạnh đưa cho Chúc Hợp, Chúc Hợp tiếp uống trà, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không nghĩ được.
 
Tạ Phác nhìn Chúc Hợp vẻ mặt mê man rồi bất chợt hỏi hắn: “Tướng công, chàng có nhớ vừa nãy đã nói với thiếp gì không?”
 
“Vừa nãy?” Chúc Hợp mơ hồ, hắn cẩn thận nghĩ xem mình đã nói gì với Tạ Phác, “Ta nói muốn ăn bánh trung thu cùng nương tử.”
 
Tạ Phác nghiêm túc nhìn Chúc Hợp, muốn từ trên mặt Chúc Hợp chứng thực thật giả. Chúc Hợp thực sự không biết mình đã nói gì với Tạ Phác, nếu Chúc Hợp còn nhớ chắc chắn hắn sẽ đâm đầu vào tường, thề rằng đời này không bao giờ uống rượu lần nào nữa.

 
Tạ Phác không muốn bởi vì những việc không có bằng chứng mà khiến tình cảm phu thê của hai người trở nên bế tắc. Dù gì thì nàng có hỏi nữa Chúc Hợp cũng không nhớ, vì vậy dứt khoát nói: “Đúng vậy, tướng công hứa với ta cùng nhau ăn bánh trung thu nhưng tướng công lại uống say. Thiếp cứ nghĩ tối nay sẽ không được ăn bánh của tướng công làm rồi.”
 
Chúc Hợp nghe Tạ Phác nói thế thì tỉnh táo hẳn. Chuyện quan trong như vậy mà hắn cũng quên mất. Chúc Hợp vỗ đầu cho tỉnh hẳn, may mà hắn thức dậy đúng lúc.
 
“Nương tử yên tâm, tướng công sẽ không bao giờ lừa nàng!” Chúc Hợp phải đảm bảo chắc chắn Tạ Phác tin tưởng hắn, Chỉ một việc nhỏ như thế hắn không làm được thì nương tử sao còn có thể tin hắn nữa!
 
“Vâng, thiếp tin chàng.” Tạ Phác vừa cười vừa nói, thôi thì thật giả chỉ cần nàng biết là được.
 
Yến Hà ngoài lâu đã lâu nhưng vẫn chưa đem nước quay lại. Cả người Chúc Hợp toàn mùi rượu nên muốn tắm nước nóng cho bớt choáng. Tạ Phác nhìn thoáng qua bên ngoài nói: “Tướng công, thiếp đi gọi Yến Hà.”
 
“Nương tử, ta đi cùng nàng.”
 
Chúc Hợp muốn đứng dậy nhưng lại bị Tạ Phác đè lại: “Không cần đâu, tối nay chàng uống nhiều rồi, cứ nằm nghỉ đi, việc trong nhà thiếp sẽ lo.”
 
Chúc Hợp được Tạ Phác trấn an nên nằm lại xuống giường.
 
Trời đêm cuối thu rất lạnh, trong tiểu viện bóng cây lắc lư theo gió như những bóng ma. Dưới hiên, đèn lồ ng chiếu sáng hành lang, soi đường cho Tạ Phác.
 
Đi được nửa đường, Tạ Phác gặp Yến Hà bưng chậu nước đi về phía nàng, “Nãi nãi!”
 
Tạ Phác nhìn chậu nước trong tay Yến Hà rồi hỏi: “Sao lại chậm như vậy?”
 
Yến Hà giải thích nói: “Hôm nay Yến Thu không biết ăn phải đồ gì hỏng nên bị đau bụng, Vương đại nương phải nấu thuốc cho nàng nên mới không kịp nấu nước.”

 
“Yến Thu đau bụng?” Tạ Phác nhíu mày. Hôm nay nhiều việc trùng hợp đến đáng ngờ.
 
“Vâng ạ, cũng thật trùng hợp là Liên Diệp bên người thập tứ cô nương cũng bị đau bụng.” Yến Hà không nghĩ gì mà nói bâng quơ.

 
Tạ Phác nhíu mày: “Yến Thu và Liên Diệp cùng đau bụng?”
 
Nghe thì không liên quan nhưng Tạ Phác lại thấy việc này quá mức trùng hợp nên nàng không thể không nghi ngờ. Yến Hà thấy Tạ Phác chau mày hiếu kỳ hỏi nàng: “Nãi nãi sao vậy ạ?”
 
“Ngươi đem nước đến cho cô gia rửa mặt, ta đến phòng xem Yến Thu.”
 
Trước buổi trưa, nàng vẫn thấy Yến Thu nhảy nhót tưng bừng, hung hăng mắng chửi Hinh Nhi không làm việc chăm chỉ; sao đột nhiên đến tối lại đau bụng, mà còn trùng hợp là Liên Diệp bên thập tứ muội cũng đau bụng nữa?
 
Trong phòng Yến Thu tay ôm bụng, mặt nhợt nhạt nằm trên giường. Nàng cảm thấy đau đến mức sống không bằng chết, cả tối nay nàng bị tiêu chảy giờ đã không còn sức lực làm gì nên tiểu nha đầu đang bón thuốc cho nàng.
 
Thấy Tạ Phác vào Yến Thu muốn đứng dậy nhưng bị Tạ Phác ngăn lại, Tạ Phác nhìn sắc mặt tái nhợt của Yến Thu rồi hỏi nàng: “Ngươi bị đau bụng lúc nào?”
 
Yến Thu làm gì còn tâm trí để nghĩ đến việc này, giờ nàng chỉ cảm giác đau đến đòi mạng: “Hình như là lúc tối, sau khi ăn cơm xong nô tỳ chỉ uống thêm một chén trà nhỏ nhưng uống xong thì đột nhiên đau bụng dữ dội.”
 
Vậy thì nhất định ly trà kia có vấn đề. Yến Thu sinh bệnh thì kẻ nào được lợi nhất? Tạ Phác không cần nghĩ cũng đoán được là Hinh Nhi.
 
“Lan nhi đang ở đâu?” Nàng ta đã không chịu nổi mà ra tay rồi sao?
 
“Lan nhi chắc là đang trong phòng nàng ta.” Nói đến Hinh Nhi, Yến Thu có tinh thần hẳn lên, cơ hội tốt vậy không hành hạ nàng ta thì thật là lãng phí “Hỏng rồi, thế mà không gọi Lan Nhi đến hầu hạ ta!” 
 
Nha đầu này cũng lỉnh nhanh thật, nàng vừa mới đau bụng đã không thấy nàng ta đâu nữa, đừng tưởng rằng nàng không biết ai giở trò. Sau khi nàng khỏi bệnh, Hinh Nhi chắc chắn sẽ biết tay nàng.
 
Tạ Phác quay người đến phòng Hinh Nhi tìm nàng ta. Vương Tiểu Nha cầm chén thuốc lọc cọc chạy theo Tạ Phác. Hinh Nhi đang ngồi trước bàn trang điểm, trong phòng nàng nồng nặc mùi son phấn gay mũi, nhưng trùng hợp là mùi thơm này giống y đúc với mùi mà Vương ma ma ngửi thấy trong hoa viên.
 
Cửa phòng đóng kín, bên trong ánh nến lập lòe thỉnh thoảng có tiếng hát truyền ra. Chỉ cần nghe đã biết chủ nhân của nó hôm nay đang vui vẻ.
 
Vương Tiểu Nha gõ cửa phòng Hinh Nhi. Hinh Nhi đang chải tóc thì phải dừng lại, nàng ta buồn bực, thầm mắng kẻ nào đêm hôm khuya khoắt như vậy còn đến tìm nàng. Chắc chắn không phải Yến Thu, nàng ta đau bụng nằm ở trên không đứng dậy nổi đâu.

 
“Ai vậy?” Hinh Nhi đi tới cửa hỏi một tiếng.
 
Vương Tiểu Nha đáp: “Là ta.”
 
Vương Tiểu Nha tìm nàng làm gì? Chẳng lẽ hôm nay Yến Thu tiêu chảy nên bên người Chúc Hợp không có người phục vụ, bèn gọi nàng đến hỗ trợ?
 
Hinh Nhi cười quyến rũ nhìn bản thân thật xinh đẹp qua gương đồng, may mà nàng chưa tháo trang sức.
 
“Tới đây.” Hinh Nhi đứa trước gương chỉnh lại phần tóc bị lệch trước trán rồi nhanh nhẹn chạy ra mở cửa.
 
Lúc cửa phòng mở ra, Hinh Nhi nhìn thấy Tạ Phác đang đứng ở ngoài cửa lẳng lặng nhìn mình thì không còn cười nổi nữa.
 
“Nãi nãi?” Hinh Nhi lẩm bầm gọi một tiếng.
 
Tạ Phác chậm rãi bước vào phòng Hinh Nhi nhưng Hinh Nhi vẫn phải chủ động tránh ra để cho Tạ Phác đi vào. Chỉ cần bước vào phòng đã có thể nhìn thấy son phấn và bột nước được để trên bàn trang điểm, Tạ Phác quay đầu, nhìn Hinh Nhi trang điểm xinh đẹp đứng ở cửa: “Lan Nhi hôm nay thật hăng hái nha.”
 
Hinh Nhi im lặng không dám trả lời Tạ Phác.
 
Tạ Phác đi đến trước bàn trang điểm, cầm hộp phấn son lên. Trước khi Tạ Phác đến Hinh Nhi vẫn đang ngồi trước gương trang điểm nên khi nàng bất ngờ vào, nàng ta vẫn chưa kịp đóng nắp hộp lại.
 
Son phấn hồng nhuận chỉ cần liếc qua là biết là hàng thượng đẳng. Bên dưới hộp phấn còn có ấn ký được điêu khắc đặc biệt của bổn gia, mấy hộp phấn này là hàng bổn gia chuyên sản xuất để bán cho tầng lớp quan lại quý tộc. Một hộp nhỏ đã có giá mấy lượng, một đứa nha hoàn không có tiền táng cha như Hinh Nhi thì lấy đâu ra bạc mà mua nó.
 
Hinh Nhi cũng biết giá trị của hộp son phấn nhưng nàng không ý thức được thân phận nàng hiện giờ không thể mua nổi sản phẩm đắt đỏ này.
 
Tạ Phác cầm hộp phấn nhìn một lượt, mùi son vẫn còn rất đậm, chứng tỏ chủ nhân chúng vừa mới dùng không lâu.
 
“Hộp son phấn này rất đẹp, ngươi mua ở đây đấy?” Tạ Phác giả vờ hứng thú cầm hộp phấn hỏi Hinh Nhi.
 
Hộp phấn này trước khi đến Bình Thành, Tạ Nhượng đã cho nàng để dỗ nàng ngon ngọt, chỉ là nàng không biết nó mua ở đâu.
 
“Nô tỳ... mua trên đường.” Hinh Nhi run rẩy nói dối Tạ Phác.
 

“Đường nào? Ta còn chưa bao giờ nhìn thấy hộp phấn đẹp như vậy đâu?”
 
“Đường lớn.” Hinh Nhi tiếp tục nói hươu nói vượn.
 
Sau khi hầu hạ Chúc Hợp xong Yến Hà đến tìm Tạ Phác, vừa vặn nghe thấy tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống, Tạ Phác ném hộp phấn xuống đất, bột phấn màu đỏ dính lên váy trắng của Hinh Nhi, trông vô cùng chật vật.
 
Hinh Nhi chưa từng nghĩ rằng Tạ Phác bình thường vẫn hay lãnh đạm với nàng đột nhiên lại nổi giận, không kiêng nể gì ném luôn hộp phấn của nàng.
 
Tạ Phác nhìn thấy bộ xiêm y màu trắng được đặt ở trên giường, nàng đến gần rồi sờ vào nó. Xiêm y được may từ lụa mỏng trắng bóng, mặt trên được dệt bằng chỉ vàng. Chỉ một bộ xiêm y này giá tuyệt đối không nhỏ, Lúc Tạ Phác cầm lên, mùi phấn nồng nặc còn xông vào mũi nàng.
 
Bộ quần áo này vừa nhìn đã biết đã được mặc qua.
 
Một nha hoàn thôi mà quần áo trang sức còn nhiều hơn cả nàng, chắc chắn đồ này lấy từ chỗ người sau lưng nàng ta.
 
Tạ Phác ném bộ xiêm y xuống trước mặt Hinh Nhi, nghiêm túc nhìn nàng ta: “Quỳ xuống!”
 
Hinh Nhi không phải người thông minh, cũng chưa từng nhận mình là người mạnh mẽ. Từ trước đến giờ dù nàng có náo loạn như thế nào chăng nữa, Tạ Phác cũng không tức giận; nhưng hôm nay Tạ Phác lại tức giận đến mức này, nàng ta theo bản năng mà run sợ.
 
Lúc Tạ Phác bảo quỳ xuống, trong đầu nàng ta không nghĩ được gì mà trực tiếp quỳ xuống.
 
Sau khi phản ứng lại mới thấy mất mặt, nàng có tội gì mà bị bắt quỳ chứ.
 
Yến Hà đi vòng qua chỗ phấn son và quần áo ở trên đất: “Nãi nãi, đây là thế nào?”
 
Son phấn văng đầy dưới đất làm cho phòng của Hinh Nhi tràn ngập mùi son phấn gay mũi. Yến Hà mơ hồ đoán được chân tướng nhưng không dám nói bừa trước mặt Tạ Phác.
 
Tạ Phác nhếch môi nhìn Hinh Nhi đang quỳ trên mặt đất: “Trong nhà có trộm.”
 
Cái bóng trắng xuất hiện ở hoa viên tám phần mười chính là Hinh Nhi, một đứa nha hoàn ngang nhiên chạy đến Tạ phủ đánh ngất Tạ Viên. Hinh Nhi này không thể giữ lại được nữa.
 
“Trộm?” Yến Hà phản ứng rất nhanh, lập tức nói, “Gia quy đã định dám ăn trộm đồ trong nhà thì dùng côn đánh chết!”

 


Bình luận

Truyện đang đọc