LÃNG MẠN CỦA ANH


 
Chương 22
 
Chu Túy Túy vừa muốn duỗi tay đẩy người, lại cảm nhận được hơi thở quen thuộc.
 

Cô kêu lên một tiếng, bị Thẩm Nam giữ gáy cúi đầu hôn một cái, người đàn ông này vẫn luôn nóng bỏng bá đạo như vậy, trằn trọc lật người, mút lấy đầu lưỡi cô, cùng quấn quýt dây dưa.
 
Hô hấp hai người sâu hơn, thiêu đốt đối phương, trong đêm yên tĩnh nghe rất rõ ràng.
 
Chu Túy Túy duỗi tay nắm quần áo của anh, đáp lại.
 
Ban đêm một mảnh yên tĩnh, chỉ có hai người bọn họ đứng trước cửa thang máy, không hề cố kỵ mà ôm hôn.
 
Thật lâu sau, Thẩm Nam cúi đầu mổ mổ khóe miệng cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn Chu Túy Túy chằm chằm, giọng nói khàn khàn: "Sao không mặc nhiều một chút?"
 
Thật ra Chu Túy Túy mặc cũng không ít, chỉ là bây giờ còn là tháng ba, cô tùy tiện cầm một chiếc áo khoác gió, bên trong có một chiếc áo lót mỏng màu đen, buổi tối vẫn khá lạnh. Nhưng mà, cô mặc thế này, eo nhỏ chân dài, vô cùng xinh đẹp, có cảm giác ngự tỷ*. Cho dù là mặt mộc, da cũng rất bóng mượt, trắng nõn phát sáng, làm cho người ta muốn bóp bóp, hôn hôn một cái.
 
Trái tim hai người đập nhanh, Chu Túy Túy ổn định lại tinh thần, lúc này mới kiễng chân dán sát bên tai anh cười: "Không phải còn có anh sao?"
 
Mặc ít, bên cạnh có một nguồn nhiệt, cũng đủ.

 
Thẩm Nam rũ mắt, đánh giá cô. Khuôn mặt đỏ bừng, cánh môi bị mình hôn đến đỏ ửng ướt át, ngon miệng, làm cho người ta muốn cắn một cái, giống như thạch trái cây. Nghĩ nghĩ, Thẩm Nam cũng làm như vậy.
 
"Ừm..." Chu Túy Túy bị đau, ngước mắt trừng anh, "Anh làm gì?"
 
Hầu kết của Thẩm Nam chuyển động, con ngươi nặng nề nhìn chăm chú: "Hôn em."
 
Chu Túy Túy: "Đó là anh cắn em."
 
Thẩm Nam thấp giọng cười, ôm người vào trong lòng, ép chặt. Hai người ôm chặt không rời, hồi lâu sau, Chu Túy Túy mới hỏi: "Muốn đưa em đi đâu?"
 
Thẩm Nam nhẹ đáp một tiếng, kéo cô về phía xe: "Tới rồi sẽ biết."
 
Còn rất thần bí.
 
Chu Túy Túy ngồi lên chiếc xe việt dã, Thẩm Nam nhìn cô thắt dây an toàn, mới lái xe rời đi.
 
***
Đêm khuya, một chiếc xe màu đen rong ruổi trên đường.
 
Đường phố ban đêm, cho dù là thành thị náo nhiệt cũng đã yên tĩnh đi rất nhiều, bây giờ đã là 2 giờ sáng, Chu Túy Túy ngoảnh đầu nhìn ngoài cửa sổ. Quán xá bên đường đa phần đã đóng cửa, chỉ còn mấy cửa hàng tiện lợi 24h, bên trong lác đác một hai người khách, có nhân viên bán hàng thậm chí còn chống tay mà ngủ gật.
 
Trên đường phố, ngoại trừ đèn xanh đèn đỏ, còn lại không hề tắc đường.
 
Chu Túy Túy khẽ mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, có chút hưng phấn. Giống như lâu lắm không thả lỏng tự do như vậy, lần trước hơn nửa đêm ra ngoài đi dạo linh tinh, đã là 2 năm trước, khi mới quen Thẩm Nam. Ở cổ trấn, cũng không thể cảm nhận được âm thanh náo nhiệt, tiếng còi xe ầm ĩ của thành thị.
 
Đa số thời điểm ở cổ trấn, đều là yên tĩnh.
 
Nghĩ một lúc, cô không tự chủ mà cười thành tiếng.
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn cô: "Cười gì?"
 
"Có chút vui vẻ." Chu Túy Túy nói: "Đã lâu không ra ngoài vào giờ này."
 
Mặc dù là mất ngủ, cũng sẽ không nghĩ đến việc hơn nửa đêm ra ngoài.
 
Ánh mắt của Thẩm Nam mang ý cười, liếc nhìn cô: "Nhìn thấy được."
 
Chu Túy Túy cười, chống tay nhìn về phía Thẩm Nam: "Sao lúc trước em lại không nhận ra, đội trưởng Thẩm bá đạo như vậy nhỉ?"
 
Nhưng cố tình, người này có khi bá đạo, lại làm cho người ta mê muội.
 
Thẩm Nam không lên tiếng, có thâm ý khác mà liếc nhìn cô.
 
"Hơi xa, mệt thì ngủ một lát."
 
"Không buồn ngủ." Chu Túy Túy thật sự hưng phấn,  lúc này là lúc mà mọi người buồn ngủ nhất, nhưng cô thì không.
 
Xe chạy một đường như bay, lướt qua trung tâm thành phố, ra khỏi nội thành, sau đó đi về phía ngoại thành. Chu Túy Túy không biết Thẩm Nam muốn đưa mình đi đâu, nhưng hình như là đi đến nơi nào, cô đều có thể tin tưởng người đàn ông bên cạnh mình.
 
Hơn một tiếng sau, xe ngừng lại.

 
Chu Túy Túy khó tin mà nhìn Thẩm Nam, quả thật không thể tin được anh đưa mình đến nơi nào.
 
"Nơi đây là?"
 
"Một đỉnh núi bị lãng quên." Thẩm Nam cong môi cười: "Lần trước khi huấn luyện đã đến một lần."
 
Có khi bọn họ huấn luyện, sẽ đi dã ngoại, ngọn núi này khá tốt, không tính là hoang vu, nhưng hình như không ai đến.
 
Chu Túy Túy cười, theo Thẩm Nam xuống xe.
 
Cô bị Thẩm Nam nắm tay đi qua một bên, đứng trên đỉnh núi, gió thổi vù vù, nhưng cúi đầu, là có thể nhìn thấy cảnh đêm mỹ lệ của thành phố, thu hết ngọn đèn của mọi nhà vào mắt. Quá đẹp, mặc dù là khoảng cách xa, nhưng vẫn đẹp đến cực hạn.
 
Chu Túy Túy vẫn biết cảnh đêm của thành phố này rất đẹp, nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghiêm túc, cẩn thận mà ngắm nhìn như vậy. Người bên cạnh nắm tay cô, cùng cô ngắm nhìn thành phố mê người này.
 
"Nơi này vậy mà có thể ngắm nhìn toàn bộ cảnh đêm của thành phố."
 
Thẩm Nam cười nhạo một tiếng, rót cho cô cốc nước: "Đẹp sao?"
 
"Đẹp." Ánh mắt Chu Túy Túy sáng rực lên, không nhịn được lấy điện thoại ra chụp: "Trước giờ em chưa từng để ý."
 
Cô cong cong mắt mà nhìn về phía Thẩm Nam, nhịn không được cười: "Sao anh lại nghĩ dẫn em đi ngắm cảnh đêm?"
 
"Sắp tới không có cách nào đưa em đến nơi xa hơn." Thẩm Nam nói: "Nên dẫn em đến nơi anh đã từng qua."
 
Chu Túy Túy ngẩn ra, không nghĩ đến sẽ là nguyên nhân này.
 
Người đàn ông này, hình như làm gì cũng đều có lý do, nhưng lại phảng phất như làm cái gì cũng không cần lý do. Bởi vì cô từng nói muốn đến biên cương nơi anh đã từng đóng quân, muốn nhìn gió tuyết bên kia, muốn nhìn phong cảnh nơi đó, muốn đi xem con đường anh từng đi.
 
Nhưng trong khoảng thời gian ngắn, anh không thể đi được, cho nên dẫn mình đến nơi này, nơi anh đã từng huấn luyện, chia sẻ với mình.
 
Thẩm Nam duỗi tay, mặc áo khoác của mình vào cho cô, duỗi tay ôm bả vai cô, nhẹ nhàng nói: "Bên kia là nơi chúng ta sống, bên này là phần còn lại của nội thành, chỗ kia là trung tâm thành phố...." Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, ngừng lại, hỏi: "Muốn lại gần ánh sao không?"
 
Ánh mắt Chu Túy Túy sáng lên, kinh ngạc nhìn anh: "Gần thế nào?"
 
Thẩm Nam cong môi cười, để lại nỗi nhớ mong cho cô: "Lần sau dẫn em đi."
 
Chu Túy Túy: "... Được."
 
Cô cười, cùng Thẩm Nam đứng nơi đây ngắm cảnh đêm.
 
Hai người ngắm một lúc, cảm nhận, Chu Túy Túy không nhịn được nói: "Chúng ta cứ ở chỗ này mãi sao?"
 
"Đương nhiên không." Thẩm Nam nghiêng mắt nhìn cô: "Muốn đi đường vòng không?"
 
Cô hơi sững lại, kinh ngạc nhìn Thẩm Nam: "Anh... anh biết?"
 
"Thích trò chơi kích thích?" Thẩm Nam hỏi lại.
 
Chu Túy Túy gật đầu: "Lúc trước rất thích."
 
Lúc trước luôn cảm thấy cuộc sống quá nhàm chán, cho nên tất cả các loại trò chơi kích thích đều chơi một lần. Đua xe là trò chơi mà Chu Túy Túy thích nhất, chỉ là hoạt động này vẫn bị hạn chế, cô thích đường núi, thích đua xe dã ngoại, thích nghe tiếng động cơ ô tô, thích nghe tiếng gió thổi qua tai.
 
Thẩm Nam nhìn cô: "Không buồn ngủ?"
 
"Không."
 
"Đi thôi."
 
"Đi đâu?"
 
"Đưa em đi trải nghiệm đường xuống núi."
 
***
 
Hoạt động đua xe này, sau khi gả cho Thẩm Nam, cô chưa từng chơi.
 
Dù sao cũng là người nhà quân nhân, rất nhiều hoạt động nguy hiểm đều bị hạn chế, không nói đến là yêu cầu của Thẩm Nam, trên phương diện này Chu Túy Túy vẫn khá hiểu chuyện.
 
Nhưng bây giờ, Thẩm Nam lại muốn dẫn cô đi đến đường đua mà cô từng đua. Hai người có khả năng không phải là đua xe, nhưng có thể một lần nữa đi trên con đường đó, cô cũng vẫn vô cùng vui vẻ.
 
Nói đi là đi, Thẩm Nam lái xe dẫn cô đi, đến nơi đã từng rất quen thuộc.
 

Đêm nay, Chu Túy Túy lại một lần nữa trải nghiệm chuyện mà mình từng thích nhất. Lái xe của Thẩm Nam, dẫn anh đến con đường mình từng đua. Tốc độ xe không nhanh, cũng không chậm, giống như từ từ thưởng thức mùi vị xưa cũ, chậm rãi trải nghiệm cuộc sống ngày xưa.
 
Bọn họ đang chia sẻ cuộc sống với nhau.
 
Giờ này, đã không còn bất cứ người và xe nào.
 
Chu Túy Túy dừng xe ở giữa sườn núi, nhìn về phía Thẩm Nam: "Kỹ thuật thế nào?"
 
"Không tồi." Thẩm Nam bình luận, rất hưởng thụ hình dáng hiện tại của cô: "Còn muốn lái không?"
 
Chu Túy Túy nhìn một cái: "Muốn đến giữa đường chụp ảnh."
 
"Anh chụp cho em."
 
"Được."
 
Đứng ở giữa đường cong sườn núi, Chu Túy Túy ngồi trên đất, trên đó là quần áo mà Thẩm Nam đã chuẩn bị cho cô, vì thế Chu Túy Túy ngồi xếp bằng, Thẩm Nam tuy rằng là một thẳng nam, nhưng bà xã đẹp, chụp thế nào cũng đẹp.
 
Chu Túy Túy nhìn người đàn ông chỉ mặc một cái áo cách đó không xa, dừng một chút hô lên: "Thẩm Nam, anh qua đây."
 
Thẩm Nam đến gần, "Sao vậy..."
 
Mới vừa đi đến gần, Chu Túy Túy liền duỗi tay lên ôm cổ anh, kéo cả người anh xuống, cô ngẩng đầu hôn lên.
 
Nụ hôn của cô không hề ngượng ngùng, chính là muốn hôn, cho nên mới hôn. Hai người một người khom lưng một người ngồi xếp bằng ở giữa đường, sao sáng chiếu rọi, mà hôn môi. Bây giờ sắp 5h sáng, nắng sớm bắt đầu lên, nhưng nhìn người vẫn mờ ảo như cũ.
 
Thẩm Nam bị cô hôn một lúc, dục vọng trong người bị khơi ra, hầu kết chuyển động, một tay ôm người vào ngực, cúi đầu hôn.
 
Đầu lưỡi len vào, cuốn lấy lưỡi cô, gắn bó khăng khít.
 
Chu Túy Túy có chút mông lung, suy nghĩ muốn hôn của cô bị ngắt quãng, mặc cho anh đến. Hai người hôn đến khó bề tách biệt, cả người cô ngồi trên người Thẩm Nam, lúc sau có lẽ là cảm thấy ngồi không thoải mái, Thẩm Nam nằm xuống, nhân tiện, Chu Túy Túy ghé sát vào trong ngực anh.
 
Đêm nay, không tính rõ là lần thứ mấy động tình.
 
Thẩm Nam ngậm môi cô, mút vào, như là ăn thạch trái cây. Cánh tay nắm chặt eo cô, mạnh hơn mấy phần.
 
Khúc cong của đường núi, xe việt dã cách đó không xa, bọn họ không kiêng nể gì mà hôn môi... Tim đập càng lúc càng nhanh, hôn cũng càng mạnh hơn.
 
Tay của Thẩm Nam ngày càng tiến lên, khi đến vị trí nào đó, cách quần áo mà đụng chạm, Chu Túy Túy thấp giọng mà ưm một tiếng, có chút chịu không nổi.
 
Hai người đều là người trưởng thành, lại không phải chưa từng trải qua thế sự, thân thể là phản ứng gì, tự nhiên đều rõ ràng.
 
Một hồi lâu sau, Thẩm Nam hô hấp nặng nề buông tay ra, sau đó đè lên bả vai cô, ôm chặt người trong ngực, môi cũng buông ra. Cứ ôm chặt như vậy.
 
Chu Túy Túy hoàn toàn không dám lộn xộn... Này vẫn còn đang ở bên ngoài đó, cho dù cô gan lớn, cũng không dám xằng bậy.
 
Sau một lúc, Chu Túy Túy mới chôn ở cổ Thẩm Nam, nhỏ giọng hỏi: "Anh có ổn không?"
 
Giọng nói của Thẩm Nam khàn khàn, dán sát tai cô: "Không ổn."
 
"...."
 
Lại thêm một lúc sau, ánh nắng dần dần rõ hơn.
 
Thẩm Nam vỗ vỗ bả vai Chu Túy Túy: "Qua bên kia ngắm mặt trời mọc, anh bình tĩnh rồi sẽ đi qua đó."
 
Chu Túy Túy theo bản năng cúi đầu nhìn anh, hôn một cái: "Thật sự không sao chứ?"
 
Thẩm Nam liếc mắt nhìn bà xã của mình: "Nếu em không đi, thật sự có chuyện."
 
Lời nói vừa dứt, Chu Túy Túy liền lộn nhào, mặt đỏ tai hồng mà chuồn mất.
 
Không tiện, cũng không thích hợp!
 
***
 
Thẩm Nam bình tĩnh hồi lâu, ngồi trong xe uống nước lạnh, mới cảm thấy bình tĩnh không ít.
 
Cảm xúc kích động nào đó lúc nãy, thật sự sung lên. Ôm bà xã mình, sao không có suy nghĩ chứ.

 
Chỗ này không phải là nơi ngắm mặt trời mọc tốt nhất, hai người dừng xe ven đường, sau đó nắm tay đi lên một vị trí cao, ngắm mặt trời mọc, từ từ hiện lên, giống như là ánh rạng đông của cuộc sống, từ nhỏ đến lớn, rồi viên mãn, tròn trịa.
 
Sau khi ngắm mặt trời mọc, hai người lái xe về nhà.
 
Đêm nay, Thẩm Nam dẫn Chu Túy Túy đi ngắm nhìn cảnh đêm đẹp nhất thành phố này, dẫn cô đến đường núi mà cô từng đua xe, giữa đường không kiêng nể gì mà hôn môi, cũng dẫn cô đến ngắm cảnh mặt trời mọc viên mãn nhất.
 
Đêm nay, đối với Chu Túy Túy mà nói, mãi mãi khó quên.
 
Chưa từng nghĩ, người đàn ông này sẽ có một ngày, không cho cô được những bất ngờ xa xỉ, cố tình dẫn cô đi trải nghiệm những gì cô khát vọng nhất. Dùng hết khả năng để thỏa mãn hết thảy ước nguyện của cô.
 
Người đàn ông này, hình như cô lại thích hơn nữa rồi.
 
Đưa người đến cầu thang, Chu Túy Túy quay đầu nhìn Thẩm Nam, chỉ chỉ: "Anh có muốn lên nhà ngủ một chút không?"
 
Thẩm Nam lắc đầu: "Không cần, anh về đội."
 
Tối qua anh đã viết báo cáo xin ra ngoài.
 
Chu Túy Túy im lặng, duỗi tay ôm anh một cái: "Buổi chiều em dẫn Thu Thu và Hạ Văn đi Thượng Hải, thứ ba trở về.”
 
"Được." Thẩm Nam rũ mắt nhìn cô chằm chằm: "Chú ý an toàn, tới nơi nhớ báo bình an."
 
"Ừm."
 
Sau khi nhìn cô lên lầu, lúc này Thẩm Nam mới lái xe rời đi.
 
....
 
Chu Túy Túy quay về, hai người kia vẫn còn đang ngủ.
 
Chu Túy Túy rón rén về phòng, xốc chăn trực tiếp nằm lên, quá mệt mỏi. Tuy rằng lúc trở về đã ngủ hai tiếng, nhưng vẫn còn buồn ngủ.
 
Điên cuồng của đêm nay, vậy là đủ rồi, nhưng lại giống như không đủ, còn khát vọng hơn nữa.
 
Khi Hạ Văn và Thu Thu tỉnh lại, Chu Túy Túy còn đang ngủ.
 
Sau khi hai người ăn sáng xong, Chu Túy Túy vẫn còn đang ngủ.
 
Thu Thu nhìn Hạ Văn: "Chị Văn Văn, sao chị ấy lại ngủ lâu như vậy? Có cần gọi chị ấy dậy ăn sáng không?"
 
Hạ Văn ý cười sâu xa nói: "Không cần, chị em tối hôm qua mệt mỏi."
 
Thu Thu không hiểu, nhìn về phía Hạ Văn: "A, sao lại mệt?"
 
Cô bé không nhịn được nói: "Vì tối qua dẫn em đi dạo phố sao?"
 
"Không phải không phải." Hạ Văn kéo Thu Thu ngồi xuống: "Chúng ta xem phim, chị em chắc sắp tỉnh rồi."
 
Thu Thu: "...."
 
Cho nên, tại sao lại mệt?
 
Tối qua Hạ Văn ngủ không tính là quá ngon, cho nên khi Chu Túy Túy đi ra ngoài cô cũng cảm nhận được, buổi sáng Chu Túy Túy về thì lại càng cảm giác rõ hơn. Sở dĩ không nói với Thu Thu, là cảm thấy cô bé còn nhỏ không nên biết thì hơn.
 
Hạ Văn nhướng mày cười, nhấp miếng nước.
 
Nếu mệt, vậy nghỉ ngơi nhiều một chút cũng không có việc gì.
 
Hai người xem hai tập phim, trước khi xuất phát ba tiếng, Chu Túy Túy cuối cùng cũng tỉnh.
 
Hạ Văn nhìn thần sắc của cô, trêu chọc nói: "Khí sắc khá tốt nha."
 
Chu Túy Túy: ".... Cậu biết?"
 
"Nghe thấy tiếng." Hạ Văn chớp mắt nhìn cô, "Nào nói một chút, tối hôm qua làm chuyện gì điên cuồng?"
 
Chu Túy Túy chịu không nổi vẻ mặt bát quái của Hạ Văn, thấp giọng nói: "Bỏ cái đầu óc suy nghĩ đen tối của cậu đi, bọn mình đi ngắm thành phố về đêm."
 
Hạ Văn cho cô biểu tình "cậu xem mình là đồ ngốc chắc".
 
"Cậu đùa mình à?"
 
Chu Túy Túy uống mấy ngụm nước cho nhuận họng: "Cậu thấy giống không?"
 
Hạ Văn: "Không phải chứ... Đội trưởng Thẩm rốt cuộc có phải đàn ông không vậy, nửa đêm mang cậu ra ngoài ngắm thành phố lúc ba giờ sáng?"
 
Không làm chút chuyện có ý nghĩa gì sao?
 
Chu Túy Túy nghẹn lại, nghĩ đến chuyện hai người làm ở giữa đường, khụ một tiếng nói: "Cậu mới không phải là đàn ông."
 
Hạ Văn nhún vai cười, huýt sáo: "Vừa hay, mình vốn dĩ không phải đàn ông."
 
Chu Túy Túy: "...."

 
Không muốn nói chuyện cùng cô ấy nữa.
 
Hai người náo loạn một lát, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài, thuận lợi đến sân bay, đi đến nơi Thu Thu muốn đi nhất.
 
***
 
Thời tiết của Thượng Hải cũng không tồi, trời xanh mây trắng.
 
Chu Túy Túy ngủ đến lúc máy bay hạ cánh, vừa xuống máy bay, liền nhận được điện thoại của Thẩm Nam.
 
"Alo."
 
Thẩm Nam nói: "Bên ngoài có người đón bọn em, biển số xe là ******, lát nữa sẽ gọi điện cho em, em nói với người đó một tiếng."
 
Nghe vậy, Chu Túy Túy cười: "Anh không yên tâm như vậy sao?"
 
Thẩm Nam im lặng một hồi: "Bên đó có xe thì tiện hơn."
 
"Được, biết rồi.”
 
Ngắt điện thoại, Hạ Văn lại một mặt mờ ám mà nhìn qua, chậc chậc hai tiếng: "Không thể không nói, đội trưởng Thẩm cũng không tệ lắm."
 
Chu Túy Túy cười, liếc nhìn cô một cái: "Còn phải nói sao."
 
Hạ Văn: "....."
 
Chịu không nổi vẻ khoe khoang này.
 
.....
 
Bên Chu Túy Túy vô cùng nào nhiệt, bên Thẩm Nam thật ra lại khá lạnh nhạt.
 
Buổi sáng khi về đội, vừa lúc đụng phải đồng đội dậy sớm chạy bộ huấn luyện, đoàn người nhìn thấy Thẩm Nam vô cùng kinh ngạc: "Đội trưởng, không phải anh về nhà sao, sao về sớm vậy?"
 
Thẩm Nam mím môi, nhìn đám người: "Ừ."
 
Cũng không thể nói bà xã tiếp đón bạn bè, bị đuổi đi.
 
Cao Trác nắm bả vai của Thẩm Nam, còn chưa chết tâm: "Thẩm gia, đi hội nghị giao lưu với bọn tôi đi, mấy cô gái kia nghe thấy cậu không đi, mọi người đều không tới!"
 
Nói thật, đến bây giờ Cao Trác vẫn không tin Thẩm Nam đã kết hôn. Ngày hôm qua không thấy được đại đội trưởng, cho nên cũng không có cơ hội hỏi xem có phải thật không. Nhưng theo Cao Trác quan sát, là giả.
 
Thẩm Nam nhất định lừa mọi người, nếu như thật sự kết hôn, sao bà xã lại chưa từng lộ mặt.
 
Thẩm Nam ghét bỏ mà liếc nhìn anh ta một cái: "Không đi."
 
Cao Trác: "Cậu cũng không có đối tượng...."
 
"Cao Trác." Lời còn chưa nói xong, đã bị Thẩm Nam ngắt đứt.
 
"Đội trưởng, cậu nói!" Cao Trác vẻ mặt nghiêm túc.
 
Thẩm Nam nhướng mày, khẽ hừ một tiếng, sát vào nói: "Gần lại một chút."
 
Đồng tử Cao Trác co lại, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Thẩm Nam, che ngực mình, run rẩy mà nói: "Thẩm... Thẩm gia, cậu muốn làm cái gì?"
 
Thẩm Nam không nhịn được nữa, đá chân: "Bình thường chút!"
 
Cao Trác: "OK."
 
Thẩm Nam duỗi tay chỉ chỉ vị trí dưới hàm một bên sườn mặt, nhìn về phía Cao Trác: "Đây là cái gì?"
 
Cao Trác dán sát lại nhìn, theo bản năng hét lên một tiếng: "Đệt!!!!"
 
Dấu răng!!!!!
 
Đó là dấu răng!!!!
 
Hơn nữa vừa thấy là biết dấu răng bị người ta cắn nhẹ một cái! Để lại một vết nhàn nhạt, như là vừa mới cắn lên, ngày hôm sau sẽ không mờ.
 
Cao Trác trợn tròn mắt nhìn Thẩm Nam, Thẩm Nam mím môi, lười nói lời vô nghĩa với anh ta: "Tôi có vợ, hiểu không?"
 
Cao Trác: "....."
 
Cho nên cậu có bà xã, liền dùng dấu răng của bà xã để đến thông báo cho tụi tôi biết???? Show ân ái quang minh chính đại như vậy???
 
Đệt, vẫn là Thẩm gia cậu lẳng lơ.
 
Cao Trác chịu phục.



 


Bình luận

Truyện đang đọc