LÃNG MẠN CỦA ANH

Sau khi xuống máy bay, Chu Túy Túy lấy hành lý, mới vừa đi ra liền thấy mấy người Lâm Mộc và Thu Thu đang bên ngoài chờ.

Mắt Chu Túy Túy sáng rực, cảm nhận được nhiệt độ của cổ trấn, tuyệt đối thoải mái.

"Chị ơi, bên này."

Chu Túy Túy bật cười, vẫy vẫy tay: "Thấy rồi."

Thu Thu chạy chậm đến đầu tiên, nhịn không được nhìn về phía Chu Túy Túy: "Em xách đồ cho chị."

Chu Túy Túy cũng không khách khí với cô bé, chỉ Duy Nhất: "Xách cho Duy Nhất đi, đồ của cô bé khá nặng."

"Ðược." Thu Thu lộ ra răng nanh, khẽ cười với Duy Nhất: "Chị Duy Nhất, em là Thu Thu."

Ðoàn Duy Nhất sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Thu Thu, chào em."

Hạ Văn và hai người nhận biết, cũng chỉ có Duy Nhất hơi có chút xa lạ, nhưng mà Thu Thu và Lâm Mộc đều là người nhiệt tình, cũng không quá xa lạ với cô. Sau khi lên xe không lâu, Duy Nhất đều quen biết được hai người.

Nháy mắt, cô càng ngập tràn kỳ vọng.

Từ sân bay về cổ trấn khỏang chừng 1h, mọi người cũng không nóng nảy, trong xe vô cùng náo nhiệt.

Chu Túy Túy nghe Thu Thu ríu rít nói chuyện, tâm tình vui vẻ.

Duy Nhất không nhịn được nói chuyện phiếm với Hạ Văn: "Em thấy chị gái đến noi này tâm tình liền tốt hơn nha."

Hạ Văn gật đầu, thấp giọng nói: "Dù sao cũng là nơi mà cô ấy luôn thích." Cô im lặng một lát nói: "Em không nhìn ra chị cũng rất thích nơi này sao?"

Ðoàn Duy Nhất a một tiếng, hậu tri hậu giác: "Có."

Nhưng không biết vì cái gì, lực chú ý của cô luôn đặt trên người Chu Túy Túy. Cô cũng không thể nói rõ được nguyên nhân, nhưng không thê nghi ngờ, ngoại trừ Ðoàn Tử Du, đây vẫn là lần đầu tiên cô chủ động đi chú ý tâm tình của một người như vậy.

Cô nghĩ, có thể là do hai người cùng trải qua bắt cóc, có tình bạn sinh tử.

Ðoàn Duy Nhất tự nói cho mình như vậy.

Hạ Văn vỗ đầu cô, cười nhạt: "Duy Nhất có đói bụng không,đợi lát nữa chị dẫn em đi ăn khuya, đồ ăn đêm ở đây ngon vô cùng."

"Ðược nha được nha."

Ðoàn Duy Nhất lấy điện thoại ra: "Anh trai gọi điện cho em."

Hạ Văn liếc mắt, cười: "Nghe đi."

"Ðược."

"Alo." Âm thanh của Ðoàn Duy Nhất mềm mại, nghe vô cùng thoải mái.

"Anh, bọn em mới xuống máy bay, bây giờ đã lên xe." Ðoàn Duy Nhất khó nén được hưng phấn của mình, nhịn không được chia sẻ với Ðoàn Tử Du: "Thời tiết chỗ này thật sự thoải mái nha, bây giờ còn rất nóng, rất thích hợp mặc áo ngắn tay."

Ðoàn Tử Du nghe âm thanh của cô, trong lòng ghen tỵ.

"Vui đến nỗi không nhớ gọi điện cho anh?"

Ðoàn Duy Nhất a một tiếng, méo miệng: "Không phải cố ý, chậm chưa đến mười phút mà."

Ðoàn Tử Du: "....."

Một phút cũng không được.

Anh hít sâu một chút, đè ép xúc động muốn chạy đến nơi đó của mình, trầm giọng nói: "Ðược, chính em tự chú ý an toàn, có chuyện gì thì gọi anh."

"Vâng, anh cũng vậy nha."

Sau khi ngắt điện thoại, Hạ Văn ở một bên không nhịn được cười.

Ðoàn Duy Nhất sửng sốt, mông lung nhìn cô: "Chị cười cái gì?"

Hạ Văn sờ đầu cô, thở dài nói: "Cuời Duy Nhất của chúng ta, quá đáng yêu, cũng không lỡ bỏ em."

"Bỏ cái gì?" Ðoàn Duy Nhất không hiểu ngụ ý của Hạ Văn.

Hạ Văn lắc đầu, cũng không muốn nói nhiều: "Không có gì, không có gì, Duy Nhất của chúng ta cứ như vậy khá tốt."

Cô thấp giọng nói: "Anh trai em nói gì sao?"

Nhắc đến cái này, lực chú ý của Ðoàn Duy Nhất quả nhiên bị chuyển, gật gật đầu, mơ hồ không rõ: "Hình như anh trai hơi tức giận, nói em đã mười phút mà không gọi cho anh ấy."

Cô bé nhỏ giọng nói thầm: "Này không phải do em quên mất sao."

Hạ Văn bật cười, vừa lòng nói: "Ðúng vậy, chúng ta quên mất."

Lời nói vừa dứt, Ðoàn Duy Nhất nhìn về phía Hạ Văn: "Chị Hạ Văn, chị không gọi điện cho Đường tổng sao?"

Hạ Văn: "......"

Hạ Văn nghiêm túc mà nhìn về phía cô gái nhỏ trước mặt, nhéo mặt cô: "Tại sao chị phải gọi điện cho Ðường tổng?"

"Ðường tổng không phải bạn trai chị sao?" Ðoàn Duy Nhất nhỏ giọng hỏi: "Hay là Ðường tong vẫn còn đang theo đuổi chị?"

"Em nhìn ra?"

Cái này, đến lượt Hạ Văn nhướng mày tỏ vẻ kinh ngạc.

Ðoàn Duy Nhất nghiêm túc gật đầu, nghĩ đến cảnh buổi tối, nói thầm: "Rất rõ ràng nha, ngày đó  khi chúng ta ăn cơm, chị muốn ăn gì, chị thích ăn cái gì, chị không thấy Đường tổng đều dịch đồ ăn về phía chị sao?"

Lúc ấy cô ngồi bên cạnh, tận mắt thấy.

Trên phương diện nào đó, Ðoàn Duy Nhất không có ngây ngô như bọn họ vẫn tưởng, rất thông suốt.

"Vậy em cũng..." Hạ Văn sửng sốt, tỏ vẻ kinh ngạc.

Ðoàn Duy Nhất hoàn toàn không ngạc nhiên chính mình bị Hạ Văn nhìn thấu, khẽ  mỉm cười nói: "Anh trai chỉ có thể là anh trai."

Cô thoạt như cái gì cũng không hiểu, không hiểu tình cảm của Ðoàn Tử Du với mình, nhưng cũng chỉ là do mọi người nghĩ như vậy thôi, Hạ Văn nghĩ, có lẽ rất lâu trước đây, Duy Nhất đã nhận ra tình cảm của mình với anh trai, cũng như sự ỷ lại của mình với Ðoàn Tử Du, chỉ là đối với cô bé mà nói, anh trai, vẫn chỉ là anh trai mà thôi.

Còn nguyên nhân là gì, Hạ Văn cũng không tiện hỏi, Ðoàn Duy Nhất cũng không muốn nói.

Ðoàn Duy Nhất nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ: "Chị xem, bên ngoài thật đẹp nha."

"Ðúng vậy."

Hai người thuận lợi nói sang chuyện khác, bắt đầu nói kiến trúc ở nơi đây.

Ðoàn Duy Nhất nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ, hơi rũ mắt che dấu toàn bộ suy nghĩ.

Không phải cô không hiểu, ngược lại, cô hiểu được những việc này rất sớm. Chỉ là nhiều năm như vậy, những chuyện năm đó vẫn còn như hiện rõ trước mặt cô, cô đối với Ðoàn Tử Du không có trốn tránh, nhưng lại tự nhủ lòng mình, có mức độ, không thể vượt qua mức độ đó. 

Anh trai chỉ có thể là anh trai.

Nghĩ, Duy Nhất theo bản năng sờ khóe môi.

***

Một đường đến cổ trấn rất thuận lợi, vừa xuống xe, mấy người còn lại trong tiệm đều chạy ra, nhìn về phía Chu Túy Túy.

"Chào mừng bà chủ đã trở lại."

Chu Túy Túy bật cười, cong môi: "Cảm ơn, cảm ơn, mọi người cũng vậy."

Cô cười: "Vất vả."

Lúc này, trong quán còn không ít khách, khi nhìn thấy người đều kinh ngạc nhướng mày, còn có người quen nhìn thấy Chu Túy Túy, có chút ngạc nhiên: "Oa, bà chủ xinh đẹp nhất đã về rồi, đã lâu không thấy cô."

Chu Túy Túy dở khóc dở cười, "Cũng không phải, tôi cũng đã về bên này một lần rồi."

Người nọ cười, "Thật sự có chút lâu."

Nói, còn bắt tay với Chu Túy Túy.

Chu Túy Túy sắp xếp cho Hạ Văn và Duy Nhất ở trong sân sau của quán rượu, biết bọn họ sẽ đến, cho nên Thu Thu đã dọn phòng xong, Hạ Văn và Thu Thu ở tầng dưới, Chu Túy Túy và Duy Nhất ở tầng trên.

Duy Nhất ngập tràn hứng thú với nơi này, vẫn luôn đi cùng Thu Thu tham quan khắp nơi, cô dẫm lên sàn nhà bằng gỗ, nhịn không được: "Âm thanh này dễ nghe quá."

Thu Thu khẽ cười: "Chị Duy Nhất, đây là phòng của chị."

"Ừm."

"Cảm ơn." Ðoàn Duy Nhất nhìn một vòng, trong phòng trang trí rất đẹp, có thể nhìn ra là cố ý sửa lại, còn có gấu bông nhỏ mà cô rất thích.

"Cái này là?"

"Chị bảo em đi mua." Thu Thu nói: "Chị sẽ thích."

Ðoàn Duy Nhất thật sự thích. Buổi tối cô phải ôm gấu cùng nhau ngủ mới cảm thấy an tâm.

Sau khi sắp xếp xong, để lại mấy người trông của hàng, Hạ Văn, Chu Túy Túy và Duy Nhất ra ngoài đi ăn khuya.

Dọc đường đụng phải không ít người quen, khi nhìn thấy Chu Túy Túy đều không nhịn được mà chào hỏi mấy câu bày tỏ lòng thương nhớ.

"Túy Túy đến."

"Ðúng vậy, tôi đã về."

Ông chủ nhìn cô: "Ðã lâu không gặp cô, mọi người đều rất nhớ cô."

Chu Túy Túy cười: "Ðúng vậy, tôi cũng nhớ nơi này, vẫn thoải mái như vậy."

"Thỏai mái hơn so với thành phố chút nhỉ."

"Ðúng vậy."

Hai người trò chuyện, ông chủ đưa thực đơn cho cô: "Ðêm nay thoải mái gọi, ăn gì tôi mời khách."

Chu Túy Túy xì một tiếng: "Này không tốt lắm, ăn khuya chúng tôi vẫn có thể."

ông chủ vậy tay: "Không cần khách khí, ăn đi ăn đi."

Chu Túy Túy đưa thực đơn cho Duy Nhất: "Duy Nhất gọi cái gì thích ăn, thịt nướng ở đây rất ngon, rất rất ngon."

"Ðược, cảm ơn chị."

Ðoàn Duy Nhất nhìn Chu Túy Túy trò chuyện vui vẻ, trong mắt có chút hâm mộ. Chu Túy Túy ở nơi này rất được hoan nghênh, hình như ông chủ của hàng nào cũng quen với cô, đều có thể nói chuyện phiếm, mà bản thân cô cũng hay nói, tùy tiện nói đề tài nào, cũng có thể nói được mấy câu.

Hạ Văn nhìn, thấp giọng nói: "Chị em ở bên cổ trấn rất lâu, mọi người đều quen."

Cô nhỏ giọng nói: "Nơi này là cổ trấn phong tục thuần phác, tuy rằng mỗi năm đều có không ít khách du lịch, nhưng càng nhiều người lại không phải bị lợi ích làm mờ mắt, bọn họ đều rất lương thiện."

Ðây là nguyên nhân tại sao Chu Túy Túy lại thích nơi này.

Người nơi này, bạn đối xử với họ ba phần tốt, họ có thể cho bạn năm phần, thậm chí là mười phần tốt. Khi Chu Túy Túy mới đến bên này, cũng là xa lạ, dần dần mới hòa mình với người nơi đây, quen thuộc dần.

Rất nhiều người Chu Túy Túy đã từng giúp đỡ, nhưng có những lúc là những chuyện nhỉ không tốn sức gì, căn bản không nghĩ nhiều, tự bản thân cô cũng không nhớ, nhưng những người này lại nhớ rõ, mỗi lần gặp cô đều sẽ chăm sóc theo bản năng.

Ví dụ như cửa hàng đồ nướng này, khi mới khai trương rất ít khách, hương vị cũng khá bình thường. Bởi vì cách quán rượu của Chu Túy Túy quá xa, thỉnh thoảng cô mới đi qua chỗ này, ăn một bữa đêm với Thu Thu.

Tình cờ biết được điều khó khăn của ông chủ, ông chủ có một người con gái tàn tật phải chăm sóc, cho nên cố gắng kiếm tiền, ông vừa đến cổ trấn thuê chỗ mở hàng, rất nhiều người ăn không quen hương vị của ông ấy, cũng là cửa hàng mới, danh tiếng và đánh giá đều không có.

Một đoạn thời gian đó thật sự rất khó khăn, sau khi Chu Túy Túy biết được, sẽ thường xuyên dẫn Thu Thu đến đây ăn, thỉnh thoảng còn giới thiệu quán ăn với khách đến quán rượu, để cho họ thử đặt.

Dần dần, mỗi lần cô lại đây ăn sẽ cho ý kiến, chỗ cần phải thay đổi, cho nên một đoạn thời gian, quán ăn dần phát đạt, mà những điều mà Chu Túy Túy làm, ông chủ đều ghi nhớ, sau đó mỗi lần cô đến đây ăn gì dó, ông chủ hoặc là không thu tiền, hoặc là đưa cho cô các loại đồ. 

Tuy rằng mỗi lần Chu Túy Túy đều trả tiền cho ông chủ, nhưng mỗi lần, ông chủ vẫn sẽ tính cô rẻ hơn.

Tóm lại, ông chủ vẫn luôn nhớ rõ sự giúp đỡ của cô, lúc nào cũng muốn báo đáp cô.

....

***

Sau khi gọi đồ xong, Chu Túy Túy nhìn ông chủ bận rộn, không nhịn được tự mình làm.

"Duy Nhất, đêm nay chị nướng thịt cho em ăn nha."

"Ðược ạ."

"Ðược, chúng ta qua bên kia thử xem, đừng làm ông chủ vướng víu."

Ông chủ cười: "Không sao, mọi người muốn ăn thế nào cũng được."

Chu Túy Túy gật đầu cười, nói những thủ pháp và yêu cầu cầqn chú ý khí nướng thịt.

Khi đang ăn thịt nướng, Thẩm Nam gọi video đến, Chu Túy Túy không chút do dự mà nghe máy.

Ánh mắt đầu tiên Thẩm Nam thấy được không phải là bà xã của mình, mà là một bàn đồ nướng BBQ, vẫn còn khói mỏng, mùi hương như muốn chui vào điện thoại mà đến.

"Mấy người đến đó... Chỉ là để ăn?"

Chu Túy Túy cười, lúc này mới xoay camera về mặt mình, "Sao, thoạt nhìn ngon lắm đúng không?"

Thẩm Nam im lặng một lát: "Ðây là cửa hàng mà em hay nói?"

"Ừm ừm." Chu Túy Túy gật đầu: "Ðúng vậy, đã lâu không ăn, tay nghề của ông chủ lại tốt hơn rồi."

Nghe vậy, Thẩm Nam lại có chút muốn ăn: "Sao lần trước em không dẫn anh đi?"

Chu Túy Túy nghẹn lời, ăn xong một xiên thịt vai, lúc này mới nghĩ nghĩ nói: "Lần trước anh đến, tình cảm của chúng ta rất tốt sao?"

"Em nói đi?" Thẩm Nam vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Chu Túy Túy cười: "Không nhớ rõ."

Cô ai da một tiếng: "Ðáng tiếc tay em còn đang bị thương, bằng không đêm nay em có thể một mình nướng được một bàn đồ ăn."

Thẩm Nam: "...."

Anh rất chua, rất ghen tị, rất tức giận.

Nhưng nhìn người cười vui vẻ trong điện thoại, lại cảm thấy cái gì cũng đáng giá, quyết định để cô về cổ trấn giải sầu, là chính xác.

"Ăn no nhớ phải tiêu thực trước khi đi ngủ, nhưng cũng không được thức đêm."

"Biết rồi, đội trưởng Thẩm." Chu Túy Túy cười tủm tỉm nhìn anh: "Bây giờ anh đang làm cái gì?"

"Ở thao trường, gọi video với em."

Bây giờ Thẩm Nam đang nằm trên thao trường, mặc một chiếc áo khoác mà nằm, tùy ý để gió thổi qua. Nhưng mà anh cũng không phải một mình, còn có Cao Trác, Tiểu Ðồng và Bạch Phi Dương đang chạy huấn luyện bên kia. Thỉnh thoảng có âm thanh của bọn họ truyền đến, nghe thấy rất hưng phấn.

Chu Túy Túy cũng nghe thấy được, nhịn không được hỏi: "Vì sao bọn họ phải chạy bộ mà anh thì không?"

"Tự tìm."

Vừa nãy Cao Trác thấy tinh thần Thẩm Nam không tốt lắm, nói muốn tỉ thí với anh, kết quả thua, lần này Tiểu Ðồng cũng không nhịn được mà so tài, thua theo, Bạch Phi Dương không kém, nhưng vẫn thua. Thẩm Nam trừng phạt ba người chạy năm vòng như là huấn luyện thêm, vừa hay anh có thời gian gọi điện cho bà xã.

Nghe vậy, Chu Túy Túy dở khóc dở cười: "Ðược rồi, anh đừng có bắt nạt họ."

"Không có."

Lời nói vừa dứt, Cao Trác đã mệt mỏi nằm xuống bên cạnh Thẩm Nam, cáo trạng với Chu Túy Túy: "Chị dâu! Ðội trưởng bắt nạt bọn tôi!"

Chu Túy Túy nhướng mày: "Phải không, bắt nạt thế nào?"

Cao Trác tức giận bất bình: "Có ý lợi dụng chức vụ."

"Ðó không phải là do mấy anh không thông minh sao?"

Trên phương diện này, Chu Túy Túy là một người mê ông xã trăm phần trăm, ông xã làm cái gì cũng đúng.

Cao Trác: "... Tôi quên mất, vì sao tôi lại tự chuốc lấy khổ cơ chứ."

Thẩm Nam liếc mắt nhìn anh ta: "Cút xa một chút, đừng nằm bên cạnh tôi."

Cao Trác: "...."

Cao Trác tủii thân vô cùng, yên lặng dịch sang một góc nhỏ nằm song song với Tiểu Ðồng, thở dài: "Khi nào anh mới có thể tìm được người yêu chứ?"

Tiểu Ðồng: "Còn sớm, Cao đội, anh chưa đến 40."

Cao Trác nghẹn lời, không khách khí tát một cái, khó có thể tin: "Ý của cậu là tôi 40 tuổi mới có thể tìm được bạn gái?"

Tiểu Ðồng: "Tôi còn tính nhỏ lại rồi mà."

Cao Trác: "Huấn luyện cho tôi! 40 vòng!"

Bạch Phi Dương khụ một tiếng, không quá hiểu: "Bạn gái có gì tốt, còn không bằng huấn luyện."

Cao Trác cười ha ha, ghét bỏ mà nhìn anh ta: "Tuổi trẻ không trải sự đời."

Khi còn trẻ anh ta cũng cảm thấy bạn gái có gì tốt, dính dính, nhưng bây giờ nhìn Thẩm Nam, anh ta cảm thấy có bạn gái, bà xã cũng khá tốt, anh ta cũng muốn tìm một người để ngọt ngào.

Cao Trác hâm mộ, Cao Trác khát vọng, Cao Trác muốn tìm bạn gái!!!!!!!

Ðêm đó, khi Chu Túy Túy lướt vòng bạn bè, còn thấy được Cao Trác phát biểu.

Cao đẹp trai: Tôi cũng muốn có một người bạn gái!!!!!

Phía dưới có không ít người bình luận:

Thẩm Nam: Ngủ đi.

Tiểu Ðồng: Vẫn còn sớm Cao đội trưởng.

Bạch Phi Dương: À, anh tìm không được.

Lâm Hựu: Tìm người như thế nào.

Chu Túy Túy bật cười, cũng trả lời: Nếu không tôi giới thiệu cho anh?

Sau khi bình luận xong, cô nằm trên giường trêu chọc Lâm Hựu: Chị sao vậy, bây giờ còn chưa thu phục được?

Lâm Hựu: Không phải, bọn chị không phải là bạn bè sao?

Chu Túy Túy: Ặc, bạn bè mà nói chuyện lâu như vậy?

Lâm Hựu: Cao Trác không thông suốt, hay là sao? Cảm giác nói không vào trọng điểm.

Chu Túy Túy: Em cảm thấy là không thông suốt.

Lâm Hựu cười, cũng không tiếp tục đề tài này: Ðúng rồi, ở bên đó thế nào?

Chu Túy Túy: Ăn ngon ngủ tốt, tất cả đều ok.

Lâm Hựu: Vậy được, mọi người còn rất nhớ em đó, đơn xin nghỉ của em đã được phê duyệt, đồ của em chị cũng thu dọn xong rồi, đến lúc đó em đến lấy.

Chu Túy Túy: Ðược, cảm ơn.

Lâm Hựu: Sau khi về cùng ăn một bữa đi.

Chu Túy Túy đồng ý, hai người cũng không nói tiếp nữa. Cô nhìn thời gian, gửi cho Thẩm Nam một tin nhăn, cọ cọ cái giường mình nhớ nhung đã lâu, nhắm mắt lại ngủ.

***

Buổi sáng ngày hôm sau, Chu Túy Túy khó có khi mà ngủ ngon.

Luôn cảm thấy nơi này hoa thơm chim hót, bên ngoài trời mưa. Khi cô mới tỉnh lại liền nghe được âm thanh tiếng mưa rơi trên mái hiên, rất dễ nghe.

Chu Túy Túy lắng tai nghe một hồi, còn nghe được tiếng người phía dưới nói chuyện, là Thu Thu và Duy Nhất.

"Thu Thu, cái này làm thế nào?"

"Ðây là măng, là cái mọc sớm nhất của bên này, chúng ta bẻ nó là được, đợi lát nữa em sẽ nấu com."

Ánh mắt Ðoàn Duy Nhất sáng rực, nhìn về phía Thu Thu: "Cơm trưa sao, vậy Thu Thu, khi em làm thì gọi chị được không, chị cũng muốn học."

"Ðụoc nha." Thu Thu nói: "Chị cũng biết nấu cơm, nhưng chị không thích xuống bếp."

Duy Nhất cười: "Nhưng biết làm."

"Ðuong nhiên biết." Thu Thu nói: "Em đến nơi đây, bữa cơm đầu tiên ăn, chính là chị làm cho em đấy.”

Nghe vậy, Ðoàn Duy Nhất sinh ra tò mò với Thu Thu: "Thu Thu, ba mẹ em đâu?"

Theo bản năng, Thu Thu hoảng hốt, mới cúi đầu: "Em không có ba mẹ, bọn họ muốn bán em đi, là chị đã cứu em."

Là Chu Túy Túy kéo cô ra khỏi nhà giam dó.

Duy Nhất sửng sốt, thấp giọng xin lỗi: "Xin lỗi, chị không biết."

Thu Thu cười: "Không sao, em đã quen rồi, em ở chỗ này rất tốt, còn có bọn Lâm Môc chăm sóc, còn có chị chăm sóc." Cô bé mỉm cười nói: "Em muốn sống ở quán rượu này cả đời."

Ðoàn Duy Nhất nhìn cô bé như vậy, tự nhiên lại nhớ đến chuyện của chính mình.

Cô im lặng một lát, đột nhiên nói: "Thật ra chị cũng như vậy."

"Cái gì?" Thu Thu kinh ngạc nhìn cô.

Ðoàn Duy Nhất khẽ cười: "Chị không có ba mẹ." Cô nói: "Khi chị có ký ức chính là sống trong cô nhi viện, em biết cô nhi viện không, cũng có rất nhiều đứa trẻ ba mẹ không cần bỏ ném vào dó, sau đó quản lý cô nhi viện của chị cũng không phải rất tốt."

Khi đó ăn một bữa, cũng đều bị cướp.

Không mạnh mẽ một chút, ngay cả một miếng cơm cũng không có ăn.

Lại sau đó, cô được người nhận về nuôi, nhưng không đến nửa năm, nhà đó không cần cô nữa, lại lần nữa đưa cô về cô nhi viện khác.

Cô nhi viện này tốt hơn một chút, ít nhất có thể ăn no, nhưng luôn bị mấy người đó bắt nạt, bởi vì cô là người mới đến, mỗi cô nhi viện đều có một bá chủ, chính là cái loại bá đạo cường thế rất trung nhị* (hội chứng tuổi dậy thì). Lại sau đó...

Ðoàn Duy Nhất đột nhiên nhớ đến ngày gặp được Ðoàn Tử Du, ngày đó khi anh đến như một vương tử nhỏ đẹp đẽ, mặc tây trang màu trắng, đứng ở trong cô nhi viện giống như không hề hòa hợp với xung quanh. Lúc ấy cô ở trong góc nhìn, không dám tiến lên.

Chỉ biết những đứa trẻ khác không nhịn được mà đi qua, mà viện trưởng cũng tự giới thiệu cho anh.

Ðoàn Duy Nhất không dám xem nhiều, trộm đi đến chỗ chú mèo nhỏ sau vườn của cô nhi viện, lúc đó cũng đụng phải Ðoàn Tử Du đang tùy tiện đi dạo.

Hai người đối diện nhìn nhau, theo bản năng cô muốn né tránh, nhưng bị Ðoàn Tử Du bắt được.

Cô còn nhớ rõ, lúc ấy, anh hỏi mình một câu: "Muốn rời khỏi nơi này không?"

Ðoàn Duy Nhất im lặng một lát, gật đầu: "Muốn."

Không có ai không muốn.

Trưa hôm dó, cô được mang đi. Ðêm đó vào ở khách sạn, sau đó, ba ngày sau, cô theo Ðoàn Tử Du vào Ðoàn gia.

Ðó cũng là lần đầu tiên cô biết, cuộc sống của người có tiền, thì ra không phải chỉ có trong TV, mà còn có trong thế giới hiện thực.

....

Thu Thu nhìn cô như vậy, theo bản năng muốn ngắt lời.

"Chị Duy Nhất."

Ðoàn Duy Nhất cười, cong môi nhìn cô bé: "Không sao, chị chỉ cảm thấy hai chúng ta đều rất may mắn."

Thu Thu gật đầu: "Ừm, chúng ta đều rất may mắn.”

Chu Túy Túy không nghĩ được mình nghe thấy Duy Nhất chủ động nhắc đến chuyện này, tự dưng cảm thấy xúc động như mở một chốt nào đó trên thân thể, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống.

Cô nghĩ, nếu năm dó Duy Nhất không bị bắt đi, thật tốt.

Khi Chu Túy Túy xuống lầu, Duy Nhất nhìn đôi mắt cô sửng sốt: "Chị, sao mắt chị sưng lên vậy?"

Chu Túy Túy ừ một tiếng, sờ đầu cô: "Tối hôm qua trước khi ngủ xem một bộ phim, khóc."

Duy Nhất: "Thảm quá, em lấy đá cho chị."

"Ðược."

Hai ngày sau, Duy Nhất đã quen thuộc với mấy người trong tiệm, vô cùng vui vẻ, thậm chí còn quên luôn gọi điện thoại cho Ðoàn Tử Du, Chu Túy Túy cũng có chút ham chơi, triệt để ném ông xã ra sau đầu.

Mãi cho đến ngày thứ ba, Chu Túy Túy đang ngủ, đột nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

Cô nhíu mày, cảm nhận hơi thở đang đến gần mặt mình.

"Thẩm Nam?" Chu Túy Túy ngửi mùi hương, hỏi.

Thẩm Nam khẽ cười, cúi đầu hôn khóe môi cô, ừm một tiếng: "Còn tưởng em chua tỉnh ngủ chứ?"

Chu Túy Túy mờ mịt, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh lại đến đây?"

Thẩm Nam nhướng mày: "Không chỉ có anh."

Nam phút sau, Chu Túy Túy nhìn trong nhà nhiều thêm hai người dàn ông khác, im lặng.

Bình luận

Truyện đang đọc