LÃNG MẠN CỦA ANH

Một đêm này, nhất định là một đêm phóng túng.

Suy nghĩ của nam nữ trưởng thành lúc nào cũng làm người khác thán phục như thế.

Ánh đèn bao phủ, giường của khách sạn vô cùng mềm mại, càng mềm mại hơn là người phụ nữ ở với mùi hương ngọt ngào ở trong ngực, âm thanh của hai người đan vào nhau, lưu lại ký ức trong đêm tối. 

Ngày hôm sau, Hạ Văn là người đầu tiên rời đi.

Mãi cho đến khi ngồi lên xe taxi, cô còn không dám tin rằng bản thân thật sự phóng túng như vậy.

Trong đầu vô ý đột nhiên hiện ra một số cảnh tượng không thể nói, Hạ Văn lắc đầu, xoa mi tâm, mới cúi đầu liếc nhìn di động, bảy giờ sáng, người đàn ông kia chắc là vẫn chưa tỉnh.

Sau khi về nhà, Hạ Văn đi tắm, tùy tiện tắt điện thoại, không muốn để bất kì ai liên lạc với mình.

Hạ Văn cũng không biết đêm qua tại sao lại đột nhiên biến thành như vậy, xoa mi tâm, bản thân quả nhiên uống nhiều rồi, tuy rằng không đến mức quá say, nhưng đầu cũng không được tỉnh táo. Hạ Văn cúi đầu, liếc nhìn những vết tích trên thân mình, càng thêm đau đầu.

Thật ra cô không nghĩ tới, hôm qua lúc bản thân nói ra, Đường Thịnh sẽ thật sự đáp ứng, thậm chí còn ôm lấy mình phối hợp nói: "Vậy không bằng đi khách sạn."

Phía đối diện quán bar xa hoa trụy lạc liền là một khách sạn trang hoàng không tồi.

Đầu óc Hạ Văn nhất thời nóng lên, chủ động vòng lấy cổ của Đường Thịnh hôn lên, lưu luyến không rời đi, cho người ta ánh mắt kiều mị tự mình hiểu được: "Được nha."

Hai người gấp gáp tiến vào khách sạn thuê phòng, vào phòng.

Tất cả những gì xảy ra phía sau đều biến thành không thể khống chế.

Hạ Văn nằm trong bồn tắm nhắm mắt lại, vừa nhắm mắt lại trước mắt toàn là những cảnh tượng kiều diễm đó.

Cánh tay mạnh mẽ của người đàn ông, cơ thể thon gầy nhưng lại có sức.

Vừa nhớ lại một chút, Hạ Văn mặt đỏ tai hồng mà mở mắt ra, âm thầm mắng một câu: "Mày nghĩ cái gì vậy, một lần càn quấy là đủ rồi."

Hạ Văn lấy nước vỗ tay mình, sau khi bình tĩnh một hồi mới đứng dậy, sau khi sấy khô tóc liền cuộn mình lên giường trực tiếp ngủ, ai cũng không quan tâm.

Lúc Đường Thịnh tỉnh lại, người đã không ở trong phòng rồi.

Anh nhìn xung quanh một vòng, rất tốt, người đi không còn một mảnh, ngay cả đồ đạc cũng mang đi hết rồi.

Đường Thịnh liếc nhìn quần áo rơi trên mặt đất, con ngươi trầm xuống, lúc này mới đứng dậy đi tắm, thuận tiện bảo trợ lý đem một bộ quần áo qua.

Sau khi làm xong tất cả, Đường Thịnh mới trở về khách sạn nhà mình.

Trên đường trở về, còn nhận được tin nhắn của người bạn đêm hôm qua.

Đêm qua thế nào, thành công không.

Tôi đã nghe ngóng cho cậu rồi, Hạ Văn không tồi, tuy rằng nói từng ly hôn, nhưng cái này cũng không có chuyện gì ghê gớm phải không, thích thì tiến lên, đừng sợ hãi.

Đường Thịnh nhướng mày, cúi đầu trả lời: Đưa phương thức liên lạc của cô ấy cho tôi.

Người bạn: Không phải chứ, cậu kém như vậy sao, ngay cả số điện thoại cũng không lấy được.

Đường Thịnh lười nói nhiều với anh ta, chỉ gửi hai chữ: Muốn có.

Người bạn cũng không có cách nào, đối với một lần hứng thú hiếm có của Đường tổng, nhất định sẽ cúc cung tận tụy, cho số điện thoại mà người ta muốn.

Sau khi về tới khách sạn, trong điện thoại của Đường Thịnh không chỉ có số điện thoại của Hạ Văn, còn có tài khoản wechat, weibo vân vân. Con ngươi của anh trầm xuống, không chút do dự gọi qua, tắt máy.

Đường Thịnh nhíu mày, ném điện thoại qua một bên bóp lấy mi tâm.

"Đường tổng."

"Có chuyện gì?" Đường Thịnh mặt lạnh nhìn về phía trợ lý hỏi.

Trợ lý ngây ra một lát, khụ một tiếng nói: "Bên này có chút việc cần được xử lý." Anh ta thấp giọng nói: "Có người gây rối."

Đường Thịnh đứng dậy, không chút do dự nói: "Đi xem xem."

Chờ lúc Đường Thịnh xử lý xong công việc lại gọi điện cho Hạ Văn, điện thoại vẫn là trạng thái tắt máy như cũ.

Mà lúc này Hạ Văn đang ở sân bay làm thủ tục đăng ký.

Chuyến bay của Hạ Văn là bảy giờ tối, năm giờ rưỡi liền đến sân bay, cô đẩy hành lý, chậm rãi cầm điện thoại đi ăn mì, sau khi gọi món xong lúc này mới mở máy, vừa mở máy liền nhìn thấy rất nhiều cuộc gọi chưa nhận, cô từng cái sơ lược, trả lời tin nhắn của Chu Túy Tuy và Ngải Trạch Dương xong, cô mới nhìn thấy một số lạ. Ngừng một chút, sau đó ấn mở tin nhắn đến của số lạ đó, trong đó viết một câu: Tôi là Đường Thịnh.

Ngón tay Hạ Văn ngừng một lát, không chút do dự xóa đi.

Ai quan tâm anh ta là ai, chẳng qua là ngủ qua một đêm mà thôi, ai cũng không lỗ đúng không.

Hạ Văn tuy rằng có chút chột dạ, nhưng vẫn cây ngay không sợ chết đứng, sau khi cô ăn mì xong lại lên máy bay, vừa ngủ một giấc liền đến nơi bản thân muốn đến.

Hawaii.

Hạ Văn là đến xem mặt trời lặn, cô chỉ muốn bản bân đi đâu đó giải sầu.

Ngày đến Hawaii này, đầu tiên Hạ Văn tìm khách sạn đăng kí, một người chậm rãi ăn đồ ăn, đêm đến lại đi xung quanh tùy tiện đi dạo, cũng không dám đi quá khuya, sau khi chụp vài bức ảnh, liền trở lại khách sạn, gọi video với Chu Túy Túy.

"Thế nào rồi?" Chu Túy Túy nhìn thấy người bên kia khuôn mặt tràn đầy nụ cười, có chút nghi hoặc: "Bên đó phong cảnh ra sao?"

"Vô cùng đẹp." Hạ Văn cười híp mắt nói: "Mình ra ban công cho cậu thấy cảnh của đường phố."

"Ừm."

Chu Túy Túy cong môi cười: "Vô cùng mong đợi."

Hai người ngắm cảnh, nói chuyện.

Hạ Văn đột nhiên ai dô một tiếng nói: "Nếu như ở đây có rượu của cậu, chắc là đẹp hơn, hai người chúng ta nhìn ánh trăng ở nước ngoài, cùng nhau uống rượu."

Chu Túy Túy cũng có chút muốn, bật cười nói: "Lần sau có thể, hai chúng ta cùng nhau đi du lịch."

"Đội trưởng Thẩm sẽ cho phép?" Hạ Văn liếc nhìn cô ấy, hừ một tiếng.

Chu Túy Túy cười cười, nhướng mày bá đạo nói: "Còn có lúc không cho phép sao."

Hạ Văn: "...... "

Cô bật cười cong cong môi.

Hai người cũng nói không quá lâu, chủ yếu là Hạ Văn cảm thấy bản thân một chó độc thân không thích hợp làm phiền vợ chồng cô ấy quá, nói chuyện một hồi liền trả Chu Túy Túy cho Thẩm Nam.

Hai ngày sau đó, điện thoại của Hạ Văn căn bản đều là trạng thái tắt máy, đầu tiên cô lập kế hoạch du lịch, không biết liền hỏi người, dù sao không trông chờ điện thoại, cô cũng không biết tại sao, chỉ muốn thử không có điện thoại, dựa vào bản thân một mình cũng có thể ở nơi này du lịch khá tốt.

Cũng muốn trải nghiệm một chút thanh tĩnh.

Hơn mười năm trước đều quá náo nhiệt, bây giờ có thể yên tĩnh lại đối với cô mà nói là không dễ dàng có được.

Nhưng có điều tất cả vẫn bị việc ngoài ý muốn làm vỡ. Chu Túy Túy bị người lái xe đâm, gặp tai nạn xe cộ, Hạ Văn không chút do dự thu dọn đồ đạc về nước chăm sóc người.

Cũng bởi vì chuyện này, lần nữa đụng phải Đường Thịnh. 

Hạ Văn vừa mới từ bệnh viện đi ra, liền nhìn thấy người đàn ông đứng phía đối diện.

Hạ Văn ngây người, theo bản năng muốn xoay người đi, nhưng nghĩ lại một chút lại cảm thấy tại sao mình phải tránh. 

Cô nâng mắt, nhìn thẳng về phía Đường Thịnh.

Ánh mắt Đường Thịnh trầm xuống nhìn về phía cô, hai tay đút túi, chờ xe ở trước mặt lái đi xong, anh sải bước đi về phía Hạ Văn.

"Đã đi đâu vậy?"

Hạ Văn: "......." Cô ngây người một lát, nhíu mày nhìn về phía Đường Thịnh: "Đường tổng tìm tôi có việc sao?"

Đường Thịnh bị thái độ lạnh nhạt của cô làm cho nghẹn lời. Anh dừng lại một chút, tựa tiếu phi tiếu nhìn cô: "Em nói xem."

Hạ Văn ha ha cười: "Tôi không biết."

Nói xong, cô xoay người liền muốn đi qua bên cạnh.

"Hạ Văn."

Đường Thịnh nghiến răng nghiến lợi gọi thành tiếng, anh nắm lấy tay Hạ Văn, khó có thể tin người này vậy mà sẽ lạnh nhạt như vậy. Một người bị vứt lại ở trong phòng đã là không thoải mái rồi, điện thoại liên tiếp mấy ngày cũng tắt máy làm cho Đường Thịnh suýt nữa cho rằng người bạn kia cho anh là số giả, nhưng cố tình anh đã điều tra, đó là số điện thoại của Hạ Văn.

Nghe vậy, Hạ Văn nâng mắt, ánh mắt trong veo nhìn về phía Đường Thịnh, lạnh mặt nói: "Đường tổng, nếu như anh muốn nói với tôi sự việc đêm đó, nam hoan nữ ái, đều là người trưởng thành rồi, đừng có so đo như vậy được không?"

Cô mỉm cười: "Đêm ngày hôm đó chẳng qua chỉ là anh tình tôi nguyện, sau khi uống say làm ra việc sai lầm, bây giờ còn ghi nhớ sao."

"Việc sai lầm sau khi uống rượu!" Đường Thịnh nặng nề nhìn chằm chằm cô, lặp lại lời cô vừa nói một lần nữa. 

Hạ Văn nghe xong, không sợ hãi chút nà: "Không phải sao?"

Đường Thịnh bị lời cô nói làm cho tức giận, anh cười lạnh một tiếng, một tay đút túi đứng đó giễu cợt thành tiếng gật đầu: "Phải!"

Anh cười lạnh: "Hạ tiểu thư nói rất đúng, nam hoan nữ ái, chẳng qua là việc sai lầm sau khi say." Anh gật đầu, tức giận không phát ra, cứ như vậy nhìn chằm chằm cô hồi lâu, xoay người đi.

Hạ Văn: "...... ."

Cô nhìn bóng lưng người đó xoay người đi một lát, lúc này mới cúi đầu đi về hướng ngược lại.

Bình luận

Truyện đang đọc