LÃNG MẠN CỦA ANH

Nháy mắt, công chúa nhỏ đã đến tuổi đi học.

Bản thân cô bé học tập rất nhanh, cũng thích kết bạn, cho nên ba tuổi, Chu Túy Túy liền đưa có bé đến trường mẫu giáo. Thụy Thụy ba tuổi, nói chuyện nhanh và nhiều hơn rất nhiều so với bạn bè cùng tuổi, cũng hiểu nhiều, ít nhất cô bé có thể hiểu được hai chữ "kiêu ngạo".

Chu Túy Túy vẫn luôn cưng chiều công chúa nhỏ, cũng vui vẻ cưng chiều cô bé, Thẩm Nam thì càng đừng nói, chỉ có một công chúa nhỏ, không cưng chiều cô bé thì cưng chiều ai, còn nữ vương đương nhiên lại càng cưng chiều hơn.

Ở trong lòng Thụy Thụy, địa vị trong nhà đầu tiên là mẹ, Thụy Thụy, ba ba.

Thụy Thụy xếp ở giữa, nhưng vẫn rất vui mừng.

Chu Túy Túy quay đầu, nhìn về phía người  hưng phấn vì sắp đi học: "Vui vẻ như vậy sao?" Cô cố ý hỏi: "Có phải không muốn ở nhà với mẹ mỗi ngày, Thụy Thụy nhà chúng ta đều sắp phải đi học rồi."

Thụy Thụy vội vàng lắc đầu, trợn mắt nhìn mẹ của mình: "Không phải như vậy, con rất thích mẹ."

Nghe vậy, Thẩm Nam đang lái xe ở phía trước nhướng mày: "Chỉ lưu luyến mẹ thôi sao?"

Thụy Thụy cười hì hì, ghé vào hôn một cái lên mặt Chu Túy Túy, mới ngọt ngào nói: "Còn nhớ ba nữa."

Thẩm Nam bật cười, không nhịn được mà liếc nhìn cô bé một cái: "Còn rất công bằng chứ."

Ngày đầu tiên đi học của công chúa nhỏ, cũng không có bất kỳ thay đổi nào. Ngoại trừ vui vẻ chính là vui vẻ, cô bé ở trường học rất được hoan nghênh, mọi người rất thích cô bé lạnh lợi tinh quái như vậy, ngay cả cô giáo của Thụy Thụy vẫn luôn nói với Chu Túy Túy cô nhóc này quá thông minh, vừa thông minh vừa hiểu chuyện, lại xinh đẹp, bé trai hay bé gái đều thích Thụy Thụy.

Chu Túy Túy nghe, dở khóc dở cười.

Nhưng nhật ký đi học của công chúa nhỏ, đã thuận lợi hoàn thành, thỉnh thoảng cô bé cũng khóc nháo, nhưng tóm lại đều ở trong phạm vi Chu Túy Túy và Thẩm Nam có thể chấp nhận, bé gái mềm mại một chút cũng bình thường.

Hôm nay, Chu Túy Túy đón Thụy Thụy về nhà, mùa thu, thời tiết rất tốt, lá vàng khô rơi đầy đất, tiểu khu bọn họ có một cây bạch quả vô cùng xinh đẹp.

Chu Túy Túy cúi đầu nhìn về phía cô nhóc đang nắm tay mình ở bên cạnh, nghĩ nghĩ hỏi: "Thụy Thụy, có muốn qua bên kia chụp ảnh không?"

Thụy Thụy chớp mắt nhìn cách đó không xa, bên kia còn có rất nhiều trẻ con: "Được nha."

Mắt cô bé sáng rực lên, nhìn về phía Chu Túy Túy: "Mẹ ơi, muốn đi chụp ảnh."

Chu Túy túy cười, "Được, chúng ta đi chụp ảnh."

Khi hai người đi qua, dưới cây bạch quả có rất nhiều người, còn có một chú mèo, Thụy Thụy từ nhỏ đã thích mèo, chó cũng được, không tính là thích, nhưng cũng không phải không thích, chính là thích mèo hơn một chút, dùng lời của Chu Túy Túy mà nói thì chính là, những người thích ngủ có khả năng đều thu hút nhau.

Không sai, chính là đạo lý như vậy.

Chụp ảnh cần phải xếp hàng, còn có các thiết bị cho trẻ con chơi đùa, hoàn cảnh của tiểu khu khá tốt, đầy đủ mọi thứ.

Chu Túy Túy nhìn một cái, "Con muốn đi chơi thì có thể chơi, mẹ ở đây xếp hàng."

"Không cần." Thụy Thụy nắm lấy ngón tay của cô, ngẩng đầu nhìn Chu Túy Túy: "Con muốn xếp hàng với mẹ."

Chu Túy Túy bật cười, cong môi: "Không sao, mẹ biết con muốn đi chơi cầu trượt, con chơi trước đi, đợi lát nữa mẹ gọi thì con liền đến đây."

Thụy Thụy có chút giãy giụa.

Cô bé vẫn luôn nhớ rõ lời ba ba dạy, phải ở bên cạnh mẹ nhiều hơn, không thể để mẹ lại một mình, đặc biệt là khi xếp hàng, một mình sẽ rất nhàm chán.

"Nhưng là ba ba nói con phải ở bên cạnh mẹ." Thụy Thụy rất có nề nếp, rất nghiêm túc: "Mẹ xếp hàng cho con, nếu như con đi rồi có phải là tiểu Thụy Thụy không có lương tâm hay không?"

Chu Túy Túy dở khóc dở cười, xoa đầu cô bé dỗ dành: "Không sao, hôm nay mẹ sẽ không nói Thụy Thụy không có lương tâm."

Cô chỉ vào một bên nói: "Mẹ gọi điện cho ba ba, hôm nay thứ sáu rồi hỏi xem ba ba mấy giờ về, con đi chơi đi, mẹ đứng một mình không cô đơn chút nào." Cô nhìn vào đồng hồ thông minh trên cổ tay Thụy Thụy, nhẹ giọng nói: "Đợi lát nữa mẹ sẽ gọi điện thoại cho con, con về là được."

Đôi mắt Thụy Thụy sáng lên, sung sướng đồng ý: "Được, vậy con đi trước nha mẹ."

"Đi đi."

Chu Túy Túy nhìn cô nhóc đến bên cầu trượt, mới khẽ cười một tiếng, gọi điện thoại cho Thẩm Nam.

Thụy Thụy vừa mới đến cầu trượt bên kia, đang suy nghĩ phải xếp hàng lên chơi, đột nhiên bị người bên cạnh đẩy một cái.

Cô bé đứng không vững, mắt thấy chuẩn bị ngã xuống bên cạnh, đột nhiên có một cánh tay kéo cô bé lại.

Thụy Thụy sửng sốt, chớp chớp mắt nhìn người đột nhiên xuất hiện.

"Cảm ơn." Đây là ba mẹ dạy, đối với người giúp đỡ mình nhất định phải cảm ơn.

Cô bé cúi đầu nói cảm ơn, sau đó ngẩng đầu nhìn người đang ôm mình, không nhìn không biết, vừa thấy rồi Thụy Thụy liền có chút ngây ngốc.

Anh trai nhỏ trước mặt rất tinh xảo, chính là kiểu đẹp, còn đẹp hơn em trai nhà mẹ nuôi Hạ Văn, hình như còn đẹp hơn ba ba một chút. À, không đúng, Thụy Thụy lắc đầu, anh trai nhỏ trước mặt không đẹp bằng ba ba.

Cô bé chớp chớp mắt nhìn: "Cảm ơn anh trai."

Duy Tùy nhìn cô bé trước mặt, lạnh mặt gật đầu: "Không cần cảm ơn."

Thụy Thụy cảm nhận được đây là băng tuyết bắc cực, yên lặng xoay người chạy qua một bên. Chẳng qua lúc chơi cầu trượt, cô bé luôn không nhịn được mà nhìn anh trai nhỏ ngồi dưới tàng cây, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Thụy Thụy." Có một đồng bọn nhỏ nhìn thấy cô bé gọi lên.

Thụy Thụy đáp một tiếng, nhìn về phía bạn nhỏ kia, "Pi Pi, anh trai nhỏ kia là ai vậy?"

Cô bé nhỏ giọng hỏi.

Pi Pi nhìn một cái, ghé vào tai Thụy Thụy nhỏ giọng nói: "Mình cũng không biết đâu, hôm nay mới nhìn thấy, anh trai cũng không chơi cùng bọn mình."

Thụy Thụy mi mắt cong cong cười, đôi mắt sáng ngời: "Anh trai nhỏ ấy vừa mới cứu mình."

"Vậy cậu cảm ơn anh ấy chưa?"

"Ừ." Thụy Thụy cười, "Có."

Hai người bạn nhỏ nói chuyện, đến khi Chu Túy Túy gọi điện cho Thụy Thụy, cô bé đi về phía Chu Túy Túy, còn không quên quay đầu lại nhìn anh trai nhỏ một cái, chẳng qua dưới tàng cây, đã không có người.

Sau khi chụp ảnh xong, Chu Túy Túy quay đầu nhìn về phía Thụy Thụy: "Làm sao vậy?"

Cô chỉ chỉ: "Lúc này luôn nhìn về phía bên kia."

Thụy Thụy cũng không giấu diếm bí mật nhỏ gì với ba mẹ, trực tiếp kể chuyện lúc nãy cho Chu Túy Túy nghe.

Nghe vậy, Chu Túy Túy hơi kinh ngạc, "Vậy con có cảm ơn anh trai nhỏ không?"

"Có." Thụy Thụy ôm cổ cô làm nũng, hôn một cái: "Con vẫn luôn nhớ lời mẹ."

Chu Túy Túy cười, xoa tóc cô bé dỗ dành: "Thụy Thụy nhà chúng ta thật ngoan."

"Là mẹ dạy tốt."

"Vua nịnh nọt nhỏ." Chu Túy Túy dở khóc dở cười, ôm cô bé về nhà.

Trên đường về nhà, trùng hợp thấy được một chiếc xe vận chuyển, Chu Túy Túy nhướng mày lên, cũng không xem nhiều. Nhà đối diện có người mới chuyển đến, trong khoảng thời gian này thỉnh thoảng có thể nhìn thấy xe vận chuyển ra vào, nhưng cô cũng không bất kỳ nghi vấn nào.

"Mẹ ơi, khi nào ba về?"

"Tối nay, khi chúng ta ăn cơm chiều xong liền về."

"Không đợi ba ba về sao?"

"Không đợi." Chu Túy Túy an ủi nói: "Sợ Thụy Thụy sẽ đói, chờ ba ba về chúng ta lại chờ ba ba ăn cơm có được không?"

"Được ạ."

Thụy Thụy là một cô nhóc có lương tâm, đêm đó sau khi Thẩm Nam về, hai mẹ con thật sự khuya cùng anh.

Hôm sau là cuối tuần, công chúa nhỏ Thụy Thụy khó có khi được ngủ nướng, Chu Túy Túy và Thẩm Nam cũng không chủ động gọi cô bé dậy, chỉ cần 9h tỉnh là được.

Đây là quy định nhà bọn họ, trẻ nhỏ cần ăn sáng, khoảng 9h ăn không phải là vấn đề gì lớn, nếu như phải đi học, Thụy Thụy đều là 7h thức dậy, ăn sáng, ra cửa, cho nên, cuối tuần cho cô bé ngủ thêm 2 tiếng, đều không quá đáng, rốt cuộc cũng là cuối tuần, cả nhà Chu Túy Túy cũng sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.

Nhưng mà công chúa nhỏ sáng sớm đã tỉnh rồi.

Khi tỉnh lại thì được biết, ba mẹ đã ra ngoài.

Cô bé ngẩng đầu nhìn dì giúp việc trong nhà, mở đôi mắt nhập nhèm ra mềm mại đáp: "Mẹ với ba ra ngoài rồi sao?"

Dì giúp việc cười: "Bọn họ cho rằng con muốn ngủ nướng, cho nên đã ra ngoài chạy bộ rồi."

Bà duỗi tay sờ đầu Thụy Thụy: "Còn buồn ngủ không, có muốn ngủ tiếp không?"

"Không ạ." Thụy Thụy ôm dì giúp việc làm nũng, "Muốn dì ôm một cái."

Dì giúp việc cười: "Được, dì ôm một cái."

Bà ôm Thụy Thụy, dỗ dành: "Đi đánh răng rửa mặt trước nhé, đợi lát nữa ba mẹ liền trở về."

"Vâng."

Thụy Thụy ngọt ngào đồng ý.

Chẳng sau khi đánh răng rửa mặt xong, ba mẹ còn chưa về. Thụy Thụy rất quen thuộc tiểu khu này, muốn ra cửa chờ bọn họ.

Công chúa nhỏ bị bỏ rơi, giờ phút này tủi thân vô cùng.

Cũng may ngày thường Thẩm Nam và Chu Túy Túy cho cô bé đủ cảm giác an toàn, làm cho cô bé tỉnh lại không thấy được ba mẹ cũng không đến mức sẽ khóc.

Mới vừa ra khỏi cửa, Thụy Thụy cầm sửa liền thấy bóng dáng quen thuộc ở đối diện, mắt cô bé sáng rực lên, khi Du Tùy xoay người hô lên: "Anh trai."

Âm thanh của cô bé mềm mại ngọt ngào, hai chữ anh trai gọi vô cùng dễ nghe.

Du Tùy hoảng hốt, quay đầu nhìn cô bé đột nhiên xuất hiện, cô bé mặc áo hoodie trắng và quần yếm, nhìn qua rất mềm mại đáng yêu, tóc tết bím, lanh lợi hoạt bát vô cùng.

"Chào em." Du Tùy không vì sao lại chào hỏi với cô bé.

Thụy Thụy gật đầu, hưng phấn nói: "Anh trai, anh cũng ở chỗ này sao, vì sao lúc trước em không nhìn thấy anh?"

Cô bé buồn rầu gãi gãi bím tóc: "Là trí nhớ của Thụy Thụy không tốt sao?"

Du Tùy nghe, không nhịn được cười, "Em tên gì?"

"Thụy Thụy." Cô bé nửa ngồi xổm nhìn anh trai, đôi mắt tỏa sáng: "Em tên là Thụy Thụy, anh trai tên gì?"

"Du Tùy."

"A." Thụy Thụy gặp được hai chữ khó đọc, đọc không ra: "Tùy Tùy."

"Anh ơi, anh mới chuyển đến sao?" Cô bé nhìn nói: "Mẹ nói gần đây có hàng xóm mới đến, chính là anh sao?"

"Ừ."

Không lâu sau, thông qua tiểu thiên sứ thích hợp để tìm tòi tin tức Thụy Thụy, cô bé đã biết tên tuổi của Du Tùy, cùng với năm nay học lớp mấy.

Anh trai nhỏ Du Tùy năm nay 7 tuổi, bởi vì đi học sớm, đã lên lớp 3 rồi. Mới từ nơi khác đến.

Mới không đến mười phút, Thụy Thụy đã rất quen thuộc với anh trai nhỏ.

Đương nhiên, đây cũng là cô bé tự cho rằng như vậy.

Khi mẹ của Du Tùy từ cửa ra ngoài, khi nhìn thấy con trai lạnh lùng của mình nói chuyện với một cô bé, ngẩn người: "Du Tùy?"

Du Tùy lãnh đạm nhìn một cái: "Vâng."

"Chào dì." Thụy Thụy chủ động chào hỏi: "Dì là mẹ của anh trai sao?"

Mẹ Du Tùy hoảng hốt, cong môi: "Cô bé xinh đẹp như vậy, từ đâu đến vậy?" Cô duỗi tay sờ đầu Thụy Thụy: "Dì sờ đầu con con không để ý chứ?"

"Không ạ." Thụy Thụy cười: "Mẹ nói đây là biểu hiện dì rất thích con."

Mẹ Du cười, gật đầu: "Con sống ở gần đây sao? Xinh quá."

"Đúng vậy," Thụy Thụy ngoan ngoãn gật đầu trả lời: "Con ở bên kia."

Cô bé ngọt ngào mà nhìn mẹ Du: "Dì ơi, dì thật xinh đẹp nha."

Mẹ Du bật cười, đột nhiên thích cô nhóc nói chuyện ngọt ngào này, cô nhìn con trai của mình, trên mặt khó có được chút tươi cười, tròng mắt của mẹ Du lay chuyển, mời Thụy Thụy: "Thụy Thụy ăn bữa sáng chưa, có muốn đến nhà dì ăn bữa sáng không?"

Thụy Thụy lắc đầu, cầm sữa ra nói: "Không cần, con ra đây chờ ba mẹ về."

Mẹ Du: "Ba mẹ con đi đâu sao?"

Nhắc đến cái này, Thụy Thụy liền rất ủ rũ, chẹp miệng, tủi thân vô cùng: "Ba mẹ đi hẹn hò rồi."

Mẹ Du: "....."

Du Tùy nhìn biểu tình tủi thân của cô bé, không tự chủ nói: "Vậy anh chờ cùng em nhé."

"Thật vậy sao?"

"Ừm."

"Được nha."

Công chúa nhỏ Thụy Thụy, một ngày này đã thu hoạch được bạn nhỏ mới, còn là một anh trai nhỏ sau này sẽ che chở mình.

Chương 82: Công chúa nhỏ 5

Cùng ngày, Chu Túy Túy còn thông qua Thụy Thụy quen biết cả nhà của Du Tùy, cũng chính là hàng xóm mới chuyển đến, không lâu liền quen thuộc.

Chỉ có thái đội của Thẩm Nam với Du Tùy là bình thường, nhưng Chu Túy Túy lại rất thích cậu nhóc ít nói nhưng lại rất hiểu chuyện này.

Cả cuối tuần, Thụy Thụy và Du Tùy đã quen thuộc hơn nhiều. Du Tùy tuy ít nói, nhưng Thụy Thụy lại là một cô bé lảm nhảm, có thể ríu rít suốt một buổi trưa khi mà Du Tùy đang đọc sách, Du Tùy nhìn như đang đọc sách, không nghe cô bé nói chuyện, nhưng khi Thụy Thụy muốn cái gì, Du Tùy luôn có thể biết đầu tiên.

Tình bạn của tụi nhóc chính là thần kỳ như vậy, có thể tốt ngay lập tức.

Đến cuối tuần thứ hai, hai nhà đã có thể tụ tập ăn BBQ cùng nhau.

Mẹ Du Tùy nhìn hai đứa nhỏ cách đó không xa, nói chuyện với Chu Túy Túy: "Có chút thần kỳ, Du Tùy ngày trước không quá thích trẻ con."

Nhưng đối với Thụy Thụy, cậu nhóc lại có kiên nhẫn vô cùng.

Chu Túy Túy mỉm cười, nói: "Chắc đây là do duyên phận."

Trước kia, cô cũng chưa từng thấy Thẩm Mộ Xuy dính người như vậy.

Công chúa nhỏ Thụy Thụy là một cô bé thông minh, cũng biết dính lấy người thân cận, muốn bày tỏ, muốn làm nũng, nhưng cái này ngoại trừ mấy người rất quen thuộc như mẹ nuôi Hạ Văn, chú Lục Gia Tu, thì những người lớn và trẻ em khác, trong lòng cô bé đều có khoảng cách.

Tuy rằng không có biểu hiện rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, ít nhất sẽ không gây rối với thầy cô cùng bạn học, cũng sẽ không luôn ríu rít nói chuyện, bạn bè của cô bé tuy nhiều, nhưng trong lòng cô bé lại có giới hạn.

Cho nên đối với biểu hiện khoảng thời gian này của Thụy Thụy, Chu Túy Túy cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhưng nghĩ lại, lại có thể hiểu được.

Có thể do Du Tùy lớn hơn một chút, biết chăm sóc cô bé, cũng là tính cách, cho cô bé cảm thấy an toàn.

Mẹ Du cười, nhàn nhạt nói: "Tên nhóc Du Tùy này không thích giao lưu với người khác, lạnh nhạt, bây giờ cùng Thụy Thụy như vậy, khá tốt."

Cuối cùng cô cũng yên tâm không ít, có đôi khi, mẹ Du còn lo lắng có phải Du Tùy bị bệnh tự kỷ hay không, một ngày nói không quá mấy câu. Rõ ràng tính cách của cô và ba Du Tùy cũng khá được, sao tính cách của con trai lại khác biệt như vậy.

Cô là một người mẹ, tự nhiên không muốn tính cách con trai khác biệt, trước kia ba Du Tùy vẫn luôn lo lắng thằng bé như vậy lớn lên sẽ làm sao bây giờ, liệu có phải không có bạn bè không, nhưng ba của Du Tùy đối với tính cách này của cậu bé cũng không có ý kiến gì, chỉ cảm thấy có lẽ cậu bé cảm thấy người khác hơi ấu trĩ một chút, không muốn giao lưu với bạn cùng tuổi.

Nhưng mà bây giờ vừa thấy, hình như cũng không phải như vậy.

Công chúa nhỏ Thụy Thụy cũng ấu trĩ, mới ba tuổi, đáng yêu vô cùng.

Mẹ Du nhìn về phía Du Tùy và Thụy Thụy, vừa lúc nhìn thấy con trai mình đút đồ ăn cho Thụy Thụy, không khỏi âm thầm ghen tị, con trai mình từ năm bốn tuổi, cũng đã không làm nũng với mình.

Nghĩ, cô khẽ thở dài sâu kín.

Chua xót.

Bên kia, Thụy Thụy quấn lấy Du Tùy gắp đồ ăn cho mình: "Anh ơi, em muốn ăn bắp."

Du Tùy nhìn một cái: "Anh làm cho em."

"Được nha." Thụy Thụy chớp mắt nói: "Nhưng mà em không gặm được."

Công chúa nhỏ Thụy Thụy cái gì cũng tốt, chỉ là hàm răng không tốt lắm.

Du Tùy duỗi tay, xoa xoa tóc cô bé: "Anh đi rửa tay, sau đó tách hạt ngô cho em, ăn được không?"

"Được."

Thụy Thụy rất ngoan, khi Du Tùy đi rửa tay thật sự không nhịn được bụng đói khát, ôm bắp ngô gặm một cái, không gặm được, cô bé nhíu mày, rất buồn rầu.

Vì sao hàm răng của cô bé lại không tốt như vậy chứ???

Cô bé cúi đầu, tức giận bất bình mà gặm hai miếng, cuối cùng cũng gặm được mấy hạt.

Khi Du Tùy trở về, thấy cô bé đang tích cực gặm một cái bắp, nhịn không được nở nụ cười, thuận thế ngồi ở một bên, ôm cô bé ngồi bên cạnh: "Muốn ăn như vậy sao?"

Thụy Thụy chớp chớp mắt, gật đầu vuốt bụng mình: "Đói bụng."

Du Tùy bật cười, cong cong môi tách hạt ngô cho cô bé: "Chờ anh năm phút, đợi lát nữa anh vừa tách, em vừa ăn."

"Được nha."

Ánh mắt Thụy Thụy tỏa sáng, nhìn anh trai tách hạt bắp mình. Trên phương diện này Du Tùy rất có kiên nhẫn, thật sự tách từng hạt bắp, để cô bé ăn.

Thụy Thụy ăn hai hạt, sau đó cầm lên, đưa lên miệng Du Tùy, ngọt ngào nói: "Anh trai cũng ăn đi."

Du Tùy ngẩn ra, nhìn hạt bắp trên đôi tay nhỏ mũm mĩm, không nhúc nhích.

Cậu bé cúi đầu, đối diện với đôi mắt tỏa sáng kia của Thụy Thụy, đôi mắt cô bé rất lớn, đồng tử vừa đen vừa sáng, làm người không tự chủ mà bị hấp dẫn. Nhưng mà, Du Tùy có thói sạch sẽ.

Kiểu cầm đồ trong tay này, cậu bé đều không ăn, cũng không thích người khác đút đồ ăn cho mình.

Nhưng nhìn em gái nhỏ trước mặt mình, cậu bé lại không đành lòng từ chối.

"Được." Cậu bé cúi đầu, ăn hạt bắp mà Thụy Thụy đút đến, không hề ghét bỏ chút nào.

Thụy Thụy nhìn cậu bé ăn xong, lúc này mới cười tủm tỉm nói: "Mẹ nói phải chia sẻ, cho nên Thụy Thụy ăn, anh trai cũng ăn cùng."

Trên mặt Du Tùy là nụ cười khẽ, đáp một tiếng: "Ừm, Thụy Thụy ăn trước."

"Vâng."

Hai đứa bé cứ như vậy mà ăn hết một bắp, mẹ Du cách đó không xa nhìn, yên lặng chia sẻ chuyện này cho chồng mình.

Thói sạch sẽ của con trai cô, cũng không nghiêm trọng.

Quả thật khó tin.

Sau khi ăn BBQ xong, quan hệ của Thụy Thụy và Du Tùy tốt hơn mấy phần.

Chỉ cần là cuối tuần, hai đứa lại chơi cùng nhau, Du Tùy thích đọc sách, những cuốn sách đó Thụy Thụy xem không hiểu, nhưng đợi bên cạnh Du Tùy, cô bé rất yên tĩnh.

Ngay cả Chu Túy Túy và Thẩm Nam đều cảm thấy khó tin về sự thay đổi của cô bé, phải biết rằng công chúa nhỏ không thích nhất là yên tĩnh, cô bé một người thích lảm nhảm, cũng thích náo nhiệt, tính cách này có lẽ di truyền từ Chu Túy Túy, nhưng khi cô bé ở cạnh Du Tùy, thật sự là một bé ngoan, không khóc không nháo, thỉnh thoảng còn đeo cặp sang nhà, để Du Tùy dạy cô bé làm bài.

Hôm nay, công chúa nhỏ Thụy Thụy về nhà không phải rất vui vẻ.

Chu Túy Túy nhìn, có chút ngạc nhiên: "Thụy Thụy, làm sao vậy?"

Cô duỗi tay, ôm cô bé vào ngực: "Công chúa nhỏ nhà chúng ta hôm nay không vui sao?"

Thụy Thụy ừ một tiếng, ôm Chu Túy Túy làm nũng: "Mẹ ơi, anh trai có phải không thích con không?”

Nghe vậy, Chu Túy Túy ngẩn ra, ngạc nhiên nhìn về phía cô bé: "Sao lại nói thế, anh trai không phải rất thích Thụy Thụy nhà chúng ta sao?" Cô cười nói: "Có phải Thụy Thụy nhà chúng ta đã làm gì để anh trai không vui không?"

Thụy Thụy nhíu mày, ôm cổ cô làm nũng nói: "Con không làm gì nha."

Cô bé chỉ là không cẩn thận làm vỡ một cái bình mà thôi, chính là lần trước có làm vỡ cái gì, còn ở nhà anh trai không cẩn thận làm vỡ một cái bát, nhưng anh trai cũng không tức giận, thậm chí còn an ủi cô bé.

Hôm nay tuy rằng không tức giận, không tức giận với mình, nhưng Thụy Thụy có thể cảm giác được, anh trai không vui.

Sau khi  nghe Thụy Thụy, Chu Túy Túy nghĩ nghĩ, an ủi cô bé: "Con làm vỡ một cái bình của anh trai, có xin lỗi anh trai không?"

"Có." Cô bé nhìn Chu Túy Túy: "Con đã xin lỗi anh trai, con không cố ý."

Lúc ấy cô bé quá chú ý xem TV, cho nên mới không cẩn thận làm đổ.

Chu Túy Túy nhướng mày, lại có chút ngạc nhiên.

Quen biết hai tháng, Du Tùy đối xử với Thụy Thụy thiếu chút nữa làm Chu Túy Túy cảm thấy đó liệu có phải con trai thất lạc của bọn họ không, chẳng qua là họ không biết mà thôi, Du Tùy làm anh trai thật sự rất tốt, Thụy Thụy vẫn luôn muốn có một anh trai, cho nên vẫn luôn dính Du Tùy, tình bạn giữa trẻ con với nhau nói thế nào  nhỉ, rất diệu kỳ.

Cô và Thẩm Nam cũng không ngăn cản hai đứa học tập và chơi với nhau, khi còn nhỏ có một người bạn tốt, về sau trưởng thành là một chuyện rất đáng để tự hào.

Chu Túy Túy rất hâm mộ Thẩm Nam, có đám anh em như Lục Gia Tu, quen biết từ nhỏ, đến bây giờ vẫn giúp đỡ nhau như cũ, có chuyện gì tuyệt đối sẽ là người đầu tiên đi giúp đỡ, có chuyện gì tốt thì cùng nhau chia sẻ, cô hy vọng Thụy Thụy cũng như vậy, kết bạn nhiều, tốt xấu, đều trải qua.

Khả năng phương thức giáo dục của Chu Túy Túy có hơi thành thục một chút, nhưng thật đúng là vậy.

Cô nhìn công chúa nhỏ uất ức vô cùng, sờ đầu cô bé an ủi: "Nếu muốn xin lỗi anh trai, vậy chúng ta đi mua một cái ly tặng cho anh trai được không?"

Cô kiên nhẫn giáo dục: "Bởi vì Thụy Thụy làm vỡ bình của anh trai, có thể anh trai rất thích cái bình kia, có đôi khi chúng ta sẽ có một số đồ vật ý nghĩ khác nhau, cho nên sẽ rất trân trọng."

Nghe vậy, Thụy Thụy ngẩng đầu nhìn về phía mẹ của mình: "Thụy Thụy nghe không hiểu."

Chu Túy Túy bật cười, ngồi trên thảm giải thích cho cô bé: "Con xem, Thụy Thụy có phải đều rất quý trọng những đồ vật mà ba mẹ tặng cho con mỗi năm không?"

Cô dừng một chút, đột nhiên có chút nghẹn ngào: "Còn bức tranh cụ nội tặng cho Thụy Thụy kia, có phải Thụy Thụy rất yêu quý không, treo trong phòng không cho bất cứ ai chạm vào."

Ông nội Thẩm năm Thụy Thụy hai tuổi đã qua đời, trước khi đi đã vẽ cho Thụy Thụy một bức tranh, chính là bộ dáng cô bé đang ngủ, Thụy Thụy rất quý trọng nó, trên cơ bản khách trong nhà muốn xem, cô bé đều không cho, tuy rằng cô bé nhỏ, nhưng biết được rằng đó là món quà trân quý nhất mà cụ nội để cho mình, cô bé sợ người khác nhìn thấy, sẽ phụ lại tâm ý của cụ nội, cũng lo lắng người khác sẽ làm hỏng, cho nên vẫn treo trong tủ khóa, ngay cả dì giúp việc lau cô bé cũng không cho, thỉnh thoảng lau khung ảnh một chút, cô bé cũng sẽ gọi Chu Túy Túy hoặc Thẩm Nam cùng đi giúp, đối với Thụy Thụy mà nói, đó là phần lễ vật trân quý nhất.

Thụy Thụy ngẩn người, đột nhiên hiểu được.

"Cho nên cái bình kia của anh trai, cũng là người rất quan trọng tặng sao?"

Chu Túy Túy cười, tránh mặt cô bé lau nước mắt ừ một tiếng: "Có thể anh trai cho rằng vật đó rất quan trọng, không nhất định là người quan trọng tặng, nhưng anh trai nhất định rất thích nó."

Thụy Thụy hiểu được.

Cô bé gật đầu, duỗi tay vỗ vỗ lưng mẹ, ôm Chu Túy Túy mềm mại nói: "Mẹ đừng đau lòng, có thời gian chúng ta đi thăm cụ nội được không?"

Chu Túy Túy nhéo mặt cô bé, đối với cô bé đáng yêu hiểu chuyện như vậy, quá thích.

"Được."

"Đi cùng ba."

Chu Túy Túy vuốt tóc cô bé: "Vậy bây giờ chúng ta ăn cơm chiều, đợi lát nữa mẹ dẫn con ra ngoài dạo phố, chọn cho anh trai cái bình thật đẹp được không?"

"Được." Thụy Thụy nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý.

Khi ăn cơm tối, Thụy Thụy lại bắt đầu xem TV.

Chu Túy Túy cũng không ngăn cản, tuy rằng thói quen không tốt, nhưng thật ra cô cũng thích xem TV khi ăn cơm, luôn cảm thấy một nhà ăn cơm xem TV, thỉnh thoảng còn có thể giao lưu, đương nhiên không xem cũng có thể giao lưu, nhưng thỉnh thoảng xem cũng không sao.

Cô nhìn, nhận ra Thụy Thụy đang nhìn một nam sinh đang khiêu vũ trong TV, nhướng mi, có chút ngạc nhiên: "Con thích xem cái này?"

Thụy Thụy gật đầu: "Ừm, thích."

Cô bé đột nhiên quay đầu nói với Chu Túy Túy: "Mẹ, khiêu vũ đẹp.”

Chu Túy Túy: "....."

Cô con gái này, đều là mấy cái sở thích gì vậy.

Nhiều năm sau, Chu Túy Túy cuối cùng cũng hiểu được tại sao khi Thụy Thụy làm vỡ bình của Du Tùy, Du Tùy lại tức giận. Nha đầu này một khi đã xem TV là có thể quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, thậm chí còn có thể quên người, Chu Túy Túy và Thẩm Nam đều bị bỏ quên quen rồi, cũng không cảm thấy cái gì, nhưng Du Tùy có thể là lần đầu tiên, cho nên sự khó chịu trong lòng cậu bé, là không vui.

Cô gật đầu, nhìn anh chàng đẹp trai đang khiêu vũ trong TV, dừng một chút hỏi: "Thụy Thụy có muốn học khiêu vũ không?"

Nghe vậy, đôi mắt của Thụy Thụy sáng lên, vui mừng nhìn về phía Chu Túy Túy: "Thụy Thụy có thể đi học khiêu vũ sao?"

Chu Túy Túy bật cười, ừ một tiếng: "Đương nhiên có thể, nhưng khiêu vũ sẽ rất mệt."

Cô im lặng một lát nói: "Mỗi ngày đều phải ra rất nhiều mồ hôi, con có thể kiên trì không?"

Thụy Thụy nghiêng đầu nhìn về phía cô: "Con không biết. Nhưng con sẽ cố gắng."

Chu Túy Túy cười, nhướng mi: "Được, mẹ tìm cho con một cô giáo tốt, chúng ta học khiêu vũ."

"Vâng."

Chỉ cần Thụy Thụy cảm thấy hứng thú, cho dù là cái gì, Thẩm Nam và Chu Túy Túy đều sẽ không ngăn cản, không thích cũng không ép buộc, bọn họ không muốn con gái trở nên nổi tiếng, nhưng nếu cô bé thích, Chu Túy Túy liền đồng ý cho cô bé đi học, người nhất định phải học những gì mình thích, thời thơ ấu mới tràn ngập niềm vui.

Sau khi ăn cơm xong, Thụy Thụy và Chu Túy Túy đi mua bình, trên đường còn nhận được điện thoại của đội trưởng Thẩm.

"Muốn ra ngoài."

"Em gửi vị trí cho anh, anh đến đây tìm bọn em." Chu Túy Túy mỉm cười nói: "Thụy Thụy làm vỡ một cái bình của Du Tùy, muốn mua một cái khác tặng cậu bé."

Thẩm Nam rất khó chịu đáp một tiếng: "Thụy Thụy cũng chưa mua cho anh cái bình nào, bây giờ lại tặng thằng nhóc thối kia."

Chu Túy Túy cạn lời: "Anh đến đây, em mua cho anh một cái."

Thẩm Nam: "...."

Anh chột dạ sờ sờ mũi, lái xe đến đón bà xã và con gái.

Chu Túy Túy trực tiếp dẫn Thụy Thụy đến một trung tâm thương mại, cửa hàng chuyên bán ly, những cái ly rực rỡ muôn màu làm người xem hoa mắt, cô nghĩ nghĩ, cúi đầu nhìn Thụy Thụy, "Mua một cái bình giữ nhiệt đi."

Thụy Thụy nhìn cô: "Vì sao?"

"Như vậy anh trai đi học cũng có thể mang theo." Cô nói: "Bình giữ nhiệt giữ ấm, bây giờ sắp là mùa đông rồi, có phải uống nước ấm rất quan trọng không?"

Đôi mắt Thụy Thụy lập tức sáng ngời, khẽ gật đầu: "Đúng vậy, mẹ thật thông minh."

Chu Túy Túy bật cười.

Cuối cùng, căn cứ vào sở thích của Du Tùy, Thụy Thụy mua cho cậu bé một bình giữ nhiệt màu đen đơn giản, còn thuận tay cầm cho mình một cái hồng nhạt nhìn về phía Chu Túy Túy, "Mẹ, con cũng muốn uống nước ấm.”

Chu Túy Túy: "Mua."

Cô thuận tay, mua chính mình và Thẩm Nam mỗi người một cái.

Người một nhà, luôn phải nghiêm chỉnh.

Đợi khi Thẩm Nam đến đón hai người, nhìn thấy, im lặng.

Anh dở khóc dở cười nhìn về phía Chu Túy Túy: "Sao lại mua bốn cái?"

Chu Túy Túy nhướng mày cười: "Không phải anh nói Thụy Thụy chưa tặng anh ly sao, em tặng anh một cái không giống sao?"

Cô cười nói: "Thụy Thụy là hồng nhạt, em là màu trắng, anh là màu đen, vừa hay tốt không?"

Thẩm Nam nhướng mày, nhìn nhìn hỏi: "Vậy thằng nhóc thối kia thì sao?"

Thụy Thụy ôm Thẩm Nam hôn một cái, làm nũng nói: "Ba ba, anh trai cũng thích màu đen."

Thẩm Nam: "....."

Trái tim đau quá!!!!!

Sau khi về đến nhà, vì quá muộn, một nhà ba người cũng không sang nhà Du Tùy, liền chờ hôm sau mang bình sang.

Sau khi ba người về nhà, Chu Túy Túy và Thẩm Nam ở trong bếp bận rộn, chuẩn bị nấu gì đó cho đội trưởng Thẩm còn chưa được ăn, mà công chúa nhỏ Thụy Thụy, vẫn xem TV trong phòng khác, còn nhân tiện cầm điện thoại của mẹ chụp ảnh bình giữ nhiệt làm kỷ niệm.

Không lâu sau, Chu Túy Túy và Thẩm Nam đi ra, Thụy Thụy đi dạo một vòng cũng đã đói bụng.

Một nhà ba người ngồi trên bàn cơm, ánh đèn màu cam ấm áp, sáng ngời lại ấm áp.

Bọn họ vẫn như tước, cùng nhau đi lại, rất ấm áp mà ngồi bên nhau nói cười, ăn mỳ nóng hổi.

Một nhà ở bên nhau ăn cơm, đối với Chu Túy Túy và Thẩm Nam mà nói, chính là hạnh phúc lớn nhất.

Bình luận

Truyện đang đọc