LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Sau khi tan triều, Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương liền trở về Vị Ương cung, trên đường đi Ninh Tử Hàn đã hỏi Cố Vân Sương,“Biết hôm nay ta sẽ nói với văn võ bá quan chuyện phân phát hậu cung?”

Cố Vân Sương cười cười nói,“Hoàng Thượng vẫn luôn là người đã nói thì ắt sẽ làm.”

“Hôm nay ngươi vẫn luôn đứng bên ngoài điện Thái Hòa à?”

“Ừ, ta biết việc kia mang lại cho ngươi bao nhiêu phiền toái mà. Ta nói rồi, bất luận có tình huống gì xảy ra thì ta cũng sẽ luôn cùng ngươi bước đi.”

Nhìn ánh mắt kiên định của người trước mặt, Ninh Tử Hàn đột nhiên có cảm giác cuộc đời này đã sống không uổng phí. Chậm rãi vươn tay đem Cố Vân Sương ôm vào trong lòng, Ninh Tử Hàn nhẹ giọng nói,“Thật tốt, vì ngươi vẫn ở đây.”

Buổi chiều hôm đó, khi Ninh Tử Hàn đang Ngự Thư phòng phê tấu chương thì ngoài điện có thái giám đến báo nói Tần Song muốn gặp mặt Hoàng Thượng.

Ninh Tử Hàn cũng biết Tần Song đến là vì muội muội ruột của hắn Tần Nhan, khẽ thở dài một cái, rốt cuộc vẫn cho phép Tần Song vào.

“Vi thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

“Đứng lên đi. Tần khanh hiện tại tới gặp trẫm là có chuyện gì sao?” Ninh Tử Hàn giả bộ không hiểu hỏi.

“Hoàng Thượng thứ tội, vi thần tiến cung là vì xá muội.”

“Ngươi nói Đức phi.”

“Hoàng Thượng, ngài đã phế đi lục cung, vậy thì Tần Nhan chỉ còn là một nữ tử bình thường, không phải phi tử nữa.” Trong lời nói của Tần Song lại lộ ra một chút bất đắc dĩ.

“Tần Nhan, là trẫm xin lỗi nàng. Ngươi hảo hảo khuyên nhủ nàng đi.”

“Hoàng Thượng, tính tình của xá muội vi thần hiểu nhất, nàng sẽ không theo thần về nhà. Hoàng Thượng, xá muội là thật tâm đối với Hoàng Thượng, thần nghĩ một khi nàng đã không chiếm được tâm của Hoàng Thượng, thì chỉ cần mỗi ngày đều có thể nhìn thấy Hoàng Thượng thôi, đối với nàng cũng đã đủ rồi.” Tần Song thở dài một hơi nói.

“Vậy ngươi hôm nay đến……”

“Vi thần thầm nghĩ muốn cầu Hoàng Thượng, khiến xá muội lưu lại trong cung, vi thần cũng biết tâm của Hoàng Thượng đều đã dành cho Hoàng Hậu nương nương, chỉ là hi vọng Hoàng Thượng ngoài chuyện tình cảm ra thì những chuyện khác sẽ không bạc đãi nàng.” Nói xong, Tần Song lại quỳ xuống.

“Ngươi trước tiên cứ đứng lên đã, thỉnh cầu của ngươi trẫm đáp ứng, yêu cầu của nàng, ta sẽ cố hết sức để thỏa mãn.”

“Thần tạ ơn Hoàng Thượng.”

Sau khi Tần Song rời đi, Ninh Tử Hàn triệu An Hỉ đến để hỏi một chút tình hình phân phát hậu cung.

“Hồi bẩm Hoàng Thượng, đại đa số phi tần đã rời đi, chỉ có Đức phi, Tĩnh phi, Dĩnh tần ở lại.

Ninh Tử Hàn vỗ vỗ trán, nói với An Hỉ,“Đem Tĩnh An Cung ban cho Tĩnh phi, Vĩnh Thọ Cung ban cho Đức phi, Duyên Hi Cung ban cho Dĩnh tần. Lại nói phủ nội vụ đưa đồ tốt qua cho các nàng.”

Tần Song nói đúng, nếu tâm đã dành cho Cố Vân Sương, thì chỉ có thể cố gắng đền bù vật chất một cách tốt nhất cho các nàng.

Thời điểm lâm chiều ngày hôm sau, Ninh Tử Hàn ban bố thánh chỉ, thăng Công bộ Thượng Thư Cảnh Minh  lên làm hữu thừa tướng. Khi phong ba hoàn toàn chấm dứt thì cũng đã đến trung tuần tháng ba.

Trung tuần tháng ba, hoa đào cũng đã nở rộ. Đại Hạ có một ngày hội gọi là lễ hội Hoa Đào, vào ngày này, người người nhà nhà ai cũng ủ rượu hoa đào. Ủ rượu hoa đào rất đơn giản, kinh phí  lại thấp, lại mát lạnh lưu thông máu, nên đại đa số dân chúng bình dân đều sẽ làm, nhưng có một vài vị vương công đại thần lại không thích mấy loại rượu rẻ tiền như vậy, cho nên số người có quan có chức mà đi ủ rượu rất ít. Trong hoàng cung lại càng không có khả năng được nếm qua.

Hôm đó sau khi bãi triều, An Thanh đến thỉnh Ninh Tử Hàn nói Cố Vân Sương ở Vĩnh Xuân viên đang chờ hắn. Ninh Tử Hàn biết trong Vĩnh Xuân viên này hoa đào nở rất đẹp, nên cho rằng Cố Vân Sương chỉ là gọi mình đến ngắm hoa cùng y. Lại không nghĩ rằng, Cố Vân Sương còn chơi xấu làm hẳn một tiểu yến.

Cố Vân Sương vừa thấy Ninh Tử Hàn đến liền vội vàng rót cho Ninh Tử Hàn một chén rượu,“Hoàng Thượng nếm thử.”

Ninh Tử Hàn tinh tế nhấp một ngụm, ngâm rượu một lát rồi đột nhiên nói,“Đây là rượu hoa đào.”

Cố Vân Sương không nghĩ tới Ninh Tử Hàn thế nhưng lại có thể biết đây là rượu hoa đào,“Hoàng Thượng như thế nào biết đây là rượu hoa đào, ta đã cho rằng mấy thứ của dân gian này Hoàng Thượng nhất định sẽ không hưởng qua.”

“Lúc còn nhỏ, Tam Hoàng thúc ở ngoài cung đã đem đến uống một lần, rượu hoa đào giá thành rẻ, trong cung đương nhiên không có, bởi vì không có cho nên mới đối với vị rượu này khó quên.” Lão Thành Vương luôn đối tốt với Ninh Tử Hàn, Ninh Tử Hàn vẫn thực thích hắn, đáng tiếc Lão Thành Vương vài năm trước đã sớm chết trận tại sa trường. Việc này Cố Vân Sương có biết, cũng hiểu đã gợi lên chuyện thương tâm của Ninh Tử Hàn, liền dời đi đề tài,“Hoàng Thượng cảm thấy ly rượu hoa đào này so với ngươi uống năm đó như thế nào?”

Ninh Tử Hàn đáp,“Buốt giá hơn, có vị hoa đào hơn.”

“Hoàng Thượng, đây là vi thần dùng nước suối hàn để ủ, cho nên hương vị càng thêm cam thuần thanh hương.”

Nghe thấy vậy, Ninh Tử Hàn kinh ngạc hỏi,“rượu hoa đào này là do ngươi làm?”

Cố Vân Sương nghe xong cười cười,“Sao, không giống sao?”

“Không có, ta chỉ là không biết Vân Sương còn có thể làm rượu hoa đào.”

“Mấy năm trước cùng sư phụ bên ngoài du lịch, mấy thứ này cũng là học cùng sư phụ. Tuy rằng đã qua vài năm, nhưng cũng chưa quên toàn bộ.”

“Vậy bánh hoa đào kia, cũng là do ngươi làm?”

“Hoàng Thượng quá đề cao ta rồi, ta sao có thể làm được điểm tâm a, cái này là ta bảo Ngự Thiện phòng làm, ta có thể làm đồ ăn, nhưng cũng chỉ là một chút đồ ăn gia đình mà thôi.” Cố Vân Sương đáp lại.

“Vậy ngươi lúc nào làm cho ta ăn.?”

“Hoàng Thượng ăn quen sao?”

“Chỉ cần là ngươi làm, có cái gì ta ăn không quen chứ. Huống chi, ta tin tưởng tài nấu ăn của ngươi a.” Ninh Tử Hàn trả lời.

“Hảo, khoảng hai ngày nữa ta liền làm cho ngươi.”

Ninh Tử Hàn gật gật đầu, đem Cố Vân Sương ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng nói,“Vân Sương, ta thật sự cảm thấy hạnh phúc.” Bình thản mà ngọt ngào sinh hoạt như vậy, thật sự rất hạnh phúc.

Cố Vân Sương cũng ôm lấy Ninh Tử Hàn, nói,“Ta cũng vậy.”

Ninh Tử Hàn buông Cố Vân Sương ra, lại hôn lên môi y, tinh tế ma sát, dẫn nhập hương vị rượu hoa đào tràn ngập khoang miệng Cố Vân Sương. Hoàn toàn không có mãnh liệt hôn môi, thật giống như một dòng nước tinh tế len lỏi khắp nơi, triền miên không ngớt.

Đợi đến khi Ninh Tử Hàn buông Cố Vân Sương ra, Cố Vân Sương mặt đã hồng thấu.

Ninh Tử Hàn nhìn dung mạo Cố Vân Sương ôn nhuận tinh xảo, liền tinh tế cười nói,“Quê cũ thiên thanh nguyệt lung nhân gia, ta nghe xuân phong thổi tỉnh đào hoa.” (*)

(*): Nguyên tác là 故里天青月笼人家,我听春风吹醒桃花, là lời một khúc nhạc đàn rất hay có  tên là Kề bên tương tư. Câu trên tạm dịch là: Bầu trời nơi cố hương có ánh trăng chiếu rọi nhân gia, ta nghe gió xuân lay tỉnh cánh hoa đào.

Bình luận

Truyện đang đọc