LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Tiểu Dực Nhi năm 10 tuổi đã trở thành đại Dực Nhi, đã mất đi vẻ non nớt ngày nào, ánh mắt của Ninh Cảnh Dực vừa có ôn nhu của Cố Vân Sương, lại vừa có phong lưu của Ninh Tử Hàn. Mỗi lần nhìn kĩ đứa con trai này, Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương đều phải cùng nói một câu,“Đứa nhỏ này sau này lớn lên không biết là làm mê đảo bao nhiêu thiếu nam thiếu nữ nữa.”

Cố Vân Sương lắc đầu cười nhẹ,“Ta hi vọng nó là người chung tình.”

Ninh Tử Hàn mỉm cười,“Giống như ta à?”

Cố Vân Sương nhìn về phía Ninh Tử Hàn, trong ánh mắt là vô hạn tình ý,“Cũng hi vọng người mà nó chọn để chung thủy thì cũng chung thủy với mình nó.”

“Giống như ngươi sao?”

“Ừ, giống như ta vậy. Nếu nó thật sự có thể tìm được một người có thể ở bên cạnh nó, cùng nó đi tiếp trên đường đời, vậy thì chúng ta cũng có thể yên tâm.”

Ninh Tử Hàn than thở,“Dực Nhi là Thái Tử, tương lai là Thiên Tử, có nhiều lúc, có những chuyện đều là bất đắc dĩ, bao gồm cả hôn nhân, có lẽ hắn còn cần lập hậu lập phi để củng cố địa vị của mình.”

“Vậy còn ngươi, ngươi cũng là hoàng đế, cũng không phải vì ta mà phế đi hậu cung sao, ta tin ngươi làm được thì Dực Nhi cũng có thể làm được.” Cố Vân Sương trong ánh mắt là sự kiên định chắc chắn, trong giọng nói cũng vậy,  tiny tưởng nhi tử này của y, nếu không có cách gì để bình đẳng với người mình yêu thì có tư cách gì để nói thương người ta.

Ninh Tử Hàn quay đầu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Cố Vân Sương,“Bởi vì ngươi Cố Vân Sương là người xứng đáng để ta yêu thương chiều chuộng.”

Cố Vân Sương cười nói,“Ngươi đây là không tin nhi tử của chúng ta cũng có thể tì thấy một người xứng đáng để nó trao chân tình sao?”

“Tất nhiên không phải.”

Mới nói được tới đây thì ngoài cửa có người đến báo là có Tần tiểu công tử cầu kiến.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Tần tiểu công tử, tất nhiên chính là nhi tử của Tần Song và Cảnh Minh, tên Tần Lãng. Càng ngày càng lớn,  khiến Ninh Cảnh Dực sớm đã không còn bướng bỉnh ban đầu, tuy rằng Thái Phó dạy nó vẫn phải đổi người thường xuyên, nhưng tóm lại là học cũng không thiếu này nọ, hơn nữa còn được Cố Vân Sương chỉ bảo, lúc trước nó là tiểu bá vương vô pháp vô thiên, nhưng hiện tại cũng là một tiểu công tử trang nhã.

Trước đó vài ngày, Ninh Tử Hàn bảo Tần Song và Cảnh Minh đem Tần Lãng đưa vào cung đảm đương chức thư đồng của Thái Tử, Tần Lãng chỉ nhỏ hơn Ninh Cảnh Dực nửa tuổi, Ninh Tử Hàn nghĩ hai tiểu gia hỏa xấp xỉ tuổi nhau thì hẳn là sẽ ở chung rất tốt, ai biết hai đứa nó cứ như là có thù chín kiếp, lúc này trêu đùa chọc phá nhau, lúc thì cả ngày chiến tranh lạnh, khiến Thái Phó giáo đau đầu không thôi, đôi lúc ông cũng muốn nhẫn tâm phê bình, nhưng một đứa là bảo bối của hoàng đế, đương kim Thái Tử, tương lai sẽ là Thiên Tử, một đứa lại là đứa con quý tử của hai ông thừa tướng trụ cột dưới một người trên vạn người, đắc tội với đứa nào thì cũng đều không được, thái phó đành phải mắt nhắm mắt mở cho qua.

Có một lần Ninh Cảnh Dực hồi Vị Ương cung thay quần áo vừa lúc bị Cố Vân Sương thấy, hài tử xinh đẹp mặt đầy bùn, trên người toàn là cỏ dại bùn tro, khóe miệng còn có chút hơi sưng. Cố Vân Sương gọi cung nữ thái giám đi theo Ninh Cảnh Dực tới chỉnh đốn mới biết được là Tần Lãng và Ninh Cảnh Dực đánh nhau, mọi người đều không can được. Kết quả hai người đều là mặt xám mày tro trở về nhà, Tần Lãng còn thương nặng hơn Ninh Cảnh Dực một chút. Cố Vân Sương thở dài một hơi, sai người gọi Tần Lãng tới, Tần Lãng cung kính hướng Cố Vân Sương hành một lễ, Cố Vân Sương liền đánh giá một phen, Tần Lãng có một đôi mắt phương xinh đẹp, làn da trắng nõn, nhìn vào tướng mạo có thể thấy đứa nhỏ này giống Cảnh Minh nhiều  hơn một chút. Bất quá Tần Lãng cũng không có sự nữ tính, trên mặt vẫn là đường cong kiên nghị đổ theo Tần Song, nói tóm lại, quả thật là đẹp như tranh vẽ. Đứa trẻ này cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, lạc lạc hào phóng, có thể nhìn ra được Tần Song cùng Cảnh Minh dạy dỗ đúng cách. Chỉ tiếc là khóe mắt nó có một đường rách làm phá hủy cả mỹ cảnh.

Cố Vân Sương cười cười bảo Tần Lãng đứng lên, sau đó nhỏ nhẹ hỏi Tần Lãng rốt cuộc là phát sinh chuyện gì, Tần Lãng nói,“Thần cùng Thái Tử thương lượng muốn trêu chọc Thái Phó, cuối cùng Thái Phó giận, Thái Tử thế mà lại trốn mất, để lại thần chịu phạt một mình. Thần chịu phạt xong liền đi Ngự Hoa viên tìm Thái Tử, sau đó liền cùng Thái Tử đánh một trận, cuối cùng thành ra như vậy.” Nói xong, cái tay nho nhỏ còn chỉ chỉ vào khóe mắt, lại chỉ chỉ vào khóe miệng Ning Cảnh Dực đang đứng cạnh Cố Vân Sương.

Cố Vân Sương cười cười,“Nam hài tử đánh nhau là không thể tránh được, chỉ là đánh nhau cũng phải có phương pháp, như vậy đi, ngày mai ta sẽ tự mình dạy các ngươi tập võ, hai ngươi liền tập võ sử dụng chiêu thức thực thụ, chịu không?”

Hai tiểu hài tử tất nhiên là đồng ý.

Buổi tối Cố Vân Sương đem chuyện này nói cho Ninh Tử Hàn nghe, Ninh Tử Hàn bật cười,“Ta còn chưa thấy người cha nào tự dạy con mình đi đánh nhau đâu. Vân Sương a, ngươi thật đúng là khiến ta mở mang tầm mắt”

Cố Vân Sương cười cười,“Ta càng ngăn cản, hai hài tử này sẽ càng đánh nhau hăng, tập võ cũng có thể để cường thân kiện thể, có cái gì không được.”

Ngày thứ hai, hai hài tử theo Cố Vân Sương bắt đầu tập võ, có thể nhìn ra được hai hài tử này đối với vấn đề này cảm thấy vô cùng hứng thú, hơn nữa thiên phú cũng cực cao.

Lúc này inh Tử Hàn đang ở ngự thư phòng phê tấu chương thì thấy một quyển tấu chương vô cùng kì lạ, tấu chương này là của lão thần Lưu Cát sở tấu, bên trên không viết quốc gia đại sự, mà là nói tiểu tôn nữ Lưu Tĩnh của lão điềm tĩnh thông minh, hi vọng có thể vào trong cung bồi thái tử đọc sách, Ninh Tử Hàn tất nhiên biết ý đồ của Lưu Cát, để tôn nữ của lão tiến cung làm thư đồng, bất quá là muốn thái tử cưới nàng làm phi, đợi cho thái tử lên ngôi, vậy thì Lưu Tĩnh chính là danh chính ngôn thuận lên làm hoàng hậu. Bất quá ngẫm lại thì Dực Nhi và Tần Lãng ồn ào như vậy, có tiểu cô nương đến điều tiết một chút cũng không phải chuyện không thể, chỉ cần hắn không hạ chỉ phong phi thì Lưu Cát này cũng không có biện pháp gì. Nghĩ đến đây, Ninh Tử Hàn liền tuyệt bút vung lên, ngự bút viết đúng một chữ “duyệt”.

Ba ngày sau, Lưu Tĩnh tiến cung, tiểu cô nương này đích xác rất xinh đẹp, tính tình lại tốt, còn rất được lòng mọi người. Ninh Tử Hàn vốn tưởng rằng ba đứa trẻ này có thể ở chung với nhau cho tốt, kết quả Ninh Cảnh Dực và Tần Lãng lại càng đối chọi gay gắt hơn.

Hôm nay nghe được Tần Lãng cầu kiến, Ninh Tử Hàn cùng Cố Vân Sương liền biết, hai hài tử oai phong này khẳng định là lại đánh nhau.

Quả nhiên, khi Tần Lãng đi vào sau tai còn chảy máu, Cố Vân Sương nhíu nhíu mày kêu nội thị mang hòm thuốc tới cầm máu cho Tần Lãng, rồi mới hỏi Tần Lãng đã phát sinh chuyện gì?

Tần Lãng còn chưa có mở miệng, Ninh Cảnh Dực liền từ bên ngoài xông vào, lớn tiếng nói,“Tần Lãng, ta biết ngươi là kẻ tiểu nhân vô sỉ, đánh không lại ta thì tìm phụ hoàng phụ hậu ta để cáo trạng, chả đáng mặt nam tử hán!”

Ninh Tử Hàn nhíu mày quát Ninh Cảnh Dực không được la lối om sòm nữa,“Dực Nhi, ai dạy ngươi nói như vậy, ngươi có muốn phụ hoàng hạ quyền sai Thái Phó giáo huấn ngươi ra trò không!”

Ninh Cảnh Dực cúi đầu không nói gì thêm, bất quá đôi mắt xinh đẹp còn vẫn trừng Tần Lãng.

Lúc này Tần Lãng mới chậm rãi mở miệng, hóa ra là bởi vì Lưu Tĩnh nói tai Tần Lãng rất đẹp, Tần Lãng vui vẻ liền hôn Lưu Tĩnh một cái, vừa lúc bị Ninh Cảnh Dực thấy. Ninh Cảnh Dực cũng thực thích Lưu Tĩnh, lần này thực sự bị làm cho nổi giận thật rồi, liền quay đầu rút hai cây kiếm trong tay thị vệ, ném cho Tần Lãng rồi nói,“Lại đây đấu một ván, ai thắng là có thể cưới Tĩnh nhi.”

Tần Lãng tất nhiên ứng chiến, Ninh Cảnh Dực quay đầu lệnh cho thị vệ không ai được nhúng tay, lại không cho người ở đây đi nói cho Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương, hai hài tử liền cứ thể mà đánh nhau, người chung quanh nhìn mà trong lòng run sợ, sau đó Ninh Cảnh Dực dưới một bước kiếm liền xuyên thẳng tới mặt Tần Lãng, Tần Lãng quay đầu tránh thì mũi kiếm liền chém sau tai nó, hai người lúc này mới ngừng tay.

Cố Vân Sương bật cười, nhìn hai hài tử, đột nhiên nhíu mày nói,“Vậy Lưu Tĩnh kia đâu rồi?”

Ninh Cảnh Dực cùng Tần Lãng hai mặt nhìn nhau, mải đánh nhau quá nên căn bản là không chú ý tới Lưu Tĩnh đã đi nơi nào.

Lúc này nội thị vẫn luôn đi theo Ninh Cảnh Dực tên là An Định mới nói,“Hồi hoàng hậu, Tĩnh tiểu thư trong lúc điện hạ và Tần tiểu công tử đánh nhau đã chạy đi rồi ạ.

Cố Vân Sương kêu Tô Hoàn đến xem vết thương của Tần Lãng, xác định không có vấn đề gì mới cho nó trở về. Mà Ninh Cảnh Dực phải ở lại Vị Ương Cung để hứng chịu cơn giận của phụ hoàng và phụ hậu.

Sau khi Ninh Cảnh Dực về tẩm cung của chính mình, Cố Vân Sương liền thở dài nói với Ninh Tử Hàn “Nếu Dực Nhi vẫn thích Lưu Tĩnh này thì phải làm sao?”

Ninh Tử Hàn cũng thở dài,“Quả thật trẫm không nên phê chuẩn cho nó tiến cung, cô bé này ngắn nghĩ, gặp chuyện liền trốn, giả sử Dực Nhi thật sự vẫn thích nàng, vậy thì thật sự là một chuyện đau đầu, người như thế làm sao đảm đương được chức trách mẫu nghi thiên hạ. Không biết hiện tại để nó về thì như thế nào?”

Cố Vân Sương lắc lắc đầu,“Tạm thời không nói tới phải ăn nói với Lưu Cát thế nào, mà chính Dực Nhi cũng không chịu.”

Ninh Tử Hàn vỗ trán thở dài,“Vậy thì chỉ có thể để sư phó có chuyên môn tới dạy dỗ nó đàng hoàng, chỉ mong còn có thể có tương lai.”

Cố Vân Sương gật đầu, cũng chỉ có thể như vậy.

Ba hài tử từ từ lớn lên, trong nháy mắt đã qua ba năm, nếu như Lưu Tĩnh này chỉ là không thể đảm đương được chức trách hoàng hậu, vậy thì vẫn có thể dạy dần dần được, nhưng Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương cũng không chú ý, ai ngờ nữ hài này lại cực kì có tâm kế. Nàng biết rõ Ninh Cảnh Dực và Tần Lãng đều thích nàng, nhưng lại chưa từng nói rõ bản thân nàng thích ai. Để Ninh Cảnh Dực vì nàng đưa dạ minh châu, kim trâm cài lễ vật trân quý, lại để Tần Lãng mang nàng đến dân gian chơi đùa để nàng vui vẻ.

Kết quả hai hài tử mới biết yêu này liền bị nàng thao túng trong tay, mỗi ngày đều đấu tranh lẫn nhau hòng làm vui người trong lòng. Lưu Tĩnh cũng rất hưởng thụ cảm giác đặt được hai thiếu gia tôn quý nhất thế gian này vào lòng bàn tay mà chơi đùa.

Đợi đến khi Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương ý thức được sự tình không ổn thì hài tử đều đã mười bốn tuổi, Ninh Tử Hàn nghĩ nếu bọn họ đã lớn, vậy thì để thư đồng đi là điều có thể, vậy nên không lâu sau Ninh Tử Hàn liền hạ ý chỉ này.

Tuy rằng Ninh Cảnh Dực cùng Tần Lãng đều không nguyện ý để Lưu Tĩnh rời đi, thế nhưng thánh chỉ đã hạ, không thể không nghe theo. Ba người cứ như vậy mà mỗi người đi một ngả.

Cố Vân Sương hỏi Ninh Tử Hàn,“Ngươi nói xem, làm như vậy thì quan hệ của ba đứa nó sẽ chấm dứt ư?”

Ninh Tử Hàn lắc đầu,“cũng khó nói, nếu là thật sự thích đến tận xương tủy, muốn phân khai thật đúng là không phải chuyện dễ dàng. Tần Lãng đứa nhỏ này ta thực thích, tính tình cũng rất tốt, Tần Song cùng Cảnh Minh lại là trụ cột của Đại Hạ, nếu Dực Nhi cùng Tần Lãng đều bởi vì Lưu Tĩnh này mà thù hằn càng sâu thì thật sự này là do lỗi của ta năm đó.”

Cố Vân Sương chỉ có thể thán một câu,“Hi vọng còn có thể thay đổi tất cả.”

Bình luận

Truyện đang đọc