LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Tĩnh Di rời xa hoàng cung đã được ba năm, tuy rằng nàng đối với hoàng cung cũng coi như là quen thuộc, nhưng ba năm không tới, bên trong có nhiều chuyện đã đổi thay.

Nữ hài nhi mười sáu tuổi hiện tại đã là tháng sáu, trong Ngự Hoa viên vừa đúng dịp trăm hoa đua nở, Tĩnh Di cũng đến chơi chỗ này, ngắm chỗ nọ. Sợ cung nữ trong cung Thái Hậu phiền toái, Tĩnh Di liền đi lòng vòng đem cung nữ kia bỏ lại phía sau.

Đi vòng đến đình Tâm Phù Bích trong ngự hoa viên, cảnh sắc lại càng đẹp không sao tả xiết. Quả đúng là cái đẹp “Mười dặm Hà Hoa” của Liễu Vĩnh (*)

(*) Mười dặm Hà Hoa: 十里荷花, là 1 câu thơ trong Vọng Hải Triều của Liễu Vĩnh, có nghĩa là “Có hoa sen mười dặm”

Cách Phù Bích đình có một nam tử mặc bạch y đang gảy đàn, tiếng đàn du dương, kết hợp với cảnh sắc của hoa sen, quả thật rất đặc sắc.

Thấy chỗ đó có một tiểu cô nương đang đứng nghe say đắm, Cố Vân Sương liền ngừng lại.

“Sao ngươi lại không gảy tiếp?” Tĩnh Di đi tới trước mặt Cố Vân Sương.

Cố Vân Sương ngẩng đầu nhìn, cái gì cũng chưa nói.

“Ngươi đàn thực êm tai, ta thực thích nghe.” Tĩnh Di nói tiếp.

“Ừm.” Cố Vân Sương thản nhiên nói một tiếng, đối với người không liên quan, Cố Vân Sương luôn không nhiều lời.

“Ngươi đây là sao a, nhìn ngươi bộ dạng dễ nhìn như vậy, ta mới không so đo với ngươi. Ngươi vì sao ở trong này? Đây không phải là Ngự Hoa viên sao, người ngoài mà cũng có thể vào.”

“Ngừi ngoài?” Cố Vân Sương nhíu nhíu mày,“Ngươi là ai?”

“Ta là em họ của Hoàng Thượng, hắn đối với ta rất tốt.” Tĩnh Di tự hào nói.

“Phải không?” Cố Vân Sương một lần nữa bắt đầu đánh đàn.

Lúc này bỗng nhiên nghe cách đó không xa có người tìm Tĩnh Di, Tĩnh Di bĩu môi,” Mẫu thân ta tới tìm ta rồi”

Đang nói thì Thành vương phi đã tới trước mặt Tĩnh Di, đương nhiên cũng chú ý tới Cố Vân Sương.

Thành vương phi hơi hơi đánh giá một chút Cố Vân Sương, vội vàng quỳ xuống nói,“Thiếp thân bái kiến Hoàng Hậu nương nương.”

“Ngươi làHoàng Hậu?” Tĩnh Di mở to hai mắt hỏi.

“Sao càng ngày càng không biết cấp bậc lễ nghĩa gì vậy? Mau đến bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Thành vương phi lập tức ấn Tĩnh Di quỳ xuống.

“Tĩnh Di không hiểu chuyện, mong Hoàng Hậu nương nương không trách tội.” Lúc này Tĩnh Di lại có điểm lễ phép.

“Đứng lên đi.” Cố Vân Sương thản nhiên nói.

Hiện tại Cố Vân Sương cũng coi như là đã hiểu, hai người này hẳn chính là Thành vương phi Hòa Tĩnh Di.

“Thành vương phi không cần đa lễ, ngồi xuống đã.”

“Chủ tử, trà đã pha xong rồi ạ.” Tiểu Đông Tử phụ trách đi pha trà đem trà tới.

“Ngươi cũng rót cho Thành vương phi Hòa Tĩnh một tách đi.” Cố Vân Sương phân phó.

“Nương nương không cần bận tâm, thiếp thân không quấy rầy nương nương đánh đàn nữa. Thiếp thân chỉ là đi qua chào hỏi nương nương mà thôi.”

“Ừm.” Cố Vân Sương cũng không khách khí giữ lại nhiều, lại thản nhiên tiếp tục đánh đàn.

“Sao lại mặc ít như vậy?” Một âm thanh trong trẻo từ phía sau vang lên.

Cố Vân Sương quay đầu nhìn Ninh Tử Hàn, cười cười nói,“Thời tiết nóng quá, nên mặc ít một chút. Không sao mà.”

“Ngươi thân thể đang như thế, thời tiết tuy nóng đó, nhưng gió cũng không nhỏ đâu, vẫn phải chú ý nhiều một chút.” Ninh Tử Hàn ôn nhu nói.

Cố Vân Sương thở dài,“Ta nói ngươi không cần sủng ta như sủng tiểu hài nhi a, ta thật sự rất khỏe.”

“Ngươi có con của chúng ta, ta đương nhiên muốn sủng ngươi như tiểu hài tử.” Ninh Tử Hàn thản nhiên nói.

“Bỏ đi, ta nói không lại ngươi mà, đúng rồi, vừa rồi Thành vương phi Hòa Tĩnh và Tĩnh Di đến đây.” Cố Vân Sương quay lại đề tài ban đầu.

“Các nàng như thế nào lại đến đây?”

“Tĩnh Di hẳn là đến Ngự Hoa viên chơi và ngẫu nhiên gặp của ta, Thành vương phi là tới tìm Tĩnh Di.”

“Sao thế, ngươi thấy phiền à? Ta cũng có thể sai người trông chừng nàng sớm một chút.” Ninh Tử Hàn nhíu nhíu mày nói.

“Ta không phải có ý này, Tĩnh Di bất quá cũng là nữ hài mười sáu tuổi rồi, ngươi đừng hạn chế nàng quá.”

Hai người lặng im một hồi, Cố Vân Sương mới nói tiếp,“Tĩnh Di dường như thực thích ngươi.”

Không phải là nghi vấn, mà là khẳng định, chỉ bằng một câu kia,“Ta là em họ của Hoàng Thượng, hắn đối với ta rất tốt.”

“Hồi trước nàng cũng coi như là bạn chơi với ta, ngươi cũng biết, ta cùng Tam Hoàng thúc quan hệ rất tốt, cho nên Tĩnh Di cũng thường xuyên vào trong cung. Sau này Tam Hoàng thúc đến đất phong, ta liền không gặp nàng nữa.” Ninh Tử Hàn hồi tưởng lại rồi nói.

“Nói như vậy, nàng từ ban đầu chính là nhất sương tình nguyện (*).” Cố Vân Sương nói tiếp.

(*) nhất sương tình nguyện: 一厢情愿: một bên tình nguyện. Ý là chỉ có mình Tĩnh Di đơn phương.

“Đương nhiên, ta luôn không thích người được nuông chiều quá.”

“Ý của ngươi là, nếu nàng không bốc đồng như vậy, ngươi sẽ thích nàng sao.” Cố Vân Sương lạnh lạnh nói.

“Vân Sương, ngươi đây là đang ghen sao?” Ninh Tử Hàn trêu tức nói.

Cố Vân Sương lặng im không nói, Ninh Tử Hàn lại nhìn thấy rõ ràng, vành tai Cố Vân Sương hồng hồng.

“Vân Sương, ta đích xác không thích nàng, nói thật, trong vương phủ có quá nhiều người so với nàng còn tốt hơn, bàn về mỹ mạo, nàng không thể so sánh được với Đường Vũ Điệp, bàn về tài hoa, nàng không thể so sánh được với Lý Dung, bàn về độ ổn trọng, nàng không thể so sánh được với Tần Nhan.”

Ninh Tử Hàn dừng một lát, đánh giá phản ứng của Cố Vân Sương.

“Tiếp tục nói.”

“Vân Sương, mấy nữ tử, sống cùng ta rất nhiều năm, nói thật, đối với Tần Nhan, ta rất cảm kích, đối với Lý Dung, ta càng thấy trên người nàng có khí chất thoát tục, mà Đường Vũ Điệp, có thể xem là người ta đã từng động tâm.”

Nói đến đây, Ninh Tử Hàn cảm nhận rõ sắc mặt Cố Vân Sương không tốt lắm. Ninh Tử Hàn bèn ôm Cố Vân Sương từ phía sau, thân thể Cố Vân Sương cứng ngắc, nhưng vẫn không có đẩy Ninh Tử Hàn ra.

Ninh Tử Hàn nói tiếp,“Nhưng Vân Sương à, ta không thể cho các nàng điều mà các nàng muốn, bởi vì những thứ mà các nàng muốn, ta đều đã dành cho ngươi. Cho nên ta cảm thấy ta nợ các nàng rất nhiều. Hôm nay ta đối với ngươi mấy lời này, chính là muốn nói cho ngươi về chuyện tình cảm của ta trong quá khứ, cũng là muốn nói cho ngươi, kiếp này ta chỉ sẽ có một mình ngươi. Các nàng, chỉ là quá khứ, ngươi, mới là tương lai. Vân Sương, ta nói như vậy, ngươi đã hiểu chưa?”

Cố Vân Sương gật gật đầu, xoay người ôm lấy Ninh Tử Hàn, một lúc lâu sau đó, Cố Vân Sương mới nhẹ nhàng nói,“Gió lớn lắm, chúng ta trở về đi.”

Khẩu vị của Cố Vân Sương hiện tại không còn kém như trước nữa, mỗi bữa cơm còn có thể ăn được một bát cơm, tuy rằng so với trước kia vẫn kém rất nhiều, nhưng thế này đã coi như là tốt lắm rồi. Hơn nữa nhờ có dược thiện của Tô Hoàn mà sắc mặt của Cố Vân Sương đã tốt lên rất nhiều.

“Bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, nương nương thân thể đã không có gì trở ngại, chứng thân thể hư nhược đã giảm bớt. Chỉ cần điều trị nhiều hơn, vi thần tin tưởng ít ngày nữa là có thể trừ tận gốc.” Tô Hoàn cẩn thận chẩn mạch cho Cố Vân Sương, sau đó đứng dậy nói.

Ninh Tử Hàn thật cao hứng,“Vậy hài tử trong bụng y thì sao?”

“Hồi Hoàng Thượng, tiểu hoàng tử rất khỏe mạnh.”

“Vậy là tốt rồi.”

Tô Hoàn cáo lui sau đó liền ly khai, Ninh Tử Hàn ngồi đằng sau Cố Vân Sương rồi nói,“Thân thể của ngươi tốt, thật sự là ta lại có chuyện vui rồi.”

Ninh Tử Hàn lấy tay xoa bụng Cố Vân Sương,“Hình như không có thay đổi gì a.”

Cố Vân Sương khẽ cười cười,“Mới hơn ba tháng mà thôi, ngươi đương nhiên sờ không ra.”

“Vậy còn ngươi? Ngươi có thể cảm giác được sao?”

“Đương nhiên,” Cố Vân Sương trong lời nói có chút tự hào,“Ta có thể cảm giác được nó đang dần dần lớn lên.”

Ninh Tử Hàn trầm mặc trong chốc lát rồi đột nhiên nói,“Ta cảm giác con của chúng ta nhất định lớn lên sẽ rất đẹp trai.”

Cố Vân Sương nhíu mày,“Ngươi đây đang khen chính mình sao?”

Ninh Tử Hàn cười cười,“Ta rõ ràng là đang khen ngươi.”

“Về chuyện tứ hôn cho Tĩnh Di, ngươi chuẩn bị ra sao?” Cố Vân Sương nghĩ nghĩ rồi hỏi.

“Chúng ta rõ ràng đang đàm luận về đề tài ấm áp đến như vậy, ngươi đừng nhắc đến những người khác là được rồi.” Vẻ mặt Ninh Tử Hàn có chút không vui.

Cố Vân Sương trấn an sờ sờ tay của Ninh Tử Hàn đang đặt trên bụng mình,“Việc này kiểu gì cũng phải giải quyết. Trong lòng ngươi hiện tại đã có người nào đủ ứng tuyển chưa?”

“Tạm thời còn chưa có.” Ninh Tử Hàn nói.

“Đúng rồi, hôm nay thời điểm xem tấu chương, cửu đệ có viết tấu chương, hắn sẽ mau trở lại.”

“Cửu vương gia? Cửu vương gia không phải đang ở núi Côn Luân sao?” Cố Vân Sương đối với vị Cửu vương gia này vẫn rất ngạc nhiên.

Cửu vương gia Ninh Tử Đồng là em trai cùng cha cùng mẹ của Ninh Tử Hàn, cũng là tiểu nhi tử mà Tiên Hoàng yêu thương nhất. Vốn Cửu vương gia rất có khả năng sẽ đoạt được đại vị, nhưng hắn lại không có tâm tư muốn lên ngôi, khi hắn mười ba tuổi liền đi núi Côn Luân bái sư học nghệ. Côn Luân ngăn cách với thế giới bên ngoài, cho nên ngay cả khi tiên hoàng băng hà, Ninh Tử Đồng cũng không có trở về.

“Cửu đệ đã học nghệ thành tài, nay hắn đã mười tám tuổi, cũng nên trở lại.”

Cố Vân Sương thực rõ rệt nhìn ra được sắc mặt vui mừng của Ninh Tử Hàn, Ninh Tử Đồng là em trai ruột của hắn, cho dù mười ba tuổi đã rời cung, nhưng chung quy huyết mạch tương liên, hơn nữa nghe nói Ninh Tử Đồng tính tình rất hào phóng sáng sủa, quan hệ của hai huynh đệ tất nhiên là rất tốt.

“Hoàng Thượng là muốn cho Cửu vương gia đất phong sao?” Cố Vân Sương hỏi.

Ninh Tử Hàn nói,“Cửu đệ rời cung đã lâu, ta cùng mẫu hậu đều nhớ hắn lâu rồi, cho nên ta không định để hắn đi đến đất phong sớm như vậy. Ít nhất cũng phải chờ hắn thành thân xong rồi mới cho đi.”

“Mẫu hậu biết tin này chưa?”

“Mẫu hậu vẫn còn chưa biết, tiểu tử này chuẩn bị cho mẫu hậu một kinh hỉ, ngươi cũng đừng lỡ miệng.” Ninh Tử Hàn dặn dò nói.

“Ngươi sẽ không chuẩn bị muốn đem Tĩnh Di gả cho Cửu vương gia đi?”

Ninh Tử Hàn lắc lắc đầu,“Sẽ không, cửu đệ tính tình hào phóng, Tĩnh Di cũng không hợp hắn.”

“Vậy ngươi là coi trọng tiểu thư khuê các nhà ai, chuẩn bị chỉ hôn cho Cửu vương gia?”

“Không có, chuyên nhân duyên mà, vẫn là không nên cưỡng cầu. Ta chỉ có một đứa em trai ruột, vô luận hắn thích ai, ta đều sẽ tứ hôn cho hắn.”

Cố Vân Sương đột nhiên cười lên,“Ta cảm giác ngươi hiện tại giống y chang ông tơ bà nguyệt.”

“Phải không? Ừ cũng giống thật.” Ninh Tử Hàn gật gật đầu.

“Việc này rất hợp với ngươi.” Cố Vân Sương tiếp tục cười, Ninh Tử Hàn phát hiện, Cố Vân Sương của hiện tại, sẽ luôn luôn không kiêng dè gì mà cười tươi với hắn.

“Ngươi đừng cười với ta như vậy, ta e rằng ta sẽ không nhịn được mà ăn sạch ngươi ngay bây giờ mất.” Ninh Tử Hàn thật sự không chịu nổi nụ cười ấm áp này của Cố Vân Sương.

Cố Vân Sương thế nhưng lại không nói gì, nhưng Ninh Tử Hàn nhìn thấy, mặt y hơi hơi đỏ.

Không khí lại bắt đầu mờ ám, Cố Vân Sương vội vàng chuyển đề tài,“Cửu vương gia sau trở về thì ở nơi nào đó?”

Ninh Tử Hàn cũng hùa với y luôn,“Cửu đệ thích nhất cảnh đẹp ở Ngự Hoa viên.”

Cố Vân Sương nghĩ nghĩ nói,“Cánh trí ở Giáng Tuyết Hiên là tốt nhất, chỉ là Giáng Tuyết Tiên rất tĩnh lặng, chỉ sợ Cửu vương gia sẽ nhàm chán.”

Ninh Tử Hàn nói,“Cửu đệ sẽ không để ý mấy thứ đó đâu, núi Côn Luân là nơi cô tịch như vậy, vậy mà hắn cũng đã sinh sống ở đó năm năm rồi.”

Cố Vân Sương gật gật đầu,“Vậy được rồi, đợi lát nữa ta cho người đi dọn dẹp Giáng Tuyết Hiên, ta tự mình đi nội vụ phủ chọn lấy vài thứ.”

“Được, bảo Tiểu Đông Tử cùng đi với ngươi.” Ninh Tử Hàn nói.

Bình luận

Truyện đang đọc