LÃNH TÌNH NAM HẬU THẬT ÔN NHU TRỌNG SINH

Một đêm triền miên qua đi, Ninh Tử Hàn ôm Cố Vân Sương nằm ở trên giường, vén tóc trên trán Cố Vân Sương lên, Ninh Tử Hàn nhẹ giọng nói,”Vân Sương, sinh tiểu thái tử cho ta đi.”

Cố Vân Sương mặt càng đỏ hơn, đợi hồi lâu hắn mới nói một tiếng, được.

Ninh Tử Hàn sau khi nghe thấy thì cười thật thoải mái, hôn hôn trán Cố Vân Sương lại nói,”Biết không, hài tử này không chỉ mình ta mong muốn thôi đâu, mà mẫu hậu cũng đang mong đó.”

“Mẫu hậu?”

“Đúng vậy, ngày hôm qua mẫu hậu còn nói với ta là muốn ngươi sinh tôn nhi để bà được hưởng thiên luân chi nhạc.”

“Ừ, sinh nhật mẫu hậu cũng sắp đến rồi.”

“sắp đến cuối tháng này rồi, vốn định để mẫu hậu tự quyết định chuyện này, nhưng tính tình mẫu hậu ngươi cũng biết rồi đó, bà không thích phô trương. Kỳ thật, ta có cảm giác tính tình của ngươi cùng mẫu hậu rất giống nhau.”

“Ngươi đang khen ta à, nói đi, ngươi muốn ta làm cái gì?” Cố Vân Sương nhướn mi hỏi.

Ninh Tử Hàn lại đem Cố Vân Sương kéo trong lòng ôm ôm nói,”Ta muốn ngươi đứng ra tổ chức thọ yến lần này, có vấn đề gì ngươi cũng có thể đi hỏi mẫu hậu, nếu có người không nghe ngươi sai bảo, đất trên núi Hoa Liên còn rộng lắm, ngươi không cần khách khí với bọn họ.”

“Được, đợi lát nữa ta cùng mẫu hậu thương lượng một chút. Hiện tại, Hoàng Thượng, ta nghĩ ngài nên đi vào triều.” Cố Vân Sương rời khỏi cái ôm của Ninh Tử Hàn, nói: ” Để ta giúp ngươi mặc triều phục.”

Ninh Tử Hàn thấy Hoàng Hậu nhà mình như vậy, cũng biết không còn đường nào khác, đành nhận mệnh đứng dậy, tùy ý để Cố Vân Sương đùa nghịch long bào, trong lúc đó còn thỉnh thoảng ăn chút đậu hủ. Đương nhiên, phúc lợi rất nhanh liền kết thúc, Cố Vân Sương ngước mắt lên, lạnh lùng nói,”Hoàng Thượng, xong rồi.”

Cố Vân Sương đưa Ninh Tử Hàn đến cửa Vị Ương cung, Ninh Tử Hàn nói,”Ta đây đi, vẫn còn sớm lắm, ngươi ngủ thêm chút nữa đi.”

Cố Vân Sương nói được, sau đó nhìn Ninh Tử Hàn dần dần rời khỏi tầm mắt của mình.

Trở về nội điện, Cố Vân Sương cũng không ngủ thêm nhiều, cầm quyển sách ngồi ở trên tháp xem một chút, sau đó liền đi Kiến Ninh cung thỉnh an Thái Hậu.

Thời điểm đến Kiến Ninh cung, Thái Hậu cũng vừa rời giường.

“Mẫu hậu sao dậy sớm vậy, ngoài trời lạnh lắm ngài cũng nên ngủ nhiều hơn một chút.”

“Lớn tuổi rồi, vừa chớm sáng là đã ngủ không được nữa, nằm ở trên giường cũng không biết làm gì, chi bằng đứng dậy đi đi lại lại một chút, không khí buổi sáng cũng trong lành. Còn ngươi thì sao, mẫu hậu biết các ngươi người trẻ tuổi ham ngủ, như thế nào cũng thức dậy sớm như vậy?” Thái Hậu uống một ngụm trà nói.

“Tước kia lúc còn ở với sư phụ, mỗi sáng đều phải dậy sớm luyện công, ta cũng quen rồi.” Cố Vân Sương trả lời.

“Nói đến sư phụ ngươi, vị đó chính là cao nhân Vân Sơn phải không. Nghe đồn hắn võ công cao cường, trên tinh thiên văn, dưới tường địa lý, còn am hiểu thuật trị liệu, là người tài ba hiếm có.”

“Vâng, sư phụ đúng là có bản lĩnh hơn người.” Cố Vân Sương vẫn luôn biết ơn sư phụ của mình.

“Thầy giỏi ắt sẽ có trò giỏi, mấy điều vừa kể trên, chỉ sợ ngươi cũng không am hiểu không thiếu điều nào.”

“Đều chỉ là biết sơ qua mà thôi, sao so được với sư phụ tinh thông mọi thứ.”

“Thế cũng là tốt rồi, chính ngươi cũng phải chú ý thân thể mình, mẫu hậu nhìn sắc mặt ngươi không được tốt lắm, có phải bị nhiễm lạnh rồi không?” Thái Hậu thân thiết hỏi.

“Thần không có việc gì, có thể do đêm qua ngủ không được ngon, đa tạ mẫu hậu quan tâm ạ.” Cố Vân Sương có cảm giác Thái Hậu thật sự có chút giống với mẫu thân của mình. Mẫu thân y mất sớm, Thái Hậu tuy không phải mẫu thân thân sinh ra y, nhưng thật khiến y cảm nhận được một chút ấm áp của mẫu thân.

“Vậy là tốt rồi, nhớ giữ gìn sức khỏe, mẫu hậu còn chờ ôm kim tôn đó.”

Vừa nghe lời này, vành tai Cố Vân Sương lại đỏ lên, để tránh đề tài này, Cố Vân Sương vội hỏi,”Sinh nhật mẫu hậu sắp đến rồi, Hoàng Thượng rất hiếu thảo, đã lệnh vi thần tự tay chuẩn bị rồi, không biết mẫu hậu có ý kiến gì không?”

“Mẫu hậu không muốn phô trương quá, làm một bữa tiệc tại gia là được rồi. Cả nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, gọi thêm gánh hát náo nhiệt tới cũng được.”

“Mẫu hậu, đây là thọ yến của ngài, làm như vậy có phải quá đơn giản hay không.”

“Mẫu hậu già rồi, cũng không thích nhiều người lui tới, ầm ĩ làm mẫu hậu đau đầu, vương công đại thần cũng đừng mời, mời vài vương gia tới, chúng ta ăn một bữa cơm thân mật.”

“Thần tuân chỉ.”

Cố Vân Sương sau khi trở về liền sai người bắt đầu chuẩn bị, tuy nói là một gia yến đơn giản, nhưng người thuộc Hoàng gia rất nhiều, tổ chức chuẩn bị cũng thực khó khăn. Cố Vân Sương nắm giữ Phượng Ấn nên mọi việc cũng coi như thuận lợi, có vài người không phối hợp, Cố Vân Sương cũng đều cho nhận hình phạt đi lao dịch, nhất định không mềm lòng, tựa như Ninh Tử Hàn đã nói đưa lên núi Hoa Liên, núi Hoa Liên đủ rộng, đất cũng quá nhiều, chứa thêm mấy người này không thành vấn đề.

Đảo mắt đã qua hơn nửa tháng, sinh nhật Thái Hậu cũng đến, thời điểm buổi sáng các cung tần cung phi, các vị vương gia thay phiên nhau đến chúc thọ Thái Hậu. Họ đều đem lễ vật đến. Cố Vân Sương còn mời gánh hát Đồng Hưng giỏi nhất kinh thành đến diễn tuồng xướng ca. Thái Hậu vô cùng vui vẻ.

Đến giữa trưa, gia yến cũng bắt đầu, không tránh được khuôn sáo cũ, mỗi người đều hướng Thái Hậu tặng quà. Cố Vân Sương kỳ thật đối với chuyện này thực không quen, mỗi người đều nói rất đường hoàng, nhưng câu nào cũng đều không xuất phát từ chân tâm.

Bàn tiệc lần này ngự trù làm rất có dụng tâm, có một món ăn gọi là song ngư trình tường, ngự trù không biết đã dùng phương pháp gì mà khiến cho hai con cá dựng đứng lên, ở giữa có viên dạ minh châu rạng rỡ lấp lánh, khiến cho món ăn thêm nhiều màu sắc. Mọi người đều khen rất ngon. Nhưng Điệp phi ăn vào lại phun ra.

Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Điệp phi vội vàng đứng dậy thỉnh tội. Thái Hậu vừa thấy thần sắc của nàng, vội vàng hỏi,”Điệp phi chẳng lẽ là có hỉ rồi?”

Điệp phi kính cẩn đáp,”Vâng”

Vừa nghe Điệp phi nói xong, mọi người liền vội vàng đứng lên hướng Thái Hậu, Hoàng Thượng cùng Hoàng Hậu để chúc mừng. Cố Vân Sương ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, ta thì có gì vui.

Thấy Cố Vân Sương vẻ mặt bất động, Ninh Tử Hàn cũng biết y đang mất hứng. Kỳ thật Ninh Tử Hàn cũng không vui vẻ lắm, hắn hi vọng hài tử của mình đều do Cố Vân Sương sinh ra. E ngại thế lực trong triều đình nên Ninh Tử Hàn hiện tại không có biện pháp phát tán lục cung, cũng chỉ có thể đem những phi tử này ở trong cung chăm sóc thật tốt. Chính mình thật vất vả mới cùng Vân Sương thẳng thắn thành khẩn, đến lúc mấu chốt thì đột nhiên Điệp phi mang thai, khiến Ninh Tử Hàn không biết phải làm như thế nào cho phải.

Miễn cưỡng nhìn những người chúc mừng này, Ninh Tử Hàn nói,”Điệp phi đã có thai, lúc này chỉ sợ cũng đang mệt mỏi, trước hết cứ hồi Nghi Lan điện, sau khi tan yến, trẫm sẽ đến thăm ngươi.”

Nghe được Ninh Tử Hàn nói lời này, Điệp phi vôi vàng cao hứng đồng ý, từ khi Hoàng Thượng đăng cơ tới nay hàng đêm đều tá túc ở Vị Ương cung, hiện tại nàng có thể xem như là khổ tận cam lai rồi.

Nghe nói Điệp phi có thai, Thái Hậu cũng rất cao hứng, sau khi tan yến cũng cùng Ninh Tử Hàn đi Nghi Lan điện. Cố Vân Sương làm chủ hậu cung, cũng chỉ có thể cùng đi với họ.

Vào Nghi Lan điện, Điệp phi nũng nịu hướng Ninh Tử Hàn thỉnh an, Ninh Tử Hàn cũng không đi đến đỡ nàng dậy, chỉ nói:”Thân mình Điệp phi không tiện, trước cứ đứng lên đi.”

Thái Hậu vừa thấy cảnh này, cũng chỉ tiến lên an ủi, nói,”Hoàng đế đây là lần đầu tiên làm phụ thân, ngươi cũng nên chú ý tốt đến thân thể. Đừng để Hoàng đế bận tâm.”

Điệp phi nghe xong liền vội vàng vâng lời, Ninh Tử Hàn sai Tống thái y bắt mạch cho Điệp phi.

Tống Hành Chân tinh tế chẩn mạch nói,”Chúc mừng Thái Hậu, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Điệp phi nương nương và hoàng tử trong bụng đều thực khỏe mạnh. Vi thần kê cho Điệp phi nương nương chút thuốc an thai, tiểu hoàng tử chắc chắn bình an hạ sinh.

Ninh Tử Hàn nghe xong, chỉ thản nhiên phân phó,”Đi kê đơn đi, cũng đi viết ra những điều cần lưu ý khi Điệp Phi mang thai để cho những người hầu hạ biết mà chú ý.”

Tống Hành Chân ưng thuận rồi lui đi ra ngoài, Ninh Tử Hàn lại an ủi Điệp phi thêm vài câu, sau đó liền đứng dậy ly khai ngay.

Thái Hậu ở lại một hồi lâu, cũng dặn Hoàng đế cùng Hoàng Hậu đến Kiến Ninh cung, bà có chuyện muốn nói.

Trở về Kiến Ninh cung, Thái Hậu liền đi thẳng vào vấn đề, nói,”Mẫu hậu biết hoàng đế nhất tâm chỉ yêu mình Hoàng Hậu, mẫu hậu cũng hi vọng hoàng tử đầu tiên của Hoàng đế là do Hoàng Hậu sinh ra. Nhưng Điệp phi quả thật là đã có thai, đó cũng là huyết mạch của Hoàng gia chúng ta. Hoàng đế cũng tránh không được phải quan tâm Điệp phi, chung quy cũng là thân sinh cốt nhục của ngươi mà.”

Ninh Tử Hàn nghe xong tuy rằng không tình nguyện, nhưng cũng đáp ứng.

Thái Hậu lại đem ánh mắt chuyển đến Cố Vân Sương, nói:”Hoàng hậu mấy ngày nay cũng chịu nhiều trách nhiệm, mẫu hậu cũng biết ngươi không tình nguyện, đây cũng là việc bất đắc dĩ. Hoàng gia chúng ta là phải sống trước mắt ngàn vạn dân chúng, nói một câu nói đi một bước đường đều là đối tượng bị người người chú ý. Bí mật của hậu cung cũng khó giữ nếu bị nhiều người biết, nếu như truyền ra Hoàng gia khắt khe với phi tử, tổn hại hoàng tử, vạn dân trong thiên hạ sẽ nghĩ như thế nào, vài vương công đại thần kia cũng sẽ chỉ trích hoàng đế. Mẫu hậu nói như vậy, ngươi có hiểu không?”

Cố Vân Sương nghe xong đáp lời,”Mẫu hậu nói phải, vi thần hiểu rồi.”

Thái Hậu nghe xong khẽ thở dài một cái, rồi cho Ninh Tử Hàn và Cố Vân Sương cùng lui ra.

Trên đường trở về, hai người cũng không ngồi kiệu, chỉ cùng nhau đi dọc theo con đường nhỏ trong Ngự Hoa viên.

“Hoàng Thượng, ngài đêm nay vẫn là đến Nghi Lan điện đi.” Suy nghĩ thật lâu, cuối cùng Cố Vân Sương vẫn là nói ra những lời này.

Qua một lúc lâu, thanh âm Ninh Tử Hàn mới vang lên bên tai Cố Vân Sương,”Ngươi cũng biết, ta không muốn người bên ngoài mang thai hài tử của ta, Tống thái y nói đứa nhỏ này đã được hơn ba tháng, chính là mang thai từ năm trước, thời điểm lúc đó vì thượng vị, mỗi ngày đầu ta đều căng như dây đàn, có khi sẽ đến với Điệp phi để thả lỏng một chút, hài tử kia, chỉ sợ chính là có từ lúc ấy.”

“Mọi việc ta đều hiểu, ta cũng biết Hoàng Thượng không muốn đi Nghi Lan điện, vậy đêm nay Hoàng Thượng về Dưỡng Tâm điện trước, coi như là trấn an Điệp phi” Cố Vân Sương thản nhiên nói.

“Đành phải vậy, hôm nay ta không đến chỗ ngươi được, ngày mai sẽ lại đến thăm ngươi.” Ninh Tử Hàn nắm thật chặt áo khoác lại cho Cố Vân Sương, lại nói,”Không còn sớm nữa, ban đêm gió lớn, cẩn thận đừng để bị lạnh.”

“Hoàng Thượng cũng vậy.”

Trở về Dưỡng Tâm điện, Ninh Tử Hàn biết, Cố Vân Sương tuy rằng không nói gì, nhưng khoảng cách giữa hắn và y, đến cùng lại xa thêm một ít. Phái người cho gọi Tống Hành Chân tới, Ninh Tử Hàn liền hỏi chi tiết về tình hình của Điệp phi, phê nốt tấu chương của ngày hôm qua, sau đó nằm xuống ngủ.

Cứ như vậy không nhanh không chậm qua vài ngày, Ninh Tử Hàn cũng bớt chút thời gian để đi thăm Điệp phi, có điều ngồi một lúc liền rời đi ngay, chỉ căn dặn Điệp phi phải giữ gìn sức khỏe chờ ngày sinh mẹ tròn con vuông. Bất quá chỉ thế thôi cũng đủ khiến nhóm phi tần ghen tị đến chết, chẳng hiểu vì sao Hoàng Thượng hiện tại trừ Vị Ương cung, nơi nào cũng sẽ không ngủ lại, không biết bao giờ Hoàng Thượng mới đến với họ. Vốn dĩ Hoàng Thượng nếu chỉ sủng một mình Hoàng Hậu thì hậu cung cũng coi như là tường an vô sự, hiện tại Điệp phi có thai liền đánh vỡ sự cân bằng của hậu cung, có người liền bắt đầu rục rịch.

Cho nên vào ngày thứ năm kể từ khi họ biết Điệp phi có thai thì nhận được tin Điệp phi sinh non.

Bình luận

Truyện đang đọc