LÃO ĐẠI CƯNG CHIỀU PHU NHÂN


Ánh nắng ấm áp của buổi sáng sơm ngày hôm, chiếu vào trong căn phòng rộng lớn.

Ở trên giường, Băng Di bị ánh nắng đánh thức, mắt nheo lại rồi từ từ mở ra khi đã thích nghi được với thứ ánh sáng kia.

Cô đưa tay dụi dụi mắt, nhìn sang bên cạnh thì gặp ngay gương mặt phóng đại của Lãnh Mặc Phàm đập vào mắt cô.

Băng Di nhìn vào khuôn mặt đang ngủ say kia, cô cảm thấy khi anh tỉnh đã đẹp trai rồi nhưng khi ngủ anh còn đẹp trai hơn.

Lông mi của anh thật dài còn cong nữa, mặt thì trắng mũi cao trán cũng cao nốt, làm cô là con gái mà cũng phải ghen tị với anh.
"Người gì đâu còn đẹp hơn con gái".

Băng Di lầu bầu, mà người nào đó lúc cô tỉnh thì cũng đã tỉnh, nhưng Lãnh Mặc Phàm muốn xem cô làm gì.

Khi thấy cô ngẩn người nhìn mình, miệng còn bảo anh đẹp hơn còn gái, khiến Lãnh Mặc Phàm không nhịn được cong khóe môi.

Hai mắt anh từ từ mở ra, ánh mắt trìu mến cùng sủng nịnh nhìn Băng Di
"Bà xã, chào buổi sáng".
"Bà xã?...Ai...ai là bà xã của anh?" Băng Di ngượng chín mặt, miệng nhỏ chu ra.

Lãnh Mặc Phàm nhìn vào liền muốn cắn cô một cái.

Nói là làm, anh áp môi mình lên môi cô không ngừng cắn mút
"Ưm...Mặc....Phàm...! "Băng Di bị anh hôn bất ngờ, khẽ rên một tiếng miệng thì gọi tên của anh.

Lãnh Mặc Phàm buông đôi môi đã sưng đỏ vì bị anh hôn, Băng Di dựa vào ngực anh thở dốc nhưng bất giác đẩy Lãnh Mặc Phàm ra nhìn vào anh hỏi

"Hôm nay anh không đi làm?"
"Ừ, hôm nay ở nhà với bà xã đại nhân".

Lãnh Mặc Phàm gọi hai từ "bà xã" rất tự nhiên, Nhược Hy thì khỏi nói mặt đỏ giờ đã lan tới mang tai.
"Ừ, Mặc Phàm".
"Hử?!"
"Em đói".
Băng Di chớp chớp mắt cún con nhìn anh, Lãnh Mặc Phàm nhéo má phúng phính của cô một cái rồi bế cô đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.

Sau mười lăm phút, Lãnh Mặc Phàm định bế Băng Di xuống nhà ăn sáng thì cô không ngừng giẫy giụa
"Mặc Phàm, em tự đi".
Anh biết cô xấu hổ nên cũng chiều theo, Má Trịnh thấy hai người xuống liền cung kính chào.
"Thiếu gia buổi sáng đã chuẩn bị xong".
"Ừ".

Lãnh Mặc Phàm lạnh lùng bước xuống phòng ăn, tay ôm Băng Di ngồi lên đùi làm người làm trong phòng ăm đều kinh ngạc, miệng thì há hốc mắt thì trợn lớn
"Bã xã, aa".

Lãnh Mặc Phàm đưa muỗng thức ăn lên miệng Băng Di nói.

Toàn bộ mọi người ở đây hóa đá, đây là thiếu gia của họ ư? Sao thiếu gia lại thay đổi như vậy?
Băng Di mở miệng để anh đúc nhưng má đã đỏ lên như tôm luột, Lãnh Mặc Phàm thấy cô thật đáng yêu.

Cứ như vậy anh một miếng em một miếng, làm người hầu há miệng không nhớ phải khép lại vì sự thay đổi đột ngột của thiếu gia.
\=•\=•\=•\=•\=•\=•\=ta là tia phân cách, tạm biệt cặp nam nữ chính một tí ha \=•\=•\=•\=•\=•\=•\=
Vân Hi đang đi khu trung tâm thương mại mua đồ.

Miệng thì không ngừng lẩm bẩm
"Tiểu Di đáng ghét, đúng là trọng sắc khinh bạn.

Dọn qua nhà bạn trai ở mà không thèm nói, sáng nay mới điện cho là sao chứ?"
Vân Hi miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vui thay cho cô bạn của mình vì đã tìm được một nữa kia của mình.

Đi ngang qua quầy bán đồ, Vân Hi dừng lại khi thấy bộ váy màu xanh dương nhạt, cổ tròn ở trên còn gắng những viên kim cương nhỏ màu xanh.

Đây là thiết kế mới ra vào tuần trước, do nhà thiết kế nổi tiếng người Pháp làm ra.

Vân Hi đi lại vừa định cầm lên xem thì bị một bàn tay trắng nõm giật lấy.
"Tôi lấy bộ này".

Giọng nói chanh chua của cô gái đó vang lên, Vân Hi nhíu mày nhìn người con gái trước mặt.

Mặc đồ thì hở hang, trên mặt không biết trác bao nhiêu phấn, trên người mùi nước hoa nồng nặc làm cô khó chịu.

"Này cô kia, bộ váy này là tôi lấy trước".


Vân Hi lên tiếng nói với cô gái ăn mặc sexy kia.
"Cô lấy trước nhưng tôi là người mua trước".

An Ngọc Nhiên khinh thường nhìn Vân Hi, cô dù gì cũng là thiên kim của Tập đoàn An Vương đứng thứ bảy trong nước, cô ta (Vân Hi) là cái thá gì mà dành đồ với cô.

An Ngọc Nhiên nhìn Vân Hi từ trên xuống dưới, mặt cười chế giễu nói
"Cô không đủ tiền để mua bộ váy này".
Lúc này Kỳ Viễn đi vào, nghe thấy tiếng cãi nhau liền đi vào.
"Có chuyện gì?"
An Ngọc Nhiên như bắt được vàng khi nghe thấy tiếng của Kỳ Viễn.

Cô ỏng a ỏng ẻo chạy lại ôm lấy cánh tay của Kỳ Viễn, không biết vô tình hay có ý An Ngọc Nhiên để ngực mình cọ xát vào tay anh.
"Viễn\~\~ cô ta dành đồ với em."
Nghe cái giọng làm nũng của An Ngọc Nhiên, Kỳ Viễn không khỏi nổi da gà.

Kỳ Viễn nhìn theo tay An Ngọc Nhiên chỉ thì nhìn thấy cô, Vân Hi bị anh nhìn bất giác đỏ mặt nhưng vẫn không quên chào hỏi
"Anh Kỳ Viễn..."
"Ừ".

Kỳ Viễn gật đầu một cái, anh nhận ra cô.

Cô là bạn thân của Doãn Ca em gái anh.
"Viễn, là cô ta mắng em".

An Ngọc Nhiên thấy tình hình không ổn liền thêm dầu vào lửa.
"Tôi mắng cô? Cô có nhằm không vậy?" Vân Hi không yếu thế phản bác lại lời nói của cô ta, nhưng khi thấy An Ngọc Nhiên cứ bám lấy anh không buông, Vân Hi cảm thấy hơi khó chịu.

Kỳ Viễn thấy sắc mặt khó chịu của Vân Hi, liền đẩy An Ngọc Nhiên ra đi đến bên cạnh cô hỏi
"Em không khỏe sao? Có cần anh đưa về không?"
An Ngọc Nhiên thấy vậy liền kêu to tên anh nhưng kỳ Viễn vẫn mặt kệ, vẫn ân cần hỏi thăm.

Nhưng Vân Hi ngược lại cảm thấy cực kỳ không thích, anh đi với bạn gái lại quan tâm tới cô? Thật buồn cười

"Không sao, tôi về trước".

Vân Hi nói xong liền đi nhanh, nếu không cô sẽ khóc mắt.

Kỳ Viễn đơ vài giây khi thấy thái độ cô thay đổi hoàn toàn, sau đó liền đuổi theo nhưng bị An Ngọc Nhiên kéo lại, giọng nũng nịu
"Anh\~\~\~"
Kỳ Viễn cảm thấy chán ghét liền đẩy cô ta ra đuổi theo Vân Hi, An Ngọc Nhiên tức giận giậm chân miệng lẩm bẩm
"Cô cứ đợi đấy".
Về phía Vân Hi, khi cô rời khỏi khu thương mại.

Nước mắt đã không kìm chế được mà lăn xuống.

Cô yêu anh, phải là yêu.

Lúc đầu cứ nghĩ mình mê muội nhất thời, nhưng khi không gặp được anh cô cảm thấy tâm trống rỗng.

Nhưng Vân Hi cô không muốn làm kẻ thứ ba đi phá hoại tình cảm của người ta.

Vân Hi do đang suy nghĩ mà không để ý đèn đường dành cho người đi bộ lúc này là màu đỏ, cứ thế cô băng qua đường.

Một chiếc xe đang chạy không ngừng bóp còi, nhưng Vân Hi giờ như người mất hồn.

Đúng lúc Kỳ Viễn nhìn thấy, tim anh bỗng nhói lên, cơ hồ không thở nỗi khi thấy tình cảnh phía trước.

Anh lo lắng gọi to tên cô


Bình luận

Truyện đang đọc