LÃO ĐẠI CƯNG CHIỀU PHU NHÂN


Một tiếng súng nổ lên, Lý Mỹ Nhu và cô gái kia cũng chính là chị của cô Lý Mỹ Kỳ hét lên.

An Dương Hàn nhắm tịch hai mắt lại, nhưng...!một giây,...! hai giây...!ba giây, anh ta cũng không cảm thấy gì cả.

Đang định mở mắt ra thì một cú đấm giáng trời rơi thẳng vào má phải của An Dương Hàn.

Sở dĩ viên đạn không bắn trúng người An Dương Hàn là do Lãnh Mặc Phàm cố ý bắn chệch đi, chỉ cách ba xăng ti mét nữa thôi là anh ta đi chầu Diêm Vương rồi.

Băng Di được giải thoát liền ngã ngồi xuống đất, nước mắt rơi giàn giụa.

Bên ngoài, Tề Vũ và Tề Phúc cũng xong vào.

Thế cục nhanh chóng xoay chuyển, Lãnh Mặc Phàm cởi áo khoác choàng lên người Băng Di rồi bế cô lên, ra lệnh
" Đem về tổng bộ tra tấn".
Lạnh lùng để lại một câu rồi ôm Băng Di sải bước ra ngoài.


Mà sắc mặt của ba người kia giờ đã trắng bệch.

Tề Vũ và Tề Phúc nhanh chóng đen họ về tổng bộ của bang Hắc Ưng.
Lãnh Mặc Phàm đặt Băng Di ở ghế phụ rồi vòng qua bên ngồi ghế lái.

Anh yêu thương vuốt mái tóc rối bù của cô, giọng dịu dàng vang lên
"Bảo bối, không sao rồi.

Đừng khóc..."
Nhưng càng làm vậy Băng Di càng khóc to hơn.

Cô rất sợ, sợ nếu như anh không đến kịp có phải cô sẽ bị tên kia làm nhục? Lãnh Mặc Phàm đau lòng hôn lên những giọt nước mắt mặn chát của Băng Di, rồi ôm cô vào lòng
"Bảo bối, đừng khóc...!ngoan...đã không sao rồi..."
" M...ặc...P...àm..."
"Hử?"
"Em rất...!sợ....!sợ anh không đến kịp...!e sợ lắm"
Nghe Băng Di nói vậy, Lãnh Mặc Phàm tự trách bản thân không tìm được cô sớm hơn.

Nếu anh tìm được cô sớm hơn, mọi chuyện sẽ không như thế này?
"Không sao, có anh ở đây...!không sợ.

Bây giờ anh đưa bảo bối về?"
Băng Di gật đầu nhưng vẫn ôm Lãnh Mặc Phàm, anh cũng không nói gì, nhấn ga chạy một mạch về tổng bộ bang Hắc Ưng.

Chiếc siêu xe dừng trước căn biệt thự, à không phải nói là tòa lâu đài theo phong cách cổ kính.

Chiếc xe đứng trước cổng sắc được trạm khắc tinh xảo màu đen.

Cánh cửa sắt từ từ mở ra, chiếc xe chạy dọc theo hai bên đường là hàng người mặc áo đen, trên mặt không chút biểu cảm cúi đầu.


Xe chạy thẳng vào gara, Lãnh Mặc Phàm nhìn thấy Băng Di đã ngủ.

Anh nhẹ nhàng xuống xe rồi bế cô vào bên trong.

Hai hàng người hầu đứng cúi chào, nhưng không khỏi ngạc nhiên khi thấy chủ tử ôm một cô gái trong lòng? Có phải là phu nhân trong truyền thuyết được lão đại cưng chiều? Yêu thương? Lúc mất tích điều tất cả người trong bang đi tìm?
Lãnh Mặc Phàm không để ý ánh mắt nghi hoặc của mọi người mà đi thẳng lên lầu.

Bế Băng Di vào phòng ngủ của mình, anh cẩn thận đắp chăn cho Băng Di.

Yêu thương hôn lên trán cô, nhìn vết thương trên má phải của Băng Di anh bất giác siết chặt tay.

Rồi đi lấy hộp y tế, khử vết thương, Lãnh Mặc Phàm làm rất nhẹ nhàng và cẩn thận vì anh sợ bảo bối đau.

Trong quá trình rửa thương, có lẽ cảm thấy đau nên Băng Di nhăn mày lại...khi đã xử lý xong Lãnh Mặc Phàm cẩn thận băng bó lại.

Làm xong anh bước ra ngoài, đóng cửa phòng lại nét mặt dịu dàng lúc nãy đã không còn nữa, mà thay vào là nét mặt như "Tula" mà phải hơn Tula ấy chứ.
Bước xuống lầu anh dặn quản gia nấu cháo, khi nào Băng Di tỉnh lại thì đem lên cho cô.

Dặn xong liền đi xuống mật thất
"Người đâu?"
Tuy chỉ hai chữ đơn giản, nhưng đủ để Tề Phúc hiểu anh đang nói gì, nên nhanh chóng đáp lại

"Đang ở nhà giam, thưa lão đại".
Lãnh Mặc Phàm không nói gì nữa, bước thẳng vào nhà giam.

Khi đến nơi đã thấy ba người bị tra tấn đến máu me bê bết, Lãnh Mặc Phàm không một tiếng động ngồi xuống ghế được chuẩn bị sẵn nhìn ba người họ.

Thời gian cứ vậy trôi qua, không khí phòng giam lúc này căng thẳng đến tột độ.

Lãnh Mặc Phàm cất giọng băng lãnh phá tan bầu không khí quỷ dị
"Làm cho họ tỉnh."
Nhận mệnh lệnh, một trong số đó liền lấy nước lạnh (nước đá á) tạt vào ba người họ.

Cả ba tỉnh dậy, đã nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm ở đó.

Lý Mỹ Kỳ nhìn thấy anh thì hét lên
"Thả tôi ra, tôi không làm gì cả".


Bình luận

Truyện đang đọc