LÃO ĐẠI CƯNG CHIỀU PHU NHÂN


"Tối nay, 7h tại bar Night Star.

Tôi có việc muốn nói với anh".
"Được".
Lãnh Mặc Phàm người ướt sũng vì dính mưa, anh vào đến gara để xe ở biệt thự mới biết trong xe không có ô nên mới đi không vào nhà.

Băng Di nhìn người anh ướt đẫm thì chạy nhanh lại đưa khăn cho anh lâu tóc, tay cầm lấy cặp của anh.
"Sao không cầm ô?"
"Anh quên mất."
"Được rồi, anh lên tắm không bị cảm bây giờ."
Lãnh Mặc Phàm nghe theo đi lên tắm rửa, sau mười lăm phút anh đi ra trên người mặc áo choàng tắm màu đen.

Băng Di nhân lúc anh tắm cũng đi sang phòng khác tắm, trên người cô bây giờ mặc chiếc đầm ngủ trắng rất thoải mái.
"Ông xã, lại đây em sấy tóc cho".

Lãnh Mặc Phàm cong môi, ngồi xuống ghế để cho cô xoáy tóc.

Khi chạm vào tóc anh, Băng Di bất giác bĩu môi, miệng thì lầu bầu
"Tại sao sài cùng dầu gội đầu mà tóc anh mềm mượt hơn tóc em?"
"Ha ha ha...."
Lãnh Mặc Phàm cười ha hả khi nghe cô nói, anh vòng tay qua kéo Băng Di ngồi trên đùi mình nói
"Bảo bối, tóc em rất mượt nha".

Nói rồi anh hôn vào cổ trắng nõn của cô, Băng Di không chịu được vặn vẹo người, làm cho anh suýt chút nữa không nhịn được mà ăn cô.

Từ chiếc cổ, anh tìm lên đôi môi đỏ mộng của Băng Di mà cắn mút, ngấu nghiến.

Băng Di bám vào vai Lãnh Mặc Phàm để đảm bảo cho mình không bị ngã, hơi thở nóng hổi của anh thổi vào tai Băng Di làm cô rùng mình
"Bảo bối, em thật ngọt".
"Ưm...Mặc Phàm...!đừng quấy, tối em còn....có việc bận"
Băng Di bất lấy tay đang không yên phận của Lãnh Mặc Phàm lại.
"Việc gì?"
"Tối đi cùng rồi sẽ biết, bây giờ thì xuống ăn cơm chiều".
Băng Di đang đứng dậy nhưng bị anh kéo lại, đè co ngã xuống giường nói
"Bảo bối, em muốn làm gì phải để cho anh ăn no đã".
Không để Băng Di phản kháng, Lãnh Mặc Phàm cúi xuống ngấu nghiến môi anh đào nhỏ nhắn của cô.

Bỗng chốc căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ.

Băng Di thức dậy đã là sáu giờ ba mươi phút, bây giờ toàn thân cô đâu nhức không còn chút sức lực.


Lúc này cánh cửa mở ra, Lãnh Mặc Phàm đi vào trên tay cầm khay thức ăn mặt thì cười tươi như hoa.
"Bà xã, dậy ăn cơm".
Băng Di từ trong chăn lồm cồm ngồi dậy đi vào nhà tắm vệ sinh cá nhân, sau khi xong Lãnh Mặc Phàm đút cơm cho Băng Di ăn.

Đồng hồ điểm đúng sáu giờ năm mươi phút, Băng Di nhanh chóng thay quần áo rồi kéo Lãnh Mặc Phàm rời biệt thự.

"Đi đâu?"
"Bar Night Star."
Không hỏi thêm, Lãnh Mặc Phàm biết vợ mình đang có việc ở đó nên chưa đầy năm phút chiếc siêu xe đã dừng lại quán bar Night Star.
Bước xuống xe, Băng Di đi vào một chiếc bàn góc khuất thì đã thấy Kỳ Viễn ngồi đó.
"Tôi không vòng vo nữa, đây"
Băng Di ném trên bàn là một sắp tài liệu liên quan đến Lý Mỹ Kỳ, còn có bản xét nghiệm ADN và máy ghi âm.
Băng Di mở máy ghi âm ra, trong đó là giọng nói của Lý Mỹ Kỳ và một người đàn ông.

Càng nghe mặt anh càng hiện lên vẽ tức giận,...đoạn ghi âm như sau:
"Cho tôi gặp con....
Anh yên tâm, thằng bé hiện giờ sống rất tốt.
Cô định khi nào mới cho tôi gặp con?
Nhanh thôi, khi con nhỏ Vân Hy rời bỏ Kỳ Viễn tôi lên làm Bùi phu nhân đồng thời là tổng giám đốc phu nhân của Tập đoàn Queen thì anh sẽ được gặp con.

Vậy tôi phải chờ đến khi nào?
..............!
............."
"Chết tiệt!" Kỳ Viễn chửi một tiếng, rồi cầm bản xét nghiệm lên xem hai người họ hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, còn có những tài liệu kia đều gi chép rất rõ những tên đàn ông mà cô ta qua lại.
"Còn nữa, nhìn đi."
Băng Di nói rồi chỉ tay ra phía cửa, lúc này Lý Mỹ Kỳ đang cặp kè với một tên đàn ông.

Còn rất thân mật với nhau nữa, Kỳ Viễn nhanh chóng rút điện thoại gọi cho cô ta
"Cô đang ở đâu?"
"Em đang ở nhà".
"Vậy ai đang ôm ôm ấp ấp người đàn ông khác?"
Lý Mỹ Kỳ sắc mặt trắng bệch khi nghe Kỳ Viêcn nói vậy.
" Từ nay về sau đừng để tôi gặp lại cô và đứa con hoang của cô, nghe cho rõ không thì đừng mong tôi sẽ nể tình xưa."


Bình luận

Truyện đang đọc