LÃO ĐẠI CƯNG CHIỀU PHU NHÂN


Tập đoàn Thần Vũ
Tề Vũ nhìn mấy cổ đông trước mặt mà hỏa khí đầy người.

Nếu không phải Phong Nam đi nước ngoài gặp đối tác thì anh cũng không phải chủ trì cuộc họp gấp này.

Thân là phó giám đốc nên Tề Vũ phải họp khi cả tổng tài và tổng giám đốc đều không có ở đây.
"Nói, tại sao hạng mục lại bị tiết lộ ra ngoài".

Tề Vũ lạnh giọng nói, ánh mắt liếc về mấy cổ đông và nhân viên trong công ty.
"Chúng tôi không biết".

một trưởng phòng mạnh dạng mở lời.

Làm sao họ biết được hạng mục trong công ty bị tiết lộ ra ngoài? Cũng may tổng tài không có ở đây.

Đó là suy nghĩ của mọi người lúc này, nhưng rất nhanh ý nghĩ đó bị dập tắt vì cuộc gọi điện thoại kia.

Giọng lạnh lùng ở đầu giây bên đó làm nhiệt độ trong phòng họp giảm xuống

"Ai đứng ra giải thích cho tôi".
"Ách..

tổng...!tài..."
"Tổng tài, chuyện này vẫn còn đang điều tra".

Tề Vũ nhanh chóng ổn định tinh thần nói với Lãnh Mặc Phàm, anh là rất sợ đại boss này nổi giận nha.
"Khi tôi về, muốn nghe được câu trả lời".
Nói xong, Lãnh Mặc Phàm gác máy để lại một đám người lo lắng.

Tề Vũ xoa huyệt thái dương, lần này đại boss nổi giận thật rồi.
Mà ở bên kia, Băng Di thấy anh tức giận thì biết có chuyện xảy ra.
"Có chuyện gì sao?"
"Ừ, hạng mục công ty bị lộ ra ngoài".
Lãnh Mặc Phàm thở dài, vuốt mái tóc mềm mại của Băng Di nói.
"Vậy phải làm sao?"
"Đừng lo, tất cả sẽ ổn."
"Hay chúng ta về đi."
"Em không muốn ở lại chơi nữa à?
Lãnh Mặc Phàm biết cô lo lắng, nhưng anh không muốn ép buộc cô về.

Băng Di lắc đầu
"Không, nhưng công ty đang có việc nếu anh về sẽ giải quyết nhanh hơn".
Cô ôm lấy hong anh, đầu cọ cọ nói.

Nhưng cô không hề biết chỉ một động tác nhỏ đã khơi dậy dục vọng của anh.
"Bà xã, đừng đùa với lửa".
Giọng Lãnh Mặc Phàm có chút khàn, Băng Di nhận được sự khác lạ của anh nên không dám nhúc nhích chỉ ngồi im trong lòng anh.
"Vậy ngày mai chúng ta về."
"Dạ"
Dù gì thì họ chơi cũng hơn nửa tháng, nên về cũng không có gì tiếc nuối...! Lãnh Mặc Phàm hôn nhẹ lên mái tóc Băng Di, anh ngửi lấy mùi hương tường vi quen thuộc trên người cô.

Tâm trạng cũng bình ổn hơn.
Trong khi đó, ở tổng bộ của bang Hắc Ưng.


Tề Phúc nhìn đám thuộc hạ đang quỳ dưới đất, mà thở dài.

Bang đã có quy định như vậy sao họ còn làm trái với bang quy?
"Các cậu biết lỗi chưa?"
"Chúng tôi chỉ thiếu tiền để lo cho gia đình nên mới làm như vậy.

"
Một người trong số đó lên tiếng, Tề Phúc thở hắt ra.

Bang không thể giúp họ sao? Sao phải nhận tiền của người ta rồi đi đánh người, khiến cho hắn sắp chết nữa chứ?
"Không nói nhiều, đưa họ vào rừng "Tử Thần" ba tháng, nếu sống sót sẽ được bỏ qua".
Sắc mặt Tề Phúc không đổi nói, mà mấy người kia khi nghe thấy hai chữ "Tử thần" thì xương cốt đã mềm nhũn ra.

Nhưng còn đỡ hơn lão đại, nếu phạm vào bang quy thì dựa theo mức độ mà xử lý.

Bỗng điện thoại của Tề Phúc vang lên, đầu giây bên kia gấp rút nói
"Tam đương gia, lô hàng bị cướp rồi".
"Có biết là ai làm không?"
"Theo như em đoán là do bang Bạch Hổ làm".
"Hừ, nhanh chóng chịu tập anh em đợi tôi ở đó".
"Vâng"
Tề Phúc nhanh chóng rời khỏi tổng bộ bang Hắc Ưng.


Anh thật không hiểu nổi hôm nay là ngày gì mà xui vậy chứ, để lão đại biết có phải anh sẽ bị biến vào "Tử Thần" mấy tháng hay không? Tốt nhất xử lý trước khi trước khi lão đại biết.

Nghĩ đến đây, Tề Phúc tự khen mình thông minh, tâm trạng tốt lên hẳn nhưng anh đâu biết người nào đó đã biết.
Ngay ngày hôm sau, Băng Di cùng Lãnh Mặc Phàm lên máy bay trở về nước.

Hai người không đi máy bay tư nhân nên thời gian về sẽ chậm hơn.

Ở trên máy bay mấy cô gái nhìn thấy Lãnh Mặc Phàm thì hai mắt rõ sáng, dù sao cũng là lần đầu tiên họ gặp soái ca.

Băng Di khó chịu làm mặt lanh liếc Lãnh Mặc Phàm một cái.
"Yêu nghiệt".
Lãnh Mặc Phàm cười cười nhìn cô, anh cưng chiều nhéo mũi của Băng Di.

Rồi kéo đầu của cô dựa vào vai anh để Băng Di được thoải mái hơn, những cô gái xung quanh đều ghen tị không thôi.
Sau mười mấy tiếng bay, cuối cùng cũng hạ cánh.

Băng Di được Lãnh Mặc Phàm trở về biệt thự còn anh đến thẳng công ty.


Bình luận

Truyện đang đọc