LÃO PHU THIẾU THÊ

“Phi phi nghĩ gì vậy?” Cung Phàm xoa nắn mặt Tỉnh Phi. Tỉnh Phi lắc đầu.“Không… không nghĩ gì cả.” Cậu mới không nghĩ gì lệch lạc nha!!!

“Phi Phi còn chưa trả lời ca đâu.” Cung Phàm đem âm lượng TV kéo thấp xuống một chút. Tỉnh Phi tựa vào trên vai anh, thực bối rối, đáp ứng, có phải quá trực tiếp hay không, sẽ không mất tự nhiên chứ, thế nhưng cậu rất muốn đáp ứng nha. Lồng ngực Cung Phàm vẫn luôn nóng bỏng nóng bỏng, ôm ôm nhất định rất thoải mái.

“Dạ.” Tỉnh Phi sau khi trả lời liền đứng ngồi không yên. Khẩn trương muốn chết. Cung Phàm vỗ vỗ bả vai Tỉnh Phi,“Phi Phi đi tắm. Chờ ca lâm hạnh.” Tỉnh Phi mặt “bùm” một cái, lại bắt đầu nhanh chóng đỏ bừng lên.

Tỉnh Phi cùng tay cùng chân đứng lên, vào đi tắm. Lâm hạnh! lâm hạnh!! lâm hạnh!!! Một cửa khó nhất rốt cuộc cũng đến rồi.

Tỉnh Phi hít sâu, nên đến vẫn phải đến, cầm sữa tắm bắt đầu nghiêm túc kỳ cọ. Lại thẹn thùng thanh tẩy giữa hai chân. Tỉnh Phi mặc dục bào, nhìn giường còn chưa ai nằm qua, mở cửa đi ra ngoài. Cung Phàm nghe được thanh âm, quay đầu lại nhìn qua, Tỉnh Phi đang khẩn trương nhìn anh. Cung Phàm nhìn đồng hồ, tắt TV. Đem điều khiển từ xa ném tại trên bàn, đi qua một phen ôm lấy Tỉnh Phi. Tại hắn trên cổ ngửi ngửi,“Thỏ nhỏ đẹp trai rất thơm nha.”

Tỉnh Phi mặt đỏ hồng hồng ôm lấy cổ anh. Cung Phàm mở cửa, đi đến bên giường đem Tỉnh Phi ném lên trên, Tỉnh Phi có hơi chút nảy lên chìm xuống, thế nhưng tâm lại không thể buông.

Cung Phàm cũng lên giường nằm cùng, kéo chăn qua, ôm Tỉnh Phi.“Ngủ.”

Tỉnh Phi,“……” Nói vậy là sao?

Thế nhưng dù tò mò thế nào, bối rối như thế nào, Tỉnh Phi vẫn là ngượng ngùng trực tiếp mở miệng hỏi Cung Phàm. Tỉnh Phi cảm giác chính mình sắp điên rồi, toàn tự mình đa tình nha. Tỉnh Phi phát điên lăn qua lăn lại trên giường.

“Phi Phi ngủ!” Cung Phàm thanh âm mang theo một điểm nộ khí, một tay đè lại eo Tỉnh Phi. Tỉnh Phi như là bị đóng đinh trên giường. Không thể nhúc nhích, Tỉnh Phi dựa vào lồng ngực Cung Phàm, tâm yên tĩnh từng chút một. Bất tri bất giác đã ngủ. Buổi sáng thời điểm tỉnh lại, bên cạnh trống rỗng.

Tỉnh Phi có chút tụt huyết áp, mở to mắt mơ mơ màng màng nhìn gối đầu lõm xuống. Còn chưa phản ứng lại chính mình rốt cuộc đang ở đâu. Tỉnh Phi nghịch gối đầu, chuông di động liền vang lên, Tỉnh Phi vỗ vỗ mặt, ý thức khôi phục từng chút một. Tỉnh Phi cầm lấy di động, ôm gối của Cung Phàm ngồi tựa ở trên giường.

“Ca.” Vừa tỉnh lại, Tỉnh Phi thanh âm thập phần mềm mại, giống hệt như mèo con muốn làm nũng.

“Ân, ca đi làm. Bữa sáng đặt ở trên bàn. Ca để chút tiền trên mặt bàn trong phòng khách. Phi Phi muốn ra đi chơi phải cẩn thận một chút.” Cung Phàm tựa hồ bề bộn nhiều việc, Tỉnh Phi nghe bên kia có chút rung động, rất giống tiếng gõ bàn phím.

“Ca, anh bận rộn nhiều việc lắm sao?” Tỉnh Phi dụi dụi mắt. Từ trên giường đứng lên, đến phòng tắm rửa mặt.

“Có một chút.” Cung Phàm thanh âm có điểm cứng rắn, cách điện thoại rất gần.

“…….” Tỉnh Phi cầm ra bàn chải mới,“Vậy ca làm việc đi.”

“Ân.” Bên kia quyết đoán cúp điện thoại.

Tỉnh Phi nhìn di động, bĩu môi. Đánh răng xong, rửa mặt sạch sẽ, hầm hừ chạy đến trong phòng khách ăn sáng.

Ăn sáng xong lại đem quần áo bẩn của Cung Phàm đi giặt, phơi nắng. Sau đó đem toàn bộ phòng quét tước một lần. Quét tước xong, liền đã đến buổi trưa. Tỉnh Phi thở hổn hển ghé vào trên sô pha. Quá mệt mỏi rồi.

Tỉnh Phi cảm giác bản thân sắp trở nên lười biếng, nếu là trước kia, lượng công việc so với bây giờ còn lớn hơn, cũng không thấy mệt như vậy. Thời gian dài không làm việc vận động gân cốt, Tỉnh Phi cảm giác xương cốt cũng lười biếng theo.

Có một mình, Tỉnh Phi không muốn làm cơm. Nghĩ Cung Phàm không ở nhà. Tỉnh Phi cầm lấy tiền trên bàn, chạy xuống dưới lầu, mua mì tôm đi lên. Vốn định mua nhiều thêm mấy gói, thế nhưng mua xong không biết giấu ở đâu, nếu như bị Cung Phàm phát hiện… Nghĩ lại khuôn mặt đen xì của Cung Phàm ngày hôm đó, Tỉnh Phi liền cảm thấy sợ hãi.

Thừa dịp trong lúc nấu nước, Tỉnh Phi đi vào trong phòng đem notebook Cung Phàm đặt ở đó lấy ra ở, lên QQ. Thỏ Tuzki nhấp nháy. Tỉnh Phi mở ra khung đối thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc