LÃO PHU THIẾU THÊ

Tỉnh Phi sờ soạng mặt anh một phen, trong lòng bàn tay cảm giác được dặm dặm. Tỉnh Phi nhớ rõ đêm qua còn chưa nhìn thấy, mấy thứ râu ria này sau một đêm đã có thể mọc ra rồi.

Cung Phàm ấn đầu cậu, dùng cằm râu cọ xát trên mũi, trên môi, trên cổ cậu. Tỉnh Phi vừa ngứa vừa rát, một bên vừa cười vừa thét chói tai, một bên chảy nước mắt. Không bao lâu, làn da trắng nõn đều trở nên hồng hào quá mức bình thường, còn có cả vài dấu hoa ngân hồng sắc.

“Còn quậy nữa không?” Cung Phàm sờ eo cậu. Xúc cảm lạnh lẽo, làn da trơn mềm. Cung Phàm sờ tới sờ lui men theo hai đường eo trên người cậu.

“Không quậy ~ anh buông em ra — ha ha –” Tỉnh Phi giơ cổ lên, lộ ra nhược điểm. Ánh mắt Cung Phàm trướng đỏ bừng, thở hổn hển, hôn lên cần cổ của cậu. Hầu kết Tỉnh Phi trượt lên trượt xuống, trong đầu đều là cảm giác nóng ẩm trên cổ. Cung Phàm hôn môi cậu. Hai chân Tỉnh Phi quấn lấy eo anh. Tay chân cùng có động tác, kéo khăn tắm của Cung Phàm.

“Muốn?” Cung Phàm vuốt ve hồng ngân trên cổ cậu. Lồng ngực phập phồng kịch liệt, ánh mắt Tỉnh Phi mê ly, tay đặt ở trên lồng ngực của anh, cảm thụ được nhịp thở của anh.

Cung Phàm nhìn cậu cọ xát đôi chân dài, không cần nói cũng biết.

Hai người ở trong phòng tắm giữ lấy đối phương, có khi là nhẹ nhàng ôn nhu, có khi lại là sóng triều mạnh mẽ.

Chốt mở của vòi sen không biết lúc nào bị đụng vào, nước ấm chảy xuống thân thể người. Hỗn hợp mồ hôi cũng trượt xuống.

Xong việc, Tỉnh Phi cảm giác gân cốt của mình giống như là bị người rút mất, mềm nhũn nằm sấp xuống. Cung Phàm để cậu tựa vào trên người mình. Hai người quấn lấy nhau.

“Ca — em muốn giúp anh cạo râu.” Tỉnh Phi lắc lắc đầu, tại trên mặt Cung Phàm hôn một cái.

“Em có khí lực sao?” Cung Phàm bắt lấy cánh tay cậu. Bàn tay rủ xuống, mềm nhũn nằm sấp một chút khí lực cũng không có.

“Mặc kệ, em vẫn muốn giúp anh cạo râu.” Tỉnh Phi kiễng mũi chân, muốn ngồi ở trên bồn. Thử vài lần, đều bị trượt xuống dưới. Sau Cung Phàm cho cậu mượn lực, khiến cậu có thể ngồi ở trên mặt bồn. Cung Phàm nhìn mông cậu bị đè ép thành hai nửa. Thân thể lại bắt đầu trở nên khô nóng.

“Suy nghĩ muốn tổ chức sinh nhật như thế nào chưa?” Tỉnh Phi bôi kem cạo rậu cho anh, cũng không được đều lắm, còn dính lên cả chóp mũi Cung Phàm. Lông mi cũng dính một chút.

“Ha ha.” Tỉnh Phi ngồi ở chỗ kia, giơ lên bàn tay toàn kem cạo râu, cười đến rút gân.

Cung Phàm nghiêng mắt nhìn cậu: “Cười cái gì, không phải do em không khéo tay hay sao?” Hơn nữa, Cung Phàm cũng tìm không thấy điểm nào đáng cười.

Tỉnh Phi vẫn đang cười, cười đến mềm oặt cả eo, cằm đặt trên lồng ngực Cung Phàm, thân thể thoáng co rút, làm cho tóc cũng dính lên cằm Cung Phàm, Cung Phàm đành phải tự mình bôi lại một lần nữa.

Tỉnh Phi muốn giật dao cạo râu trong tay Cung Phàm, bị Cung Phàm né được. Ngồi ở trên bồn sứ chơi xấu, hai tay bưng lấy hai má Cung Phàm để tựa vào anh. Chân dài còn cọ cọ qua lại trên người Cung Phàm, Cung Phàm liếc mắt nhìn cậu. Đem hai chân cậu kẹp giữa hai chân mình.

Tỉnh Phi ồn ào kêu to, thanh âm có chút khủng hoảng bén nhọn, lại mang theo tiếng cười vui vẻ.“Mau thả chân em ra, không giữ được thăng bằng!!!”

Cung Phàm không buông. Tỉnh Phi đành phải dùng hai tay ôm eo anh. Ôm nỗi hận nhìn anh cạo râu.

“Chưa nghĩ ra tổ chức sinh nhật như thế nào sao?” Cung Phàm nhìn Tỉnh Phi trong gương. Ánh mắt ngập nước. Có hồn nhiên của lúc đầu gặp gỡ, cũng có sáng sủa sau vẻ tự ti.

“Trải qua thế nào không quan trọng, không có cảm giác gì, hồi ở nhà cũ cũng không tổ chức, nấu ăn một bữa là được rồi.” Tỉnh Phi lấy ngón tay chọc chọc đám bọt trên dao cạo, nhìn thấy bên trong có mấy vụn râu thật nhỏ.

Cung Phàm bị cậu đột nhiên chọc một cái, khống chế lực đạo không tốt, trên mặt xuất hiện một vết máu. Cung Phàm nhìn gương, lại nhìn nhìn ngón tay Tỉnh Phi đang ấn dao cạo râu.

Tỉnh Phi lập tức rụt tay về, xem như cái gì cũng không làm.

Cung Phàm một câu cũng không nói, muốn đem Tỉnh Phi từ trên bồn ôm xuống, Tỉnh Phi ôm eo anh không chịu buông tay. Còn thiếu chút nữa là như cún điên cắn người để bảo vệ địa bàn.

“Ngoan nào, không cần lộn xộn!” Cung Phàm điểm trên mũi cậu một cái. Tỉnh Phi quay lưng với Cung Phàm, không thấy bọt trên mũi mình. Chỉ không ngừng gật đầu, nói:“Em cam đoan không quấy rầy anh!”

Cung Phàm đem bọt trên dao cạo rửa trôi, trên cằm một bên bọt kem trắng xoá, một nửa cằm còn lại trơn nhẵn, còn có một vệt máu rõ ràng.

“Ca, đừng cạo nữa, cạo đến miệng vết thương làm sao giờ?” Tỉnh Phi lại nhịn không được muốn chọc chọc, bị Cung Phàm trừng mắt, đành phải ngoan ngoãn ngồi.

“Một nửa trơn nhẵn, một nửa để râu sao?” Cung Phàm lấy bọt kem vừa cạo xuống bôi lên mặt Tỉnh Phi.

Tỉnh Phi dẩu môi né tránh,“Bẩn chết!”

“Bình thường em còn thích cọ, cũng không thấy em chê bẩn.” Cung Phàm tiếp tục cạo râu, thuận tiện đem bọt kem trên chóp mũi cạo đi.

“Không giống nhau!”

“Có gì không giống!”

“Cảm giác không giống!”

Cung Phàm cười rộ lên. Tỉnh Phi tức khí muốn đem bọt kem trên mặt bôi lên mặt anh. Vì thế trên mặt Cung Phàm lại bị cạo thêm mấy vết thương.

Tỉnh Phi ngồi thẳng lưng trên bồn, vạn phần chột dạ,“Anh, tự anh cạo một mình đi, em… em đi chơi!” Nói xong liền nhảy xuống, sàn phòng tắm có điểm trơn, Tỉnh Phi lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đầu đụng vào cửa phòng tắm. Cũng không đợi Cung Phàm lại an ủi dỗ dành vài câu, liền nhanh tay mở cửa chạy đi.

Cung Phàm đứng trước gương: “Tức phụ nhi ngốc không chịu được.”

Thời điểm Cung Phàm cạo râu xong đi ra, trên mặt hai bên trái phải có hai tia máu, như là râu mèo đang rủ xuống, không chút tiến động đem khí thế dương cương của Cung Phàm biến đi mất.

Tỉnh Phi đang xem tiết mục giải trí. Ghé vào trên sô pha buồn ngủ, Cung Phàm nhíu mày, đi qua ngồi ở bên người cậu. Đang chuẩn bị nói chuyện, chuông cửa vang, Cung Phàm đi mở cửa.

Khách đến là Tiêu Dương cùng Lưu Lam. Cung Phàm tuyệt không kinh ngạc.

“Phàm ca, hai người đêm qua đánh nhau?!” Tiêu Dương ngày hôm qua nhận được điện thoại của Cung Phàm, cho rằng Tỉnh Phi xảy ra chuyện, làm bằng hữu, gần đây lại xem nhẹ đồng bọn, cố ý tới đây thăm hỏi.

“Đêm qua Phi Phi trên giường đại phát thần uy.” Cung Phàm mặt không đỏ khí không suyễn. Lưu Lam nhìn hắn, vẫn là mặt than, chỉ là trong ánh mắt có chút nghi hoặc.

Tiêu Dương ánh mắt như bị rút gân chớp chớp nhìn Cung Phàm, Cung Phàm mời hai người ngồi xuống.

“Phi Phi đâu?”

“Ngủ trên sô pha.” Cung Phàm lấy một ít hoa quả, hoa quả trong khay đủ các loại, Cung Phàm chọn ra vài thứ, có điều bên trong còn lẫn vài hạch quả(*), đều bị Tỉnh Phi bóc ra xong không ăn. Cung Phàm đau đầu, mặt than bưng hoa quả đi ra ngoài phòng khách.

(*hạch quả: chỉ các loại hạt nói chung như hạnh nhân, hạt dẻ, óc chó,…)

Vừa đi qua liền nhìn thấy Tiêu Dương dùng tư thế ái muội đặt trên người Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cũng mở to mắt, thoạt nhìn rất có tinh thần, ôm eo Tiêu Dương. Hai người đang thầm thì gì đó.

Cung Phàm đứng tại chỗ ngẩn người, nhìn nhìn Tỉnh Phi, lại nhìn nhìn Tiêu Dương, cuối cùng dứt khoát xoay người đi tìm Lưu Lam. Lưu Lam ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh cửa sổ phơi nắng.

Cung Phàm lấy cho y một chén nước.

Lưu Lam tiếp nhận,“Thực may mắn được ông chủ tự mình phục vụ.”

“Vợ cậu cũng đang phục vụ vợ tôi.”

Lưu Lam nghe anh nói như vậy, lại nhìn vẻ mặt anh có vài phần cổ quái, liền nhìn về phía sô pha bên kia, vừa thấy, nhất thời kinh sợ, trong lòng có một vạn con thảo nê mã(*) đang nhảy qua.

(*thảo nê mã: nói lái của thao ni ma aka douma mày – hình minh hoạ bên dưới)

“Hai người bọn họ hôn nhau?” Lưu Lam mặt đen xì.

Cung Phàm vừa nghe, có chút ngẩn người, sau lại cảm thấy có chút kỳ quái, đi tới dùng góc độ của Lưu Lam xem qua, thật sự rất giống Lưu Lam nói. Hơn nữa hai nhóc kia còn nói nói cười cười.

Sắc mặt Cung Phàm so với Lưu Lam dễ nhìn hơn chút: “Cậu nhìn nhầm, bọn họ đang thủ thỉ tâm tình thôi.”

Lưu Lam một ngụm đem nước uống hết: “Cũng phải, hai thụ có thể làm được gì!”

Lúc này Tỉnh Phi từ trên sô pha đứng lên, cằm tựa lên chỗ vành sô pha,“Ca, có hoa quả không? Còn có các anh đang nói gì thế?” Tỉnh Phi ngáp một cái.

Cung Phàm đứng lên đem hoa quả trên bàn bưng qua cho hai người bọn họ.“Khen dáng người hai nhóc rất đẹp.”

“Em cũng biết mà~” Tiêu Dương cũng từ trên sô pha đứng lên. Hắn quá mức hưng phấn, vừa lúc Tỉnh Phi đang chuẩn bị nằm xuống liền đập mặt vào. Nước mắt sinh lý của Tỉnh Phi nhất thời chảy ra. Cung Phàm chuẩn bị qua xem xem, Tiêu Dương luống cuống tay chân lau nước mắt cho cậu.

Cung Phàm cương tại chỗ, nhìn hai người bọn họ một hồi, lại quay đầu nhìn Lưu Lam, Lưu Lam cắn răng: “Công mấy cũng là thụ, buổi tối tôi về sẽ cho em ấy nhận rõ bản chất.”

Cung Phàm nhún nhún vai, đi qua ngồi ở trên chỗ tựa lưng của sô pha, đem Tỉnh Phi nhấc lên, nhu nhu hai má cho cậu, trên mặt Tỉnh Phi nước mắt sinh lý càng ngày càng nhiều. Tiêu Dương muốn nóng nảy.

“Đừng khóc nha, tớ không phải cố ý!” Tiêu Dương kéo kéo tóc mình.

“Không khóc, không phải Khổng Tử.” Tỉnh Phi vừa vừa mở miệng, Cung Phàm liền đem cơ thịt trên mặt cậu nhu nhu lần nữa, Tỉnh Phi nói phì phò. Tiêu Dương phân tích một hồi lâu, mới hơi chút hiểu được đó là ý tứ gì. (*còn mỗ Lạc thì vẫn không hiểu gì TT^TT)

“Tớ nói chứ, tuy rằng hai ta là thụ, nhưng phía dưới vẫn là hảo hán!” Tiêu Dương ngồi ở bên cạnh, nhét hạch quả vào miệng, hoàn toàn không để ý vì sao lại không có vỏ ngoài.

“Vài ngày nữa chính là Thu Phân, Thu Phân là sinh nhật Phi Phi, tôi chuẩn bị dẫn em ấy đi Hà Lan nhận giấy đăng ký kết hôn, quốc gia này chấp nhận hôn nhân đồng tính.” Cung Phàm nhất ngữ kinh người, tất cả mọi người nhìn anh.

Tỉnh Phi giương miệng, giống đứa ngốc. Trong lòng pháo hoa nở rộ, chíu bùm bùm.

“Anh cũng không hay tổ chúc sinh nhật, không biết nên làm thế nào cho em kinh hỉ. Liền mang em đi đăng ký kết hôn vậy.” Cung Phàm xoa đầu cậu.

Tỉnh Phi ngao ngao kêu to,“Ngao ~ em rất là kinh hỉ a! Em muốn ngất luôn nè!!”

Tiêu Dương cũng ở một bên kêu to,“Phàm ca, anh quá khiêm tốn rồi! Còn nói không phải là kinh hỉ!!!”

Lưu Lam ngồi một bên dở khóc dở cười, xoa huyệt thái dương: “Đến Thu Phân, chúng ta cùng hai người bọn họ cùng đi đăng ký kết hôn!”

Cung Phàm cười: “Giấy đăng ký kết hôn chỉ cho phép có phu phu hai người, bốn người quá lớn, ảnh chụp không đủ.”

Tỉnh Phi cùng Tiêu Dương hai người cười ha ha. Nói xong còn chụp chụp mấy ảnh, bốn người cùng nhau chụp hình đăng ký kết hôn! Còn nói không biết chính phủ Hà Lan có đồng ý hay không. Mặc kệ như thế nào, Cung Phàm cùng Lưu Lam hai người sẽ không đồng ý!

Hết chương 46

Bình luận

Truyện đang đọc