LÃO PHU THIẾU THÊ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cung Phàm mở cửa sổ xe khách ra, vén một nửa bức rèm, gió thổi mang theo hơi nóng phảng phất qua gò má hai người, ánh nắng cũng dừng lại trên khuôn mặt họ. Tỉnh Phi nghiêng đầu nhìn Cung Phàm, đột nhiên phát hiện mũi Cung Phàm rất thẳng, vô cùng dễ nhìn.

Tỉnh Phi lấy ngón tay cọ mũi anh, nỉ non nói,“Mũi của anh thật là dễ nhìn, thẳng tắp.”

Cung Phàm không nói chuyện, vắt chân bắt chéo, nhìn ra ngoài cửa sổ. Tỉnh Phi không dám vùi vào trong lòng anh, tâm tư có chút khó chịu, chỉ có thể nương theo tư thế tựa vào trên vai anh. Cánh tay Cung Phàm xuyên qua phía sau lưng cậu, cầm lòng bàn tay Tỉnh Phi.

“Mệt sao?”

Tỉnh Phi lắc đầu,“Không mệt, có chút muốn ngủ.”

“Ngủ đi, anh ôm em.” Cung Phàm vỗ vỗ đùi, phát ra tiếng vang nặng nề. Tỉnh Phi cũng dùng tay chọc chọc.

“Như vậy được không? Lỡ có người…” Tỉnh Phi có chút lo lắng nhìn nhìn hành khách trên xe. Có vài người già cùng học sinh, còn có mấy bà mẹ mang theo con nhỏ cùng mấy bác trung niên bụng bia, đại đa số vẻ mặt đều vô cùng mệt mỏi.

“Ngủ đi, ngoan.” Cung Phàm nhẹ nhàng khoác eo cậu, để cậu nằm nghiêng, lại sợ khiến bụng cậu không thoải mái, Cung Phàm dịch sang cạnh ghế, cả người chỉ ngồi một nửa ghế dựa. Để cậu có đầy đủ không gian nằm được nửa người. Cung Phàm ngồi rất vững, Tỉnh Phi không phát hiện.

Sau khi Tỉnh Phi nhắm mắt, Cung Phàm đem cửa sổ hơi khép lại, kéo rèm lên, lẳng lặng nhìn Tỉnh Phi, từ mi nhãn đều lòng bàn chân, ánh mắt cuối cùng dừng ở lại trên bụng cậu. Bụng Tỉnh Phi có hơi lộ rõ, nhưng không phải đặc biệt rõ ràng, giống như là bụng mỡ của thanh niên lười vận động hơn.

Cung Phàm tự nhiên đem tay khoác lên trên bụng cậu. Một cỗ cảm giác kỳ dị đánh vào tâm linh, thực hưng phấn, kích động, chờ mong, lại có chút không biết làm sao. Không phải tất cả mọi người đều có thể may mắn như vậy, có thể có được người mình yêu, cũng không phải tất cả người đồng tính đều có thể may mắn như vậy, có thể có được kết tinh của tình yêu.

Vẻ mặt Cung Phàm thản nhiên, ánh mắt mơ hồ xa xăm, tưởng tượng về sau có thể có đứa nhóc béo tròn mềm nhũn hay không, ngọng líu ngọng lô gọi anh là papa, sẽ giương cánh tay nhỏ bé trắng trẻo về phía mình đòi ôm một cái. Cung Phàm cảm giác tim mình sắp tan chảy rồi. Anh cúi đầu, không kìm lòng được hôn lên trán Tỉnh Phi một cái. Sau khi tỉnh táo, khóe mắt Cung Phàm chú ý tới thần sắc của người xung quanh, cũng không hối hận.

Trên xe, mấy người ngồi ở phía sau đều thực kinh ngạc, người già không hiểu lắm vì sao hai người đàn ông lại tình chàng ý thiếp, ấp ấp ôm ôm. Có người trẻ tuổi còn mang vẻ mặt khinh thường, cảm giác bản thân “cô ngạo thanh cao”. Cuộc sống sau này chính là như vậy, sẽ luôn có vài người không liên quan lướt qua cuộc sống của bạn, nhất định muốn bày ra quan điểm. Xe khách dừng lại, người lên xuống xe cũng khá nhiều.

Xe khách dừng lại bên cạnh một khối đá lớn có khắc “Cung gia trang”. Chỗ đó có hai người trẻ tuổi đứng chờ, người đứng gần nhất nhìn vào trong xe.

Cung Phàm vỗ nhẹ khuôn mặt Tỉnh Phi, “Xuống xe thôi, đến rồi.”

Tỉnh Phi còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, trên mặt một mảnh mờ mịt, Cung Phàm kêu cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó. Cậu đi phía trước, Cung Phàm ở phía sau xách vali hành lý, không yên lòng nên vẫn để ý cậu, phòng ngừa cậu trượt chân, cũng may một đường hữu kinh vô hiểm.

Hai thanh niên kia tuổi khá trẻ, thân hình hơi gầy, nhưng người lại rất có tinh thần, bất đồng với thanh niên trong thành thị cả ngày ở nhà chơi game. Cả người đều lộ ra khí tức lão luyện cần cù.

Cung Phàm để Tỉnh Phi ngồi ở trên vali hành lý nghỉ ngơi một lát, đợi cậu tỉnh táo lại rồi đi. Hai người đứng ở dưới tán cây, nghe tiếng côn trùng kêu vang.

Hai thanh niên đứng đối diện bọn họ, một bên đánh giá bọn họ, một bên nói nhỏ, có chút không xác định, thần sắc do dự. Cuối cùng một người trong đó bị người khác đẩy về phía Cung Phàm.

Thanh niên vẻ mặt mang lúng túng, có chút xấu hổ, nói một câu tiếng địa phương,“Là chi bên phía Cung Thái gia trở về tế tổ sao?”

Cung Phàm nhìn hắn, gật gật đầu.

“Tui là Cung Trọng, y là Cung Phi. Là người bên chi Cung Tam gia. Trước kia đều là chú Cung trở về tế tổ, tui không biết anh.” Cung Trọng chỉ vào Cung Phi đang đi tới.

“Tôi không trở về thường xuyên. Trước kia đều là ba mẹ trong nhà trở về. Tôi là Cung Phàm, em ấy là vợ tôi, Tỉnh Phi.” Cung Phàm chỉ chỉ Tỉnh Phi. Tỉnh Phi cho rằng anh đang gọi mình nên đứng lên ngốc nghếch nhìn Cung Phàm, vẻ mặt kia giống hệt như cún con bị chủ nhân gọi đến trước mặt, chờ chủ nhân hạ mệnh lệnh.

Cung Trọng, Cung Phi,“……” Thoạt nhìn có vẻ ngốc. Hơn nữa nhìn không ra là nam hay nữ…

“Ồ, ra là như vậy. Thế thân thể chú thím có khỏe không?” Cung Trọng không tiếp tục rối rắm vấn đề Tỉnh Phi vì sao nhìn không ra giới tính. Dời đi đề tài, dù sao hiện tại ở mấy nơi đô thị nam nữ rất khó phân biệt, cứ an tâm sống qua ngày là tốt rồi, bận tâm mấy thứ nhỏ nhặt làm gì.

“Tàm tạm, có điều gia phụ khoảng thời gian trước bị ngã, cũng không có vấn đề gì lớn, chăm sóc một đoạn thời gian là tốt rồi.”

“Ừm, chúng ta trở về thôi, Tam gia cùng Thái gia bọn họ đều đang chờ hai người trở về ăn cơm.” Cung Trọng cùng Cung Phi mỗi người tiếp nhận một vali Cung Phàm đang cầm, Cung Phàm mang theo túi đồ ăn vặt, nắm tay dắt Tỉnh Phi đang ngơ ngác.

Một đường đi tới, kiến trúc Cung gia trang có chút cổ, nhưng lộ ra vẻ ý nhị của thời gian. Đường đi được đổ xi măng, hai bên đường đều là cây họ bạch dương(1), còn có cây hoa quế(2). Không ít nhà đều đang thu gặt lúa nước. Dọc theo đường đi, Cung Phàm gặp được không ít người đàn ông cởi trần lộ ra màu da nâu sậm, dùng đòn gánh lúa nước đã được xếp gọn thở hồng hộc đi về nhà.

Cung Phàm một tay che chở Tỉnh Phi, phòng ngừa cậu ngây ngốc không để ý bị thóc lúa cọ vào thân thể. Tỉnh Phi còn muốn ngủ, cả người đều không có tinh thần. Cung Phàm đem sữa chua đưa cho cậu, Tỉnh Phi cũng vẫn không có tinh thần.

Cung Trọng quay lại nhìn Tỉnh Phi, cảm thấy “cô” rất dễ nhìn, thế nhưng lại lộ ra vẻ nhẹ nhàng khoan khoái của con trai. Cảm giác rất quái dị. “Chị dâu chắc còn chưa ngủ đủ, trở về ăn cơm trước sau đó lại ngủ sau.”

Cung Phi cũng quay đầu lại, trên mặt là nụ cười giản dị,“Phải đó, chịu khó một chút, ăn no ngủ mới ngon.”

Tỉnh Phi cố gắng mở to đôi mắt ngập nước nhìn ba người bọn họ, trong ánh mắt là một tầng nước mắt sinh lý, khiến cho ba người đàn ông đều rất ngượng ngùng. Cảm giác mình chiêu đãi không chu toàn, giống như đang bắt nạt người ta.

“Chịu khó một chút, sắp tới nhà rồi, để trưởng bối nhìn thấy anh cõng em sẽ khiến em để lại ấn tượng không tốt, chịu đựng nhé.” Chân mày Cung Phàm đều nhíu lại.

“Ừm.” Tỉnh Phi dụi dụi mắt, cảm giác eo mỏi lưng đau.

Thời điểm đi tới một trạch viện lớn, mấy người liền thấy trước cửa đứng một đám người đứng ở nơi đó chỉ vào bọn họ, nói nói cười cười.

Cung Phàm ôm eo Tỉnh Phi,“Đến rồi.”

Một người phụ nữ chất phác bốn năm mươi tuổi đi đến, đánh giá Cung Phàm lúc lâu, mới không xác định nói,“Là nhà họ Cung bên chi của Cung Thái gia, Cung Phàm đúng không?”

Cung Phàm gật gật đầu, không biết người phụ nữ trước mắt, nhưng vẫn nói,“Chào Thím.”

Trước cửa trạch viện lớn đàn ông phụ nữ đứng phía sau đều đang nhìn hai người bọn họ. Mấy cô nhóc nhỏ tuổi vẻ mặt ngượng ngùng, không dám nhìn thẳng Cung Phàm, có đôi khi lại kìm lòng không được vụng trộm ngắm một chút, sau đó như là sợ bị người khác phát hiện, đồng loạt cúi đầu.

“Ha ha, ngoại hình bên chi của mấy người thật đẹp. Đây là ai? Thím tuổi lớn, nhận không ra.”

“Vợ của cháu, gọi là Tỉnh Phi.” Cung Phàm vỗ vỗ lưng Tỉnh Phi,“Chào hỏi.”

Tỉnh Phi ánh mắt quay tròn dạo qua một vòng, cực kỳ linh hoạt.“ChàoThím ạ.”

Thím kia trên mặt nở nụ cười, nếp nhăn trên trán càng sâu.“Bộ dạng cũng dễ nhìn. Đúng là khác biệt với mấy cô nhóc thôn mình.”

“Thím, em ấy mang thai, có chỗ nào cho em ấy nghỉ ngơi một lát.”

“Có, lần này tế tổ mất vài ngày, nơi ở thím đã sớm thu dọn xong cho mấy đứa, nhưng thím tưởng ba mẹ cháu đến. Đi chào hỏi người lớn trước đã.” Thím kia vẫn nhìn bụng Tỉnh Phi, khiến cho Tỉnh Phi không được tự nhiên.“Đây chắc được ba bốn tháng đi?”

Cung Phàm gật đầu, cười nói,“Dạ.”

Một đám người Cung gia đều đứng ở cửa, vô cùng náo nhiệt, dẫn tới đi người ngang qua đều phải tò mò ghé mắt.

“Đi, đi vào thôi.”

Cung Phàm nắm tay Tỉnh Phi cùng theo thím kia vào phòng, Tỉnh Phi bị nhiều người vây quanh như vậy, có chút không quen, thân thể cứng ngắc, cho dù thân thể vô cùng mệt mỏi, thế nhưng không có một chút buồn ngủ. Cung Phàm ôm cậu, vỗ về phía sau lưng, để cho cậu cảm thấy thoải mái.

Trong nhà người lớn tuổi bối phận cao đều lần lượt qua đời, chỉ còn lại có Cung Thái gia cùng Cung Tam gia. Cung thái gia cũng hơn trăm tuổi, tóc trắng xoá, răng rụng sạch. Thím giới thiệu cho ông Cung Phàm cùng Tỉnh Phi, lão nhân gia nghe không rõ ràng, chỉ không ngừng gật đầu, miệng phát ra tiếng “Ừ” đục ngầu.

Cung Tam gia cũng ở cái tuổi xưa nay hiếm, tóc cũng trắng, răng cửa cũng không còn lại một cái, thế nhưng thân thể nhìn qua rất khỏe mạnh, túm lấy Cung Phàm nhìn một hồi lâu, lại đánh giá Tỉnh Phi. Khích lệ thế hệ trẻ, sau đó liền buông hai người ra đi làm nốt việc. Thím kia lại dẫn hai người đi chào hỏi mấy bà lớn tuổi. Mọi người nhìn Tỉnh Phi khá thoải mái, lôi kéo Tỉnh Phi nói chuyện.

Cung Phàm cũng không thể không biết xấu hổ đoạt Tỉnh Phi từ trong tay trưởng bối mang đi, cũng may thím kia nói với các bà,“Bác cả Cung, người ta đang mang thai, ngồi xe một ngày rồi, thân thể chịu không nổi muốn đi nghỉ ngơi một lát đó!”

“A, mang thai sao? Nhanh đi, nhanh đi nghỉ ngơi. Một lát nữa để dành đồ ăn cho cô bé.” Bác gái cả họ Cung cảm thấy rất vui, vươn tay sờ soạng bụng Tỉnh Phi một phen. Tỉnh Phi giật mình, giống hệt như con thỏ, lại không được nghỉ ngơi tốt, ánh mắt có chút hồng, ủy khuất nhìn Bác gái cả Cung gia, chọc một đám các bác các thím cười ha ha. Cung Phàm nhanh chóng chạy tới cứu vợ nhỏ nhà mình.

Thím kia lại mang theo Cung Phàm đi về phía cửa hông của đại trạch viện, đi đến một sân nhỏ độc lập, sân có chút cũ, nhưng vẫn rất quy củ sạch sẽ. Trong sân trồng trúc phượng vĩ (3), cũng có cả mấy cây hoa nhỏ màu lam không biết tên, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

Thím đưa hai người bọn họ đến cửa,“Thím đi trước, có chuyện cứ tới nói với thím.”

Cung Phàm gật đầu.

Bên trong phòng bài trí cũng khá thanh lịch. Một chiếc giường gỗ khắc hoa cổ xưa, nguyên bộ bàn ghế làm từ gỗ đàn hương đỏ (tìm hiểu tại đây), bàn trang điểm. Chăn được thay mới, là dùng bông làm chăn, vỏ mỏng bên ngoài có thể đắp vào mùa hè. Chiếu là dùng cỏ lau phơi khô làm. Còn có một tủ đơn đựng quần áo. Phòng vừa mới được quét tước, không thấy một chút tro bụi.

Đem Tỉnh Phi ôm lên giường, cởi giày cho cậu,“Ngủ đi.”

Hết chương 52.

Chú thích

1 – Cây họ Bạch Dương



2 -Cây hoa quế



3 – Trúc Phượng vĩ



Nhà mất mạng mấy hnay TT^TT

Bình luận

Truyện đang đọc